Hoàng Phong không dám chậm trễ, vội nói lại kế hoạch một lần nữa.
Lần này bọn họ vì hoàn thành nhiệm vụ ám sát con gái Alice của đại sự Mỹ Nicolas đang định cư ở Đông Phương quốc, có thể nói đã hao tổn rất nhiều tâm sức. Đầu tiên Hoàng Phong sẽ đích thân tới bên ngoài nơi Alice tổ chức sinh nhật, chôn một quả bom ở đó. Đương nhiên đây chỉ là ngụy trang mà thôi, mục đích để đám đặc công Đông Phương quốc phụ trách bảo vệ cho Alice chú ý, nhưng nếu quả bom này có tác dụng gì thì đương nhiên càng tốt. Song nếu quả bom này bị phát hiện, thì ba tên tử sĩ mang mặt nạ da người trong nhà hàng kia cũng sẽ ngụy trang thành bồi bàn, sau đó tiến hành ám sát Alice.
Nghe Hoàng phong nói, Tam tiểu thư thỏa mãn gật đầu. Cô ta biết, nếu như đám đặc công Đông Phương quốc phá giải xong quả bom kia, sẽ tưởng là đã giải trừ nguy hiểm của Alice, rồi thả lỏng hơn trước rất nhiều, thời điểm đó chính là thời điểm thuận lợi nhất cho ba tên tử sĩ kia hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể nói, Hoàng Phong chuẩn bị rất tốt, không có sơ hở gì. Bởi vì công phu của ba tên tử sĩ kia đã đến mức xuất thần nhập hóa, ám sát trong cự ly gần, rất ít người thoát khỏi một kích của bọn họ. Vì thế, Tam tiểu thư cười, nhiệm vụ hoàn thành dễ dàng như vậy, thì lần này cô tới Đông Phương quốc sẽ thành đi du lịch, cô ta sao lại không cao hứng cơ chứ.
Mà những việc này Lương Mộc Lan đương nhiên không biết, thấy chỉ còn ba ngày nữa là tới tiệc sinh nhật của Alice, cô một chút cũng không dám khinh thường, vì vậy hiện giờ cô đã bắt đầu chuẩn bị.
Đầu tiên, cô phái người phong tỏa khách sạn Hilton, bắt đầu tiến hành giám sát nhân viên ở đó 24/24, như vậy có thể tránh cho nội bộ xảy ra vấn đề. Thứ nhì, cô khẩn cấp thuyên chuyển nhân viên trong cục Quốc An, trong đó ngay cả Phó khoa Vương Cương của khoa Hành Động cô cũng điều tới, nhiệm vụ của họ là đảm bảo an toàn khu vực bên ngoài nhà hàng. Cuối cùng, cô mới gọi điện thoại cho Triệu Đan Đan, để cô ta hẹn Vu Thiên, dẫn hắn tới khu huấn luyện bí mật của cục Quốc An ở kinh thành, ở đây, cô còn muốn kiểm tra thân thủ Vu Thiên một chút, để có thể hiểu rõ hoàn toàn thân thủ của hắn.
Vu Thiên sau khi nghe Bạch Ngọc Đường nói Trịnh Khả Tâm đã tới kinh thành, trong lòng vẫn rất mong chờ. Nói thật, hắn rất muốn gặp mặt Trịnh Khả Tâm, để khuây khỏa nỗi nhớ tương tư mấy ngày không gặp. Thế nhưng hắn lại không rõ người trong lòng Trịnh Khả Tâm có phải là mình hay không. Vì thế, hắn muốn tìm người dò xét Trịnh Khả Tâm, xem cô có ý gì với mình không đã.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vu Thiên không tìm được người trung gian thích hợp, Bạch Ngọc Đường thì không được, tên này dù sao cũng là đàn ông, loại chuyện này để đàn ông đi làm không thích hợp. Nếu không tính cái tên Bạch Ngọc Đường này, Vu Thiên phát hiện hóa ra bên cạnh hắn chả tìm được người nào khác để có thể nhờ cậy.
Tần Thư Nhã sao? Hình như cô ấy có chút thích thích mình, nhưng mà với thân phận cô ấy thì cũng không có cách tới gần Trịnh Khả Tâm.
Trương Xảo Nhi sao? Chính mình quả thực vừa giúp cô một chuyện nhỏ, hơn nữa hắn từ miệng Bạch Ngọc Đường cũng biết, mấy ngày gần đây tình hình dịch vụ vận chuyển của tập đoàn Trương thị đã có chuyển biến tốt, khiến Trương Xảo Nhi cũng vui vẻ hơn trước rất nhiều. Nhưng chính bởi như vậy, Vu Thiên không thể nhờ cô tới giúp, bởi hắn vừa giúp cô ta một việc, hiện lại muốn cô giúp hắn một việc, cảm giác cứ như hắn bắt cô báo ân vậy, không hay lắm.
Kia không được, này cũng không được, hình như chỉ còn mỗi Triệu Đan Đan. Vừa nhắc tới Triệu Đan Đan, Vu Thiên cũng vô cùng đau đầu. Hắn thực đã rõ ràng cự tuyệt Triệu Đan Đan, giờ lại muốn cô làm bà mai cho mình, cái này thật không cách nào mở miệng được, đây không phải xát muối vào vết thương của người ta hay sao? Vu Thiên đương nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
Không ngờ không ai có thể giúp mình, cho nên Vu Thiên rất phiền muộn, thậm chí tâm tình hắn giờ cũng đã bắt đầu khó chịu.
Dưới tình hình như vậy, hắn lại nhận được điện thoại của Triệu Đan Đan:
- Anh tới trường chờ em nhé, em lập tức tới ngay đưa anh đến khu huấn luyện của cục Quốc An.
Vừa nghe Triệu Đan Đan định dẫn mình đi khu huấn luyện bỏ mẹ nào đó, Vu Thiên định cự tuyệt, nhưng lời tiếp theo của đối phương lập tức khiến hắn thay đổi chủ ý:
- Vu Thiên, không phải anh vẫn muốn mạnh mẽ hơn sao? Nói cho anh biết, khu huấn luyện cục Quốc An có rất nhiều thứ tốt, chắc chắn có lợi cho anh, hơn nữa không phải ai cũng có thể đi vào, anh nghĩ kỹ rồi hãy trả lời em.
Dường như đã nghĩ tới việc Vu Thiên có thể sẽ cự tuyệt mình, Triệu Đan Đan đã sớm nghĩ nên nói thế nào.
Vừa nghe có thể tiếp xúc với một vài thứ mới mẻ có thể giúp mình càng thêm mạnh mẽ, Vu Thiên đương nhiên không nói gì thêm, lập tức trả lời:
- Tốt, tôi tới ngay.
Nói xong hắn dập điện thoại, mặc quần áo rồi đi tới cổng trường đại học Trung Hoa.
Xe tới là xe dành cho quân đội, Tiểu Hổ lái xe, Triệu Đan Đan ngồi ở phía sau xe chờ Vu Thiên.
Mắt Vu Thiên rất tinh, từ rất xa đã thấy Triệu Đan Đan, cũng không thèm khách khí, đi về phía chiếc xe, ngồi vào chỗ cạnh Triệu Đan Đan.
Hôm nay Triệu Đan Đan mặc một bộ đồ công sở màu đen, ở dưới mặc một cái váy ngắn, lại thêm đôi tất chân bao bọc lấy đôi chân hoàn mỹ của cô, càng khiến người ta phải mơ màng tưởng tượng không thôi.
Ngồi bên cạnh Triệu Đan Đan, Vu Thiên còn ngửi thấy rõ mùi nước hoa trên người cô. Vu Thiên không nghiên cứu gì nước hoa, nên không biết cô dùng hãng gì, nhưng không thể phủ nhận là mùi hương này quả thật rất dễ chịu.
Cảm giác Vu Thiên đang ngửi mùi nước hoa trên người mình, Triệu Đan Đan đắc ý cười cười. Mấy ngày nay cô tập trung tìm hiểu xem những biện pháp để hấp dẫn đàn ông, liền thấy một tư liệu nói mùi hương phát ra trên người cô gái có thể mê hoặc người khác phái, cho nên vốn là cô từ nhỏ chưa bao giờ dùng nước hoa, sáng sớm nay lại cố ý phun một chút lên người. Thật không ngờ, Vu Thiên quả thực có phản ứng.
Kỳ thực không chỉ có Vu Thiên phản ứng, ngay cả Tiểu Hổ đang lái xe cũng chẳng hiểu ra sao. Sáng nay hắn lái xe tới đón Triệu Đan Đan, vừa tiếp xúc, đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô, khiến hắn mộng mị cả ra. Có thể nói Tiểu Hổ đi theo Triệu Đan Đan đã không phải ngày một ngày hai, nhưng hắn quả thực chưa bao giờ thấy cô dùng nước hoa, hắn biết rõ Triệu Đan Đan luôn rất tự tin, cho nên không thích dùng nước hoa, nhưng hôm nay chuyện này là sao, chẳng lẽ mặt trời mọc ở phía Tây rồi?
Trên đường đi không ai nói gì, lúc đầu tuy Vu Thiên có chút tò mò với nước hoa trên người Triệu Đan Đan, nhưng xe tới kinh thành, Vu Thiên lại bị cảnh ven đường hấp dẫn.
Cây cối hai bên đường vươn ra soi bóng mát, lại tản ra mùi vị tươi mát lúc sớm mai, loại cảm giác này Vu Thiên đã rất quen thuộc, lúc nãy lại cảm thấy, khó tránh khỏi cảm xúc tức cảnh sinh tình, dường như Vu Thiên thấy mình như trở lại chốn thâm sơn năm nào.
Rất nhanh, xe đổi hướng, rẽ vào đường đất, sau bảy lần rẽ tám lần quặt mới đi tới trước một nhà xưởng.
- Tiểu thư, Vu tiên sinh, chúng ta tới rồi.
Tiểu Hổ dừng xe, tắt máy, sau đó cung kính quay đầu lại nói.
Đối với Triệu Đan Đan, Tiểu Hổ tự nhiên vốn vẫn rất tôn trọng, còn với Vu Thiên, là vì Tiểu Hổ từng thấy Vu Thiên xuất thủ, cho nên hắn tôn trọng Vu Thiên là xuất phát từ sự ngưỡng mộ với cường giả.
- Tốt, Vu Thiên, anh có thể xuống xe rồi.
Triệu Đan Đan mặt không thay đổi chút nào, nói.
- Cái gì? Một mình tôi xuống xe sao? Hai người không xuống à?
Vu Thiên nghe ra ý trong lời Triệu Đan Đan.
- Đúng, bởi vì lần này muốn kiểm nghiệm năng lực của anh một chút, nên bây giờ anh phải xuống xe một mình, nhưng anh yên tâm, bọn em sẽ nhìn ở cách đó không xa. Hơn nữa em phải nhắc nhở anh, tí nữa dù anh có gặp phải đối thủ nào, ngay cả lúc anh đang toàn lực đối địch, em mong anh có thể hạ thủ lưu tình, dù sao bọn họ cũng không phải người xấu.
Nghe thấy những lời này của Triệu Đan Đan, Vu Thiên rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của đối phương, thì ra bắt đầu khảo nghiệm từ đây. Chẳng qua Vu Thiên thích phương thức này, nên hắn gật đầu, nói với Triệu Đan Đan:
- Hi vọng khảo nghiệm của các người có thể khiến tôi thỏa mãn, ha ha ha.
Vừa nói, Vu Thiên vừa cười to xuống xe. Nhìn Vu Thiên đã xuống xe, Tiểu Hổ vội vã khởi động xe lùi về phía sau, đồng thời trong miệng hắn còn nói:
- Tên Vu Thiên này thực sự gan lớn, đến lúc này hắn vẫn không hề lo lắng mình có đối phó được hay không, đã mở mồm ra chê đối phương yếu luôn rồi.
- Đúng, người như vậy không phải kẻ điên chính là bậc vương giả.
Triệu Đan Đan cũng hỳ hỳ cười, nhưng kỳ thật trong lòng cô, Vu Thiên đương nhiên là loại người thứ hai.
Trong nháy mắt, Tiểu Hổ đã lái xe rời khỏi, nên trước nhà xưởng này chỉ còn lại một mình Vu Thiên.
Lúc này, mọi âm thanh đã biến mất, một mình Vu Thiên đứng cách nhà xưởng 300-400 mét. Vu Thiên biết bốn phía nhất định có đủ loại mai phục, trước khi biết rõ đối phương bố trí gì, Vu Thiên chỉ nhắm mắt đứng yên tại chỗ, tinh thần lập tức cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Nhắm mắt mà đứng, Vu Thiên rất nhanh cảm giác được, bên trái phía trước hắn đang có vật chuyển động, bên phải cũng có. Dần dần Vu Thiên cũng cảm giác được phía sau mình cũng bắt đầu có vật đang nhúc nhích. Mà sở dĩ Vu Thiên nói là nhúc nhích, bởi tốc độ những người kia thật sự quá chậm, chậm tới mức nếu không phải hắn im lặng tâm bình khí hòa cảm giác, thì sẽ không cảm giác được sự tồn tại của họ.