Triệu Đan Đan trước đây cũng không biết tập đoàn Trương thị là cái gì, bởi vì cô không hề làm nghề kinh doanh, với cả cũng về nước chưa được lâu, cho nên Triệu Đan Đan không rõ về tập đoàn Trương thị này. Nhưng từ tình hình hiện tại, có vẻ như Vu Thiên rất xem trọng công ty này, không khỏi khiến cô phải lên tiếng hỏi:
- Có thể cho người ta biết quan hệ giữa mấy người được không?
- Không có quan hệ gì.
Vu Thiên trả lời ngay lập tức:
- Nhưng tôi muốn các cô trợ giúp cho họ, đây coi như là một điều kiện để tôi giúp các cô đi.
Lúc trước, khi nghe thấy Lý Hưng Quốc nói gia tộc Trương Xảo Nhi đang gặp khó khăn, Vu Thiên đã từng muốn giúp họ. Bây giờ cơ hội đã tới, Vu Thiên không phải muốn thừa cơ mà đặt điều kiện với đám Triệu Đan Đan, mà hắn không muốn khiến họ có cảm giác thiếu nợ hắn, cho nên hắn mới đưa ra yêu cầu của mình, cứ như vậy hai bên đều có thể giúp nhau, mà không ai thiếu nợ ai cả.
Triệu Đan Đan sau khi nghe Vu Thiên nói không có quan hệ gì, cô cũng cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng cô cũng thông minh, không có hỏi thêm gì nữa:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ, không vấn đề gì.
Thực ra, mặc dù cục Quốc An trên lý thuyết chỉ có sức ảnh hưởng trong giới quan trường, không có năng lực gì lớn ở mặt kinh doanh buôn bán. Nhưng cục Quốc An đã phát triển nhiều năm như vậy, bọn họ đương nhiên có vài công ty trực thuộc, mà một số công ty trong đó có nghiệp vụ vận tải, dựa vào mấy công ty này, việc giúp đỡ tập đoàn Trương thị trong vấn đề vận tải đương nhiên không có vấn đề gì. Thế nên Triệu Đan Đan không hề do dự lập tức đáp ứng hắn.
- Tốt, nếu không còn chuyện gì khác thì cô có thể đi rồi. Nhớ kỹ trước khi bữa tiệc bắt đầu một ngày, phải đưa tôi tới đó quan sát địa hình đó.
Vu Thiên thấy Triệu Đan Đan đã đồng ý, hắn lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh như tiền, nói.
Triệu Đan Đan cũng biết chính mình cũng không cần ngây ngốc ở đây làm gì nữa, cho nên cô đứng lên, gật đầu chào Vu Thiên, sau đó đi ra khỏi phòng. Tuy rằng Triệu Đan Đan không muốn cứ vậy rời đi, nhưng nghĩ tới ánh mắt khó chịu kia của Vu Thiên, song lại nghĩ tới chuyện mấy ngày nữa còn có thể tới đưa hắn đi xem nơi tổ chức bữa tiệc, cô lại cười thỏa mãn. Chỉ cần có thể gặp nhau, đối với Triệu Đan Đan mà nói, cũng có nghĩa là vẫn còn hi vọng.
Sau khi trở về, Triệu Đan Đan lập tức chuyển lời của Vu Thiên cho Lương Mộc Lan. Lương Mộc Lan nghe Vu Thiên đã đồng ý, hết sức vui mừng, còn về điều kiện kia, trong mắt cô, chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại tới quản lý của bộ thương mại cục Quốc An là xong ngay.
Căn bản, Lương Mộc Lan luôn hi vọng Vu Thiên có thể giúp đỡ cũng là do tình cảnh hiện giờ của cục Quốc An không được tốt cho lắm. Trong cao tầng Đông Phương, trừ lãnh đạo chủ yếu và người phụ trách, còn bốn bộ vẫn luôn tranh quyền đoạt thế, một trong số đó là cục Quốc An, ngoài ra còn có Bộ Công An (phó cục trưởng Tôn Văn Bác cục cảnh sát Trung Sơn thuộc phe phái này), còn có bộ Chính Trị và Quân Ủy, có thể nói mấy bộ này lúc nào cũng đấu đá lẫn nhau, chèn ép nhau, luôn mong rằng đối phương sẽ bị đánh văng ra khỏi vòng tròn quyền lực.
Với tư cách là nòng cốt của cục Quốc An, sau khi Lương Mộc Lan gia nhập vào tổ chức, cô vẫn luôn mơ tới một ngày chính mình có thể khiến cho cục Quốc An đứng vào vị trí đầu trong bốn bộ và ủy ban trung ương. Do đó mà cô vẫn luôn cố gắng không ngừng. Mà chuyện bảo hộ đại sứ Mỹ lần này, cũng là một loại phương thức biểu hiện của cục Quốc An, hơn nữa có thêm Vu Thiên, Lương Mộc Lan càng thêm có lòng tin.
Ngày hôm sau, anh em Trịnh Tử Hào, Trịnh Khả Tâm dùng máy bay riêng của Trịnh gia bay tới kinh thành. Vừa tới nơi, bọn họ liền vào ở tầng cao nhất khách sạn Tình Thiên của Bạch Ngọc Đường, bởi vì tương đối mà nói, ở đây khá là an toàn, hơn nữa quan hệ của Trịnh Tử Hào và Bạch Ngọc Đường cũng rất tốt, nên ở đây cũng là chuyện đương nhiên.
Mà lần này để bảo vệ tốt anh em Trịnh gia, thậm chí ngay cả Lương Mộc Lan cũng cố ý điều đến một số đặc công cục Quốc An tới khách sạn bảo vệ họ. Tuy rằng số người không nhiều lắm, nhưng đủ để làm đám Đông Dương Hắc Long hội kia phải kinh sợ.
Tại tầng cao nhất khách sạn Tình Thiên, ở phòng riêng của Bạch gia, Bạch Ngọc Đường đang nhiệt tình trò chuyện với anh em Trịnh Tử Hào, Trịnh Khả Tâm.
- Ha ha, Trịnh huynh, Khả Tâm muội muội, hai người thật may mắn đó, được chính phủ đặc biệt chiếu cố cho tới tham gia tiệc sinh nhật của con gái đại sứ Mỹ.
Bạch Ngọc Đường cười cười chúc mừng anh em Trịnh Tử Hào.
- Đâu có, chẳng qua do lực ảnh hưởng của Trịnh gia chúng ta mà thôi.
Trịnh Tử Hào không biết vì sao tiệc sinh nhật của con gái đại sứ Mỹ lại mời họ tham gia, trong ấn tượng của hắn, dường như không có ấn tượng gì với cô nàng Alice, thiên kim tiểu thư nhà đại sứ Mỹ kia. Nhưng có thể tham gia bữa tiệc như vậy, Trịnh Tử Hào cũng cảm thấy rất có mặt mũi. Ít nhất cũng khiến cho việc Trịnh gia tiến vào đại lục càng tăng thêm sức ảnh hưởng. Nếu Trịnh gia có thể có mặt ở đó, đối với nhiều chuyện làm ăn của Trịnh gia sẽ càng thêm thuận lợi hơn nữa.
Đều là công tử nhà giàu, Bạch Ngọc Đường vừa nhìn mặt Trịnh Tử Hào đã biết trong lòng hắn nghĩ gì.
- Ha ha
Cười nhạt một tiếng, Bạch Ngọc Đường chuẩn bị nói sự thật cho Trịnh Tử Hào biết, hắn mở miệng nói:
- Trịnh huynh có còn nhớ một người tên là Vu Thiên hay không?
- Vu Thiên? Đương nhiên nhớ rõ, cậu ta là ân nhân cứu mạng của tôi mà.
Trịnh Tử Hào vừa nói mấy câu này, lập tức nhớ ra cái gì:
- Sao? Có phải Bạch huynh đã thu Vu Thiên làm thủ hạ hay không, chúc mừng anh, dưới trướng lại thêm một viên hổ tướng.
- Cái gì cơ?
Thấy Trịnh Tử Hào trêu chọc mình, Bạch Ngọc Đường xấu hổ lắc đầu.
- A, sao vậy? Chẳng lẽ Vu Thiên không chịu làm phụ tá cho anh?
Trong lòng Trịnh Tử Hào, Vu Thiên chẳng qua có chút công phu không tệ lắm mà thôi, còn gia cảnh thật sự mà nói là không tốt, bằng không sẽ không có chút tiền trả tiền ăn vịt nướng.
- Ôi, anh không biết, trong khoảng thời gian Trịnh huynh quay về Hồng Kông, Vu Thiên có thể nói là vô cùng nổi danh, hắn hai lần phá nát sản nghiệp của Hắc Long hội, dẫn tới vô số thế lực chú ý tới hắn. Hiện giờ không riêng gì tôi, rất nhiều thế lực đều mơ tưởng có hắn, so sánh với họ, tôi có là gì đâu.
Bạch Ngọc Đường nói Vu Thiên từng phá sản nghiệp Hắc Long hội, Bạch Ngọc Đường từng nói qua với hắn, nhưng phá tới hai lần, hắn lại không rõ. Hiện giờ nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói vậy, Trịnh Tử Hào rất hiếu kỳ hỏi:
- Vu Thiên này lợi hại vậy sao? Ngay cả Hắc Long hội hắn cũng không sợ?
- Ha ha, đừng nói hắn không sợ Hắc Long hội, ngay cả Hắc Long hội thấy hắn cũng phải nhường ba phần.
Trịnh Tử Hào không hiểu được sự lợi hại của Vu Thiên, Bạch Ngọc Đường đương nhiên có thể hiểu, phải biết Vu Thiên mới tới kinh thành hơn một tháng mà thôi, mấy chuyện này cũng chỉ mới xảy ra trong một tháng này, nên Trịnh Tử Hào ở tận Hồng Kông xa xôi không biết là chuyện thường.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Tử Hào, Bạch Ngọc Đường lại nói tiếp:
- Ôi, có thể nói ở đây Vu Thiên như mặt trời ban trưa, mặc dù hắn chỉ có một người, thậm chí không có bối cảnh, thân phận gì, nhưng mọi người đều phải kiêng kỵ hắn, bởi công phu của hắn thật sự rất cao, cao tới mức tới giờ không ai đấu với hắn qua nổi một chiêu. Cho nên…
Trịnh Tử Hào thông minh cỡ nào, vừa thấy Bạch Ngọc Đường dừng lại, liền vội vàng hỏi:
- Cho nên làm sao?
- Cho nên, bao gồm cả hai người, mới có thể được chính phủ mời tới tham gia bữa tiệc của Alice, cũng là vì nể mặt Vu Thiên mà thôi.
- Cái gì?
Vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy, Trịnh Tử Hào lập tức lộ ra vẻ mặt có đánh chết cũng không tin. Trịnh Tử Hào nghĩ không ra Vu Thiên dựa vào cái gì lại có ảnh hưởng lớn như vậy, thậm chí có thể khiến hắn từ Hồng Kông trở lại kinh thành.
Thấy vẻ mặt của Trịnh Tử Hào, Bạch Ngọc Đường lắc đầu:
- Tôi biết Trịnh huynh không tin, nhưng tôi nói đều là thật. Chắc anh không rõ lắm, đừng xem Vu Thiên không có thân phận gì, nhưng mắt cao hơn trán, người bình thường muốn nhờ hắn giúp, hay làm bạn bè với hắn đều rất khó. Giống như chuyện tiệc sinh nhật Alice lần này, thật ra là có nguy hiểm, lý do là vì thủ lĩnh tổ chức khủng bố quốc tế mới bị nước Mỹ giết, cho nên ở tiệc sinh nhật có thể sẽ có sự trả thù của tổ chứ này, chính phủ sau khi biết chuyện này liền muốn nhờ Vu Thiên giúp đỡ, nhưng Vu Thiên không chịu nể mặt ai hết, song không biết sao chính phủ lại biết Vu Thiên thích Khả Tâm muội muội.
Nói xong, Bạch Ngọc Đường liền nhìn về phía Trịnh Tử Hào, hắn biết Trịnh Tử Hào rất thông minh, có thể nghĩ ra chuyện gì đó. Đương nhiên, lúc nói vậy Bạch Ngọc Đường đương nhiên sẽ không nói rõ chuyện Vu Thiên thích Trịnh Khả Tâm.
- À!
Nghe xong những lời Bạch Ngọc Đường nói, Trịnh Tử Hào trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc hắn mới nghĩ thông suốt chuyện này. Thì ra chính phủ mời em gái tới đây đều là vì Vu Thiên, vì Vu Thiên thích em gái hắn, chỉ cần em gái hắn xuất hiện trong tiệc sinh nhật này, vì vấn đề an toàn của em gái, Vu Thiên nhất định phải có mặt ở bữa tiệc kia, nhất định phải trở thành quân cờ bảo vệ an toàn cho người khác.