- Ồ không không. Không phải trong điện thoại anh bảo có việc cần tìm tôi sao? Có việc gì anh nói luôn đi.
Trương Xảo Nhi khéo léo dịu dàng, từ chối lời mời của Tôn Cương, trực tiếp đi vào thẳng vấn đề chính.
Đối với cái tên Tôn Cương này, Trương Xảo Nhi không chán ghét hắn, nhưng tuyệt đối cũng không thích. Cô tuy rõ Tôn Cương vẫn luôn một mực theo đuổi mình, nhưng cô càng rõ, nguyên nhân chủ yếu Tôn Cương theo đuổi cô là vì tập đoàn nhà họ Trương phía sau cô. Nếu như cô chỉ là một cô gái bình thường, thì may ra tình cảm của hắn mới có vài phần thật.
Tôn Cương thấy Trương Xảo Nhi từ chối mình, có chút không vui, nhưng hắn ngại Lý Hưng Quốc còn ở đây, nên không nói gì thêm.
- Thế cũng được, Xảo Nhi muội muội, em sang bên kia nói chuyện với anh một lát, chuyện này anh không muốn có nhiều người biết.
Nói xong mấy câu này, Tôn Cương liền đi tới một góc không người gần đó.
Trương Xảo Nhi quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Hưng Quốc và Vu Thiên.
- Đi đi, không có việc gì đâu.
Lý Hưng Quốc nhìn ra lo lắng của Trương Xảo Nhi, tên Tôn Cương dù gan lớn cỡ nào, giữa ban ngày ban mặt, cũng không dám dùng sức ép Trương Xảo Nhi.
Vu Thiên cũng gật đầu với Trương Xảo Nhi một cái, ý bảo cô cứ yên tâm.
Thấy Vu Thiên và Lý Hưng Quốc đều gật đầu, Trương Xảo Nhi cũng dũng cảm hơn, đi theo Tôn Cương.
- Tên Tôn Cương này có địa vị gì?
Thấy Trương Xảo Nhi và Tôn Cương đã đi ra xa, Vu Thiên liền quay sang hỏi Lý Hưng Quốc. Vu Thiên có thể đoán được, kẻ từ vạn người trong trường đại học Trung Hoa này có thể leo lên làm chủ tịch hội sinh viên, nếu nói chỉ dựa vào năng lực cá nhân, không có bối cảnh gì, đánh chết cũng chẳng ai tin.
Không ngờ Vu Thiên chủ động nói chuyện với mình, Lý Quốc Hưng có chút sửng sốt, nhưng hắn liền trả lời ngay.
- Tên Tôn Cương này cũng là con cháu nhà quan đó, là hậu nhân Tôn gia nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng hình như hắn ở trong Tôn gia không có địa vị gì, nên mới ra làm chủ tịch hội sinh viên, chắc là để lập thành tích cho mấy trưởng bối Tôn gia xem. Ha ha, hắn ta theo đuổi Xảo Nhi hơn phân nửa cũng là do vậy, chỉ là cũng do hắn tới giờ vẫn chưa biết nguy cơ hiện tại của tập đoàn Trương thị mà thôi, nếu hắn biết, chắc hẳn hắn sẽ thay đổi kế hoạch theo đuổi cho xem.
Nghe thấy mấy lời này của Lý Hưng Quốc, Vu Thiên khẽ gật đầu. Tới xã hội hiện đại một thời gian, Vu Thiên cũng rõ, một cái xí nghiệp như thế nào, thường không nhìn ra từ bên ngoài được, chỉ có người ở bên trong mới biết được, như Lý Hưng Quốc với Trương Xảo Nhi bạn từ hồi nhỏ, nên hắn có thể biết việc tập đoàn Trương thị đang gặp nguy cơ là chuyện bình thường.
- Trương thị đang gặp nguy cơ gì? Tại sao quan hệ giữa anh và Trương Xảo Nhi tốt như vậy, lại không giúp nhà cô ta một chút?
Vu Thiên nhìn Lý Hưng Quốc, nói ra nghi hoặc trong lòng.
- A! Chuyện này không phải một hai câu có thể nói rõ, bởi hiện giờ ngành điện tử của tập đoàn Trương thị đang đi xuống, cho nên tài chính xuất hiện lỗ hổng. Đây cũng không phải chuyện tôi có thể giải quyết giúp, với cả tôi cũng chỉ là một học sinh, lời nói của tôi cũng đâu có tác dụng gì.
Lý Hưng Quốc không biết tại sao Vu Thiên lại hỏi vậy, nhưng không thể không nói, Vu Thiên nói vậy làm hắn xấu hổ không thôi, bởi hiện giờ thật sự mà nói quả thật Lý Hưng Quốc không giúp đỡ được gì. Thậm chí Lý Hưng Quốc từng thương lượng với bố và ông, nhưng đã là thương nhân, sao họ có thể làm chuyện không có lợi ích chứ, cho nên bất kể thế nào họ cũng không chịu hỗ trợ. Lý Hưng Quốc cũng vì vậy mà có chút áy náy với Trương Xảo Nhi, đây cũng là lý do tại sao sau khi Trương Xảo Nhi nhận được điện thoại của Tôn Cương, muốn Lý Hưng Quốc đi theo cô tới, hắn lập tức đồng ý, bởi vì Lý Hưng Quốc có chút hổ thẹn với cô, cho nên chỉ cần là chuyện Trương Xảo Nhi yêu cầu, chỉ cần không quá khó, hắn sẽ lập tức đồng ý làm.
- Ồ tôi hiểu rồi.
Vu Thiên gật đầu, tỏ vẻ hiểu nỗi khổ tâm của Lý Hưng Quốc. Dù sao hiện giờ Lý Hưng Quốc vẫn còn nhỏ, trong gia tộc không có quyền lực gì, cho nên muốn đi giúp người khác, hơn nữa lại là chuyện lớn như vậy, không có các bậc cha chú ủng hộ, căn bản không thể làm được.
- Tôi muốn hỏi một chút, nếu muốn giúp Trương Xảo Nhi thì phải làm gì?
Vu Thiên cũng không biết vì sao tự nhiên hắn lại có lòng tốt quan tâm chuyện của Trương Xảo Nhi tới thế, thế nhưng hắn cảm giác được tâm sự trong lòng Trương Xảo Nhi, cho nên giờ mới hỏi nhiều như vậy.
- À, việc này thực ra cũng đơn giản thôi. Hiện giờ tập đoàn Trương thị đã tham gia lĩnh vực mới, chính là vận tải, nếu như bây giờ có thể giới thiệu hợp đồng vận tải lớn cho tập đoàn Trương thị, bọn họ sẽ nhanh chóng phát triển trong thời gian ngắn, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa.
Vấn đề này, Lý Hưng Quốc cũng từng nghĩ qua, thậm chí hắn còn từng khuyên cha và ông giới thiệu mấy hợp đồng vận tải lớn của công ty mình cho tập đoàn Trương thị, thế nhưng cha hắn Lý Thiên Uy từ chối, lấy cớ là do tập đoàn Trương thị không có kinh nghiệm trong phương diện này.
Hơn nữa, hiện giờ công ty vận tải có ở khắp nơi.
Anh không có kinh nghiệm, dựa vào đâu người ta tới giao việc cho anh làm. Cùng là phải tốn tiền, tìm một công ty có kinh nghiệm, thì hai bên sẽ bớt nhiều phiền phức.
- Hợp đồng vận tải sao?
Vu Thiên thì thào nói thầm, đem từ này nhớ kỹ.
- Aaa, anh ơi, kia chính là thằng đó hôm nọ đánh em trong nhà ăn đó.
Trong khi Vu Thiên đang nói chuyện với Lý Hưng Quốc, đột nhiên có hai người đi ra từ tòa nhà hội học sinh, một người trông thấy Vu Thiên, lập tức hét lên.
Vu Thiên cũng nghe thấy âm thanh đó, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, sau đó hắn không nhịn được cười nhạt.
Người đến không ngờ chính là kẻ Vu Thiên cùng Tần Thư Nhã, Trương Xảo Nhi gặp mặt trong tiệm cơm vào ngày đầu tiên khai giảng – Sử Khắc Lang.
Hôm đó, Sử Khắc Lang thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi, có suy nghĩ xấu xa với hai cô gái, nên bị Vu Thiên giáo huấn một trận. Hôm nay Sử Khắc Lang lại gặp Vu Thiên ở cửa hội học sinh, hắn ỷ vào việc anh hắn là phó hội trưởng Sử Diệu Tiến đang ở bên cạnh, nên không lo lắng nữa, muốn tìm lại mặt mũi đã mất ngày đó.
- Em trai, em nói là thằng này đánh em trong ngày đầu tiên khai giảng sao?
Chuyện hôm đó, Sử Diệu Tiến đã nghe Sử Khắc Lang nói qua một lần. Nhưng hiện giờ học sinh vừa mới khai giảng, hội học sinh có nhiều việc cần làm, nên hắn mới trì hoãn, đợi làm xong công việc mới tính sổ với Vu Thiên sau, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp Vu Thiên trước, vậy hắn chẳng có lý gì lại buông tha.
- Đúng đó ạ, chính là thằng đó. Nó có hóa thành tro em cũng nhận ra. (lại chém gió rồi à!!!)
Nghe thấy anh trai mình nói vậy, trong lòng Sử Khắc Lang cũng đoán ra vài mấy phần, lập tức chỉ vào Vu Thiên, lộ ra bộ dáng cả vú lấp miệng em.
Vu Thiên đang đứng cạnh Lý Hưng Quốc, nhìn tên bại tướng dưới tay này, trong lòng không khỏi cười nhạt.
- Hắc, cu cho rằng tìm anh trai là có thể thắng anh đây sao, hừ! Với đồ bỏ đi như cu, thì cho dù có gọi đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca gì gì đó tới cũng đếch có tác dụng gì.
- Mày, mày nói gì?
Lời Vu Thiên thoáng cái đã kích thích Sử Diệu Tiến, bất kể thế nào, hắn cũng là anh trai Sử Khắc Lang, hơn nữa Sử Khắc Lang từ nhỏ đã luôn hãnh diện khi có người anh như hắn. Có thể nói, nhiều năm như vậy, cứ mỗi khi Sử Khắc Lang nhắc tới anh trai hắn, đều là điệu bộ dương dương đắc ý. Hiện tại thì thật tốt rồi, ở trước mặt tên Vu Thiên này, không ngờ lại bị hạ thấp như vậy, làm sao Sử Diệu Tiến hắn có thể chịu nổi đây.
Đương nhiên, đây cũng là do tính cách của Vu Thiên, tính cách hắn luôn là yêu ghét rõ ràng.
Nếu như Vu Thiên thích một ai đó, Vu Thiên sẽ thích cả người bên cạnh người đó. Tương tự, nếu Vu Thiên đã ghét tên Sử Khắc Lang kia, bất kì ai có quan hệ với tên đó, Vu Thiên chắc chắn sẽ không thích. Cứ theo đó mà xem Vu Thiên chắc chắn sẽ không thích Sử Diệu Tiến, bảo sao hắn lại không nể mặt Sử Diệu Tiến như vậy.
Là phó hội trưởng hội học sinh của một trường đại học có tiếng trong nước, Sử Diệu Tiến chưa từng mất mặt như vậy, cho dù là chủ nhiệm khoa hắn, khi thấy hắn cũng là vẻ mặt ôn hòa, cũng không dám nói nặng với hắn dù chỉ một lời, không ngờ bây giờ một têm sinh viên năm nhất nho nhỏ cũng không nể mặt hắn, khiến Sử Diệu Tiến vô cùng tức giận.
Tuy nhiên phẫn nộ thì phẫn nộ, tức giận thì tức giận, tên phó hội trưởng hội học sinh này cũng không phải là hạng người ngu ngốc. Hắn nhớ em trai hắn Sử Khắc Lang từng nói, nó cùng đám bạn của nó chưa từng chiếm được chút tiện nghi nào trước mặt thằng nhóc Vu Thiên này, cho nên nếu đánh nhau, chắc chắn mình không thắng nổi.
Nhìn Vu Thiên một cái, sau đó hắn liền rút điện thoại ra, cấp tốc gọi tới một số.
- Alo, là hội trưởng Phan ban võ thuật Trung Hoa đấy à? Tôi là Sử Diệu Tiến đây, ở cửa hội học sinh có một học sinh năm nhất không hiểu quy củ, tôi muốn anh tới đây một lát có được không.
- Ồ, được rồi, tốt, tôi chờ anh.
Nghe thấy câu trả lời của đối phương, Sử Diệu Tiến dập máy, sau đó, hắn cao cao tại thượng đứng đó chờ viện binh tới.
Lý Hưng Quốc bên cạnh Vu Thiên cũng đã nhìn ra Sử Diệu Tiến vừa rồi nhờ người tới giúp. Thế nhưng Lý Hưng Quốc biết rõ, mặc kệ tên Sử Diệu Tiến nhờ ai tới giúp, cũng không thể là đối thủ của Vu Thiên, ở trong trường này có thể đánh nhau giỏi cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là một học sinh mà thôi, có thể lợi hại bằng vệ sĩ A Cam của mình chắc? Thế nhưng ngay cả vệ sĩ hắn cũng không trụ được quá một chiêu của Vu Thiên, cho nên từ đó có thể đoán ra kết quả của người Sử Diệu Tiến tìm đến.