--- 03/05/2022 ---
Người đàn ông trước mặt mặc áo sơ mi trắng, tay đeo đồng hồ Tourbillon của một nhãn hiệu ở thành phố Thượng Hải, dù khí chất hay phong cách ăn mặc đều chứng tỏ đây không phải là người tầm thường.
Với nhân vật phẩm chất thần tiên như thế, chinh phục được hay không là một chuyện nhưng tạo sự thiện cảm thì chắc chắn phải làm.
Trở mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Đồng Tuyết Lục vừa kêu lên một tiếng đau đớn vừa chủ động xin lỗi: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, anh có sao không? Vừa rồi không phải tôi cố ý đẩy anh."
"Người nên nói xin lỗi là tôi, đầu cô không sao chứ?"
Ôn Như Quy vừa đứng vững đã lui về sau một bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.
Giọng trầm thấp từ tốn nhưng lạnh nhạt khiến người nghe không cảm nhận được cảm xúc bên trong.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tôi không sao, tôi thấy anh có vẻ vội, hẳn là có việc gấp phải làm, anh đừng lo, tôi không có chuyện gì đâu."
Giọng nói mềm mại trong veo, âm cuối tựa như ngâm mật, lời nói ra lại vô cùng có ý tứ.
Ôn Như Quy vô thức cúi đầu.
Tầm mắt dịch xuống dưới.
Mắt lướt qua đỉnh đầu, rồi sau đó đến vầng trán cao, cuối cùng chạm phải đôi mắt hạnh mênh mang sương mù.
Sau lưng cô là bức tường màu xám tro, ánh sáng chiếu từ trên xuống tôn lên làn da mềm mại trắng nõn như men sứ của cô, một lọn tóc mai rũ xuống bên trán, nốt ruồi lệ đường dưới mắt kia như nổi bật lên, tươi đẹp ướt át.
Hàng mi Ôn Như Quy run run, rời mắt đi: "Thật sự rất xin lỗi, tôi có việc gấp cần phải xử lý thật, không có cách nào đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra, tôi đưa số điện thoại cho cô, đến lúc đó tôi sẽ trả toàn bộ chi phí, cô thấy sao?"
Không ngờ người kia lại đưa phương thức liên lạc ra dễ dàng như vậy, Đồng Tuyết Lục mừng thầm trong lòng.
Chẳng qua còn chưa kịp giả bộ đưa đẩy từ chối thì cô đã bị Đồng Miên Miên nhào tới ôm đùi.
Đôi mắt to của cục bột nhỏ ầng ậng nước, rõ ràng sợ muốn chết lại còn phải tới an ủi cô: "Chị sẽ không đau đâu, Miên Miên thổi thổi cho chị nha."
Đồng Tuyết Lục vội vàng ôm cô bé, nhẹ nhàng vỗ về: "Chị không sao, chị không đau chút nào cả."
Mắt Đồng Miên Miên hiện lên ánh nước, ra vẻ người lớn vuốt ngực thở dài nói: "Chị không đau là Miên Miên yên tâm rồi."
Đúng là một bé con đáng yêu.
Lòng Đồng Tuyết Lục bị vẻ đáng yêu đó làm cho rung rinh, ngẩng đầu nói mà mùi trà tỏa ngút trời: "Vị đồng chí này, va chạm thôi không có vấn đề gì, không cần bồi thường đâu."
Tường cao phía sau che một khoảng ánh nắng, có tia nắng chiếu lên mặt anh, từng cọng lông mi dài rậm rõ ràng, đổ bóng dưới mí mắt.
Vừa rồi lúc cô nói chuyện với cục bột nhỏ, anh vẫn kiên nhẫn đứng dưới nắng hè như thế.
Dường như người đàn ông đã hạ quyết tâm, lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ và bút máy, xoạt xoạt viết lên.
Bàn tay cầm bút máy thon dài cân xứng, móng tay được cắt gọn và ngắn, lộ ra một chút bột, đôi tay này rất giống tay của một nghệ sĩ dương cầm hoặc bác sĩ.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm suy đoán nghề nghiệp của anh.
Người đàn ông viết xong rồi xé tờ giấy ra đưa cho cô: "Cái này mong cô cầm lấy!"
Lần này Đồng Tuyết Lục không tỏ vẻ dè đặt nữa, lanh lẹ nhận lấy tờ giấy.
Chỉ thấy trên mặt giấy viết một dãy số cùng với một cái tên, ánh mắt cô rơi lên ba chữ "Ôn Như Quy".
Lực bút mạnh mẽ, thu phóng vừa phải, rất có khí thái.
Đồng Tuyết Lục nắm tờ giấy, ngẩng đầu cười nhẹ: "Được rồi, nếu đã như vậy, có cần gì tôi sẽ liên lạc với đồng chí Ôn."
"Quả thực rất xin lỗi."
Ôn Như Quy nói xin lỗi thêm lần nữa rồi sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Đồng Tuyết Lục cũng xoay người theo, ánh mắt rơi trên đôi chân dài của anh, trong lòng huýt sáo một tiếng: Chân đẹp.
Đôi mắt to của Đồng Miên Miên nhìn chằm chằm mặt đất, bàn tay bé nhỏ kéo cô một cái: "Chị, chị nhìn kìa."
Đồng Tuyết Lục quay đầu cúi nhìn theo hướng tay cô bé, thấy trên đất có một quyển sổ nhỏ màu đỏ lớn khoảng bàn tay.
Cô thả cục bột nhỏ xuống, nhặt quyển sổ nhỏ lên mở ra nhìn thử, hóa ra là một quyển giấy ra vào.
Cô thấy thông tin trên đó viết:
===
Cơ quan: Trung tâm căn cứ nghiên cứu khoa họ
Họ tên: Ôn Như Qu
Tuổi: 25 tuổi
Chức vụ: Nhân viên nghiên cứu
Quê quán: Bắc Kinh
Mã số: 1-3177
===
Bên cạnh còn có một tấm ảnh đen trắng, trong ảnh là Ôn Như Quy thoạt nhìn hơi ngây ngô, đôi mắt lại sâu thẳm như mực.
Đồng Tuyết Lục ánh mắt nhìn vào hai hàng chữ "Trung tâm căn cứ nghiên cứu khoa học" và "Nhân viên nghiên cứu".
Cô đoán được thân phận của Ôn Như Quy không bình thường, chỉ có điều không ngờ lại không đơn giản đến như thế.
Nhớ đến dáng vẻ gấp gáp lúc nãy của người kia, không biết không có giấy ra vào có ảnh hưởng gì không, cô vội vàng đứng lên đuổi theo, nhưng mà vẫn chậm một bước.
Ôn Như Quy ngồi trên một chiếc xe hơi màu đen từ xa chạy lại.
Xe hơi năm 1976 còn phong cách hơn cả những xe thể thao hàng đầu của các thế hệ sau.
Xem ra Ôn Như Quy là cao phú soái thật.
Cô cầm giấy ra vào, chuẩn bị làm việc tốt rồi lại nghĩ nên trả lại người ta như thế nào.
===
Mẹ Đồng đang thở ngắn than dài nói chuyện với phó chủ nhiệm của Hội Liên hiệp Phụ nữ về chuyện trong nhà, đột nhiên cửa phòng làm việc bị gõ.
Một cán bộ đi tới nói: "Chủ nhiệm Đồng, con gái cô qua đây, giờ người đó đang ở ngoài đấy."
Mẹ Đồng ngẩn ra không phản ứng kịp: "Con gái của tôi?"
Cán bộ gãi gãi phần da dưới mí mắt: "Con gái trước của cô, đồng chí Đồng Tuyết Lục."
Mẹ Đồng "A" một tiếng, mãi đến khi phó chủ nhiệm đẩy bà một cái bà mới phản ứng được chạy ra ngoài.
Đợi đến khi thấy người, lúc này bà mới tin Đồng Tuyết Lục tới thật: "Tuyết Lục, sao con tới đây? Con từ đâu đến đây thế? Đứa nhỏ này thật là, ngày hôm qua chẳng nói tiếng nào đã đi rồi, hại mẹ với ba con lo lắng cả đêm không ngủ được!"
Bà nói xong, nhìn sang cục bột nhỏ bên cạnh cô: "Đứa bé này là...?"
Đồng Miên Miên núp sau mông Đồng Tuyết Lục, nghe thấy mẹ Đồng nhắc tới cô bé mới lặng lẽ lộ ra nửa đầu nhỏ, va phải ánh mắt của mẹ Đồng lại trốn về như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Đây là em gái con, Miên Miên mau gọi bác."
Cháu trai cả của mẹ Đồng lớn hơn Đồng Miên Miên nửa tuổi, dựa theo tuổi tác cô bé gọi mẹ Đồng là bà nội cũng được, chỉ là như vậy sẽ sai vai vế.
Lúc này Đồng Miên Miên mới lại lộ ra nửa gương mặt nhỏ, đôi mắt to long lanh lấp lánh, ngại ngùng gọi một tiếng: "Bác~ "
"Ôi ngoan quá, thật là ngoan, bác cho con kẹo này."
Nghe thấy giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa ngọt ngào đó mà lòng mẹ Đồng mềm nhũn, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo đưa cho Đồng Miên Miên.
Đồng Miên Miên không dám lấy, mãi đến khi Đồng Tuyết Lục bảo cô bé cầm đi thì cô bé mới dám nhận.
Đồng Tuyết Lục đưa điểm tâm qua, kéo tay mẹ Đồng tay: "Mẹ, lần này con về là muốn thăm mẹ một chút, thuận tiện chuyển hộ khẩu luôn."
"Con tới cứ tới còn mang theo đồ làm gì?" Mẹ Đồng nghe được lời cô nói, vẻ tươi cười trên miệng cũng hơi nhạt đi: "Con thật sự muốn chuyển hộ khẩu?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Mẹ, con biết mẹ không nỡ, con cũng không nỡ rời xa mẹ và ba, chỉ có điều con và Đồng Chân Chân không cách nào sống chung một nhà được."
Mẹ Đồng nghe thấy như vậy thì thở dài một hơi.
Đồng Tuyết Lục ôm lấy vai mẹ Đồng làm nũng: "Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, dù chúng ta không sống chung nhưng mẹ vẫn là mẹ của con, rảnh rỗi con sẽ về thăm ba mẹ mà."
"Là con nói đấy nhé, sau này con phải thường xuyên về thăm mẹ với ba con."
Đồng Tuyết Lục gật đầu đồng ý, ngay sau đó câu chuyện chuyển đề tài: "Mẹ, bây giờ con vội đi xử lý chuyện hộ khẩu, lát về con quay lại nói chuyện với mẹ sau, để khỏi bên kia tan tầm rồi ngày mai con lại phải đi một chuyến nữa."
Mẹ Đồng thấy vậy nói: "Mẹ gọi cho chị dâu hai của con trước, bảo con bé chuẩn bị sẵn đồ, như vậy con qua là có thể làm ngay."
"Cảm ơn mẹ!"
Cô đến tìm mẹ Đồng, ngoại trừ liên hệ tình cảm, bên cạnh đó cũng muốn nhờ mẹ Đồng giúp giải quyết chuyện hộ khẩu.
Thái Xuân Lan làm văn thư ở đồn công an, đặc biệt phụ trách mảng hộ khẩu.
Cô chẳng sợ Thái Xuân Lan không cho cô làm, nhưng dựa theo xích mích giữa hai người, bị làm khó dễ với kéo dài là điều không tránh khỏi, nhưng nhà họ Đồng bên kia không thể kéo dài được nữa.
Chờ Mẹ Đồng nói chuyện điện thoại xong, Đồng Tuyết Lục định dẫn Đồng Miên Miên qua chỗ đồn công an thì bị Mẹ Đồng gọi lại.
"Chẳng lẽ con muốn mang đứa bé này cùng đi hả? Đường xa như vậy, con dẫn theo đứa bé đi không tiện, chi bằng con để em lại đây mẹ trông giúp con."
Đồng Tuyết Lục cảm thấy câu này cũng hợp lý.
Từ đây đến đồn công an đi bộ cũng phải hơn một tiếng.
Đồng Miên Miên còn nhỏ không đi đường lâu quá được, đến lúc đó lại cần cô ôm, nhưng cô tay nhỏ chân nhỏ, thực sự ôm không nổi.
Nếu Đồng Miên Miên không đi theo, cô còn có thể mượn cái xe đạp đi qua đó, như vậy sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn hỏi ý kiến của cục bột nhỏ: "Miên Miên, chị phải ra ngoài xử lý việc, em muốn ở lại đây hay đi cùng chị?"
Đồng Miên Miên chớp mắt, nghiêng đầu: "Miên Miên ở đây ngoan ngoãn đợi chị trở lại."
Cô bé nghe hiểu những lời bác vừa nói, cô bé là đứa bé ngoan, không thể khiến cho chị gái khó xử.
Đồng Tuyết Lục đưa tay vuốt ve bím tóc nhỏ cô bé: "Miên Miên ngoan lắm, vậy em đi cùng bác nhé, đừng chạy lung tung khắp nơi, chị sẽ nhanh chóng quay lại đón em sau."
Cục bột nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Đồng Tuyết Lục nhờ mẹ Đồng hỏi người của Hội Liên hiệp Phụ nữ mượn một chiếc xe đạp, sau đó nhanh như chớp chạy đến đồn công an.
===
Đồng Tuyết Lục tốn hết hai mươi phút mới đến được đồn công an.
Bởi vì đã có mẹ Đồng chào hỏi trước đó nên cho dù Thái Xuân Lan có khó chịu trong lòng thì cũng không dám làm khó cô.
Nhưng mà lãnh đạo của đồn công an không có mặt tại phòng làm việc, cô đợi nửa giờ mới lấy được đơn xét duyệt.
Có đơn xét duyệt này rồi, cô có thể được điền tên vào sổ hộ khẩu của nhà họ Đồng.
Cất kỹ tờ đơn xét duyệt vào túi, cô leo lên xe đạp chạy về nhà.
Đồng Chân Chân cau mày đi về hướng Hội Liên hiệp Phụ nữ, mặt mày đen thui giống như mặt bánh bột bị nướng cháy.
Đồng Tuyết Lục dựa vào quan hệ trong nhà để vào được đoàn văn công, sau khi cô trở về đương nhiên không thể để cô tiếp tục làm ở vị trí này nữa.
Nhưng điều khiến cho cô ta tức giận chính là những người trong đoàn văn công lại cảm thấy rằng vẻ ngoài của cô ta không xinh đẹp bằng Đồng Tuyết Lục!
Còn nói cô ta hát không hay, dáng người lúc nhảy múa quá cứng.
Tức chết cô ta mất thôi!
Đi đến khúc cua, hai mắt cô ta đột nhiên mở to, ngay sau đó cô ta hét lên như gà gáy: "Đồng Miên Miên, sao mày lại ở chỗ này?!"
Đồng Miên Miên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy người đang đi đến, khuôn mặt nhỏ bé càng lo sợ tới mức mặt mày trắng bệch: "Chị, chị Chân."
"Ai là chị của mày?" Đồng Chân Chân đi đến, tóm lấy cánh tay nhỏ của cô bé: "Nói, là ai đưa mày đến đây? Có phải là con khốn Đồng Tuyết Lục kia hay không?"
Đồng Miên Miên bị tóm lấy mà đau đớn, nước mắt tí tách rơi xuống: "Không được mắng chị của em, chị là người xấu!"
Đồng Chân Chân thấy cô bé thế mà lại bảo vệ cho Đồng Tuyết Lục thì lập tức nổi giận thành con cá nóc.
Con khốn Đồng Tuyết Lục kia, cô ta vốn đã biết rằng cô sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Đồng như vậy, hôm qua mới đi, hôm nay đã dẫn theo một đứa con của nhà họ Đồng đó đến đây.
Rốt cuộc cô muốn làm gì đây?
Mặc kệ cô muốn làm gì, cô ta cũng sẽ không để cô thực hiện được đâu!
Cô ta bịt miệng Đồng Miên Miên lại, kéo cô bé vào một con đường nhỏ không có người đi qua.
Lúc quay về Hội Liên hiệp Phụ nữ, từ đằng xa Đồng Tuyết Lục đã nhìn thấy mẹ Đồng đang dẫn theo hai cán bộ không biết đang tìm cái gì: "Mẹ, mọi người đang làm gì vậy?"
Mẹ Đồng sốt ruột đến mức miệng cũng sắp thổi ra bong bóng rồi: "Tuyết Lục, con quay lại rồi, không thấy em gái Miên Miên của con đâu cả!"
Đồng Tuyết Lục vội vàng phanh lại, lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại không thấy Miên Miên đâu?"
Mẹ Đồng đỏ ửng hai mắt kể lại mọi việc một lần.
Hóa ra là sau khi cô đi, mẹ Đồng thấy Đồng Miên Miên mặc một bộ quần áo đã bị giặt đến mức bạc phếch, bà cho rằng điều kiện sống của nhà họ Đồng không được tốt nên đã vội vàng đi khắp nơi tìm người ta để vay tiền và thẻ.
Lúc bà đi vào thì Đồng Miên Miên vẫn còn đang chơi ở cửa, ai ngờ mới xoay người một cái lại không thấy tăm hơi cô bé đâu nữa.
Bọn họ đã hỏi ông chú gác cổng nhưng ông ấy nói chưa từng thấy Đồng Miên Miên đi ra ngoài.
Nói cách khác, Đồng Miên Miên hẳn vẫn còn đang ở trong khu tập thể.
Sắc mặt Đồng Tuyết Lục trở nên khó coi, chỉ có điều lúc này mà trách móc thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
"Chúng ta chia nhau ra đi tìm con bé thôi."
[HẾT CHƯƠNG 7]