--- 21/05/2022 ---
Phác Kiến Nghĩa cười muốn tắc thở.
Còn ông cụ Ôn thì tức xì khói, con cá này là tiền cược mà lão Khương đánh cờ thua ông cụ đấy.
Dưới quê của lão Khương thường có câu: 'Nếu người nào đón sinh nhật mà được người có phúc có lộc làm cho một đĩa cá thì cả năm trong nhà sẽ có dư, sau này sẽ có phúc có lộc như đối phương.'
Ông cụ Khương con cháu đầy đàn, ông cụ Ôn cảm thấy ông cụ Khương có phúc hơn mình, khó khăn lắm mới thắng được ông ta một ván, bảo ông ta nấu cá cho mình ăn, nhưng chưa kịp ăn miếng nào đã bị thằng nhóc thối tha này ăn hết mất rồi!
Sao mà không tức cho được?
Nhưng những lời này không thể nói ra, nhỡ đâu bị truyền ra ngoài, mọi người lại nghĩ ông cụ tuyên truyền hủ tục mê tín dị đoan thì toi!
Ôn Như Quy chưa bao giờ khó xử như lúc này!
Ban nãy anh ăn hết con cá là không muốn để ông nội mình biết Đồng Tuyết Lục mang cá sang, vì một khi để ông cụ biết thì sau này hai chữ 'cỏ non' cứ treo miết trên miệng ông cụ.
Mà khổ nỗi cô và anh có phải đang yêu nhau đâu. Anh sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
Chỉ cần anh ăn hết cá, lát nữa ông cụ về không thấy sẽ không hỏi đến.
Còn về chuyện có chia con cá này cho Phác Kiến Nghĩa cùng ăn không?
Xin lỗi, anh chưa từng nghĩ đến.
Nhưng anh nào có ngờ con cá đó không phải do Đồng Tuyết Lục đem đến mà là do đích thân ông cụ Khương làm, thế này... thật ngại chết đi được.
Ôn Như Quy không thèm nhìn Phác Kiến Nghĩa đang cười đến mức chết đi sống lại, anh ho khan một tiếng: "Ông nội, để lần sau cháu sẽ tự tay làm cho ông con khác."
"Ông chỉ thích ăn cá do chính tay lão Khương làm thôi!" Ông cụ Ôn hừ lạnh, đứng dậy: "Tiểu Tông, tôi nhớ là hôm nay lão Khương câu được nhiều cá lắm, chúng ta mau qua đó hỏi xem có còn con cá sống nào không, nhờ ông ta làm lại một con cho tôi đi!"
Ôn Như Quy: "..."
Thành thật mà nói tay nghề nấu nướng của ông cụ Khương chẳng ra làm sao cả, món cá ban nãy vẫn chưa chín kỹ.
Anh không hiểu sao ông nội lại kiên trì muốn ông cụ Khương làm cá cho mình ăn.
Ông cụ Ôn vội vàng dẫn theo chú Tông đến nhà họ Khương, thế là cả phòng khách lớn chỉ còn lại tiếng cười ngặt nghẽo của Phác Kiến Nghĩa.
Ôn Như Quy liếc nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Chuyện của đồng chí Đồng, anh đừng hé răng ra ngoài đấy nhé."
Phác Kiến Nghĩa lau nước mắt: "Tôi còn tưởng anh nói với cô ấy hôm nay là sinh nhật của ông cụ nên cô ấy mới đặc biệt mang cá đến cơ."
Ôn Như Quy đang gắp đồ ăn bỗng khựng lại: "... Tôi tưởng anh nói với cô ấy chứ."
Phác Kiến Nghĩa bĩu môi: "Tôi nào có nói chuyện này với cô ấy. Mà thôi, hiểu lầm ấy mà, nhưng anh cũng không cần vội vàng độc chiếm cả con cá thế chứ. Sao, có ngon không?"
Ôn Như Quy không đáp.
Phác Kiến Nghĩa quán sát anh một hồi: "Lúc trước tôi tưởng đồng chí Đồng có ý với anh, nhưng giờ xem ra anh có ý với cô ấy nhiều hơn nhỉ?"
Mi mắt Ôn Như Quy khẽ động, giọng điệu lạnh lùng: "Hình như ba anh vẫn chưa biết chuyện anh mượn tiền tôi phải không?"
Đánh rắn đánh giập đầu.
Phác Kiến Nghĩa lập tức sợ hãi, vội vã cầu xin tha thứ: "Thôi thôi, là tôi ăn nói hàm hồ được chưa? Nhưng anh tuyệt đối đừng nói chuyện tôi mượn tiền anh cho ông già nhà tôi biết đấy nhé, nếu không ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất!"
Ôn Như Quy chẳng ừ cũng chẳng hử gì, sau một lúc im lặng, anh nói: "Sao cô ấy lại đến đồn công an nữa vậy? Không phải đã giải quyết xong chuyện của Đồng gia rồi à?"
Phác Kiến Nghĩa "ờ" một tiếng: "Nói mới nhớ, cô ấy cũng có duyên với đồn công an ghê, nhưng lần này cô ấy đến đó không phải để giải quyết chuyện Đồng gia, mà là có một người phụ nữ bị chồng và mẹ chồng bạo hành, cô ấy đến đó làm nhân chứng thôi."
"Mà người phụ nữ đó rất cảm kích cô ấy, nếu không nhờ cô ấy thuyết phục mấy người hàng xóm ra làm chứng thì anh chồng và bà mẹ chồng cùng lắm chỉ bị giam hai ba năm là ra ngoài. Giờ ấy à, cũng phải năm sáu năm trở lên."
Thì ra là vì muốn thuyết phục mấy người đó.
Lúc đó nghe những lời cô nói, anh cũng đã đoán được phần nào, đây cũng là lý do anh không vạch trần lời nói dối của cô.
Bây giờ đã biết cô nói dối là vì muốn giúp người khác, những nghi hoặc trong lòng anh cũng theo đó biến mất.
Trên đời này có rất nhiều người đu lợi trốn hại, đứng trước khó khăn của người khác, họ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Cô có thể dũng cảm đứng ra làm chứng, hơn nữa còn thuyết phục được những người hàng xóm khác ra làm chứng với mình, theo anh, một vài lời nói dối nhỏ nhặt kia thật ra chẳng có ảnh hưởng gì to tát.
Nhưng nghĩ đến câu nói 'người yêu của tôi họ Ôn' kia của cô, trong lòng anh có chút rung động, dưới ánh đèn, tai anh hơi ửng đỏ.
===
Hôm sau, Đồng Tuyết Lục vẫn đến xưởng dệt làm việc như mọi ngày, vì để che đi vết thương trước đây nên cô đã vén tóc mái xuống che trán.
Ngoài Đồng Gia Minh ra, cô chưa nói chuyện mình muốn đổi công việc với ai cả.
Cuối cùng Từ gia cũng đã gom đủ tiền trả cho cô, Chu Phương cũng đã bắt đầu đi làm.
Còn về chuyện Đồng Tuyết Lục không về Bắc Hòa cùng những người cùng quê khác, hầu như tất cả mọi người trong tổng cục hậu cần đều hiểu lý do, nhưng cũng có không ít người nói này nói nọ.
Từ gia tự cảm thấy mình nợ Đồng Tuyết Lục một ân tình lớn, nên đi đến đâu cũng nói giúp cho cô, nếu gặp những ai đồn đại bậy bạ, má Từ là người đầu tiên xông ra phủ đầu đối phương.
Cứ như vậy, không cần Đồng Tuyết Lục ra tay, mọi lời đàm tiếu trong tổng cục hậu cần đều bị má Từ dập tắt hết.
===
Một tuần trôi qua, khi Đồng Tuyết Lục mệt đến mức tưởng chừng như cột sống sinh bệnh thì nhận được tin tức từ Tô Tú Anh.
Hà Bảo Căn và bà cụ Hà bị phạt 5 năm tù vì tội ngược đãi, vũ nhục phụ nữ, vài bữa nữa sẽ được đưa đến nông trường để lao động cải tạo.
Trước khi quyết định tố cáo chồng và mẹ chồng, Tô Tú Anh đã kịp gửi con gái về nhà mẹ đẻ. Sau khi ra khỏi đồn công an, Tô Tú Anh không về Hà gia mà về thẳng nhà mẹ đẻ luôn.
Những người nhà mẹ đẻ của Tô Tú Anh nhìn thấy cô bị đánh mặt mũi bầm dập, ai cũng tức giận mắng Hà Bảo Căn không phải con người. Mắng thì mắng nhưng không ai khuyên cô ấy ly hôn, cũng chẳng có ai ra mặt thay cô ấy.
Trong lòng Tô Tú Anh nguội lạnh, nhưng có nguội lạnh đến mấy cũng không thể cạch mặt nhà mẹ đẻ mình được, bởi cô ấy không còn chỗ dựa nào khác ở Bắc Kinh này nữa.
Sau đó Tô Tú Anh nói với nhà mẹ đẻ là cô đã tố cáo Hà Bảo Căn và mẹ anh ta.
Đúng như cô ấy nghĩ, mọi người tức giận chỉ thẳng mặt cô mắng chửi như tát nước vào mặt.
Tô Tú Anh mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, nói muốn để cháu trai thứ hai ngồi vào vị trí của Hà Bảo Căn.
Cả căn nhà im phăng phắc.
Sau đó thì khỏi nói cũng biết, thái độ của mấy người đó thay đổi 360 độ, ào ào chửi bới Hà Bảo Căn và bà cụ Hà không phải con người, thể hiện ý muốn ủng hộ Tô Tú Anh.
Tô Tú Anh không ngừng cười khinh bỉ trong lòng, nhưng cô ấy không thể hiện ra ngoài. Sau đó cô ấy cùng người nhà đến xưởng sắt thép làm thủ tục.
Người ở xưởng sắt thép hay tin Tô Tú Anh tố cáo chồng và mẹ chồng, còn nhường vị trí của Hà Bảo Căn cho cháu ruột, ai nấy đều kinh ngạc há hốc mồm.
Kinh ngạc xong thì lần lượt chỉ trích cô ấy không có lương tâm, đặc biệt là những người có họ hàng với Hà gia, bọn họ còn đòi xắn tay áo đánh Tô Tú Anh.
Nhưng lần này không cần cô ấy ra mặt, người nhà của cô ấy đã xông lên trước mắng cho bọn họ té tát, còn la lối đòi đến công an tố cáo bọn họ.
Vì có "tấm gương" Hà Bản Căn nên đám người họ hàng với Hà gia lập tức sợ hãi.
Nhìn thấy người thân ra mặt thay mình, trong lòng Tô Tú Anh không hề cảm kích chút nào.
Sau khi làm thủ tục xong xuôi, hôm sau Tô Tú Anh mua bánh kẹo và bắt xe đến tìm Đồng Tuyết Lục.
===
Tô Tú Anh đến rất đúng lúc, Đồng Tuyết Lục vừa mới ăn cơm xong.
Nhìn thấy Tô Tú Anh, mắt Đồng Tuyết Lục lập tức sáng rỡ: "Đồng chí Tô, chị đến rồi à!"
Một tuần không gặp, những vết bầm trên mặt Tô Tú Anh đã mờ đi nhiều, sắc mặt cũng không còn tiều tụy, hốc hác như trước nữa. Tuy bề ngoài rất gầy, nhưng thần sắc rất tốt.
Tô Tú Anh đưa bánh kẹo cho Đồng Tuyết Lục, khẽ nói: "Cuối cùng cũng có phán quyết dành cho bọn họ rồi."
Ngày nào chưa có phán quyết của Hà Bảo Căn và mẹ anh ta thì ngày đó cô ấy không thể yên tâm được, càng không dám đổi công việc với Đồng Tuyết Lục, sợ sau này sẽ liên lụy đến cô.
Bây giờ đã có phán quyết rồi, cô ấy cũng đã ly hôn với Hà Bảo Căn, cuối cùng thì cô ấy cũng có thể yên tâm được rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn đống đồ ăn cô ấy mua, cô khước từ không nhận: "Chị qua đây là được rồi, không cần mua gì đâu."
"Nên làm mà, cô giúp tôi biết bao nhiêu chuyện rồi!"
Tô Tú Anh cười cười, nhìn vào nhà thấy có ba đứa con nít bèn hỏi: "Đây là em trai, em gái cô à?"
"Đúng vậy, hai đứa em trai và một đứa em gái của tôi đấy."
Đồng Tuyết Lục gật đầu, quay sang bảo mấy đứa nhỏ chào Tô Tú Anh.
Đồng Miên Miên đáng yêu nhất.
Cô bé lon ton chạy lại, ngẩng đầu, nó bằng giọng con nít đáng yêu: "Em chào chị ạ, em là em gái của chị em, em tên là Miên Miên, năm nay em 3 tuổi."
Vừa nói, Đồng Miên Miên vừa bốn ngón tay lên, dáng vẻ ngốc nghếch khiến người ta thấy thương vô cùng.
Tô Tú Anh thấy Đồng Miên Miên cũng trạc tuổi con gái mình, lòng mềm hẳn đi, cô ấy lấy một cây kẹo nhét vào tay Đồng Miên Miên: "Em bé ngoan, này, cầm lấy ăn đi."
Đồng Miên Miên không nhận mà giương đôi mắt long lanh nhìn Đồng Tuyết Lục.
Đông Tuyết Lục xoa xoa đầu cô bé, gật đầu bảo: "Em cầm đi."
Lúc này Đồng Miên Miên mới nhận kẹo từ tay Tô Tú Anh, toét miệng cười tươi, để lộ hai má lúm đồng tiền: "Cảm ơn chị ạ, tay Miên Miên nhỏ, chị bỏ kẹo vào túi áo giúp Miên Miên với ạ."
Đồng Tuyết Lục thấy vậy, không nhịn được "phụt" cười thành tiếng.
Cái con bé tinh nghịch này, còn biết túi áo có thể đựng được nhiều kẹo cơ đấy.
Tô Tú Anh càng cười tươi hơn, cô ấy vui vẻ nhét kẹo đầy hai túi áo của Đồng Miên Miên, sau đó đưa cho Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín mỗi đứa một cái kẹo.
Hai anh em ngại ngùng cảm ơn, sau đó dắt Đồng Miên Miên ra ngoài chơi.
Đồng Tuyết Lục mời Tô Tú Linh ngồi ghế rồi rót nước cho cô ấy: "Mọi chuyện đã giải quyết xong hết chưa?"
Tô Tú Anh uống một ngụm nước, mỉm cười: "Xong rồi, đã có phán quyết, cũng ly hôn rồi, cha mẹ tôi cũng đồng ý nuôi con giúp tôi."
Đồng Tuyết Lục nhận ra lúc Tô Tú Anh nhắc đến cha mẹ mình, trên mặt thoáng qua một nét tự giễu, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Tô Tú Anh quan sát căn nhà một lúc, sau đó tò mò hỏi: "Sao không thấy cha mẹ cô? Cô chú ra ngoài mua đồ rồi à?"
"Mấy tháng trước họ bị tai nạn xe, mất rồi."
Tô Tú Anh "à" một tiếng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không biết chuyện này..."
Đồng Tuyết Lục xua tay: "Không sao đâu, chị đừng để bụng, à mà người mà trước đó tôi nói với đồng chí Hoàng là cha mẹ nuôi của tôi."
Sau đó cô kể sơ về thân thế của mình cho Tô Tú Anh.
Tô Tú Anh nghe xong, lặng lẽ thở dài một hơi: "Không ngờ cô cũng khốn khó như vậy."
Lúc trước cô ấy thấy Đồng Tuyết Lục ăn mặc không giống người bình thường, vừa xinh đẹp lại có khí chất, còn tưởng từ nhỏ cô đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cơ, thật không ngờ cô cũng trải qua nhiều lận đận như vậy.
Các em của cô vẫn còn nhỏ, mọi gánh nặng gia đình đều đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô, quả thật không dễ dàng gì.
Nhưng Đồng Tuyết Lục không hề cảm thấy mình đáng thương: "Đồng chí Tô phải phấn chấn lên, dưới sự lãnh đạo của Đảng, chúng ta sẽ được sống một cuộc sống ấm no thôi!"
Qua 2 năm nữa là cải cách mở cửa rồi, đến lúc đó kinh tế phát triển nhanh chóng, cuộc sống của nhân dân sẽ có bước chuyển mình lớn.
Cô rất mong chờ ngày này đến.
Tô Tú Anh nhìn nụ cười tự tin của Đồng Tuyết Lục, như nhận được sự cổ vũ, trong lòng cũng phấn chấn hẳn: "Cô nói đúng, cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn!"
Nói chuyện một lúc cũng đến thời gian đi làm, Đồng Tuyết Lục dọn dẹp sơ qua rồi cùng Tô Tú Anh đi đến nhà máy.
===
Vừa đến nhà máy, Đồng Tuyết Lục lập tức đi tìm chủ nhiệm Mã nói về việc cô muốn đổi công việc.
Chủ nhiệm Mã nghe vậy, kinh ngạc há hốc mồm: "Tuyết Lục muốn đi á? Chuyện từ hồi nào vậy?"
Đồng Tuyết Lục: "Cháu có quen một chị mới chuyển nhà đến đây, chị ấy nghỉ làm ở nội thành rồi, nên có bàn với cháu nói là muốn đổi công việc."
Đây là lý do mà cô và Tô Tú Anh đã thương lượng với nhau từ trước, hai người thống nhất không nhắc đến chuyện Tô Tú Anh tố cáo chồng và mẹ chồng.
Từ nội thành đến đây phải mất khoảng một hai tiếng ngồi xe, tạm thời chuyện của cô ấy chắc không truyền đến đây được.
"Ở nội thành đến à, thế chẳng phải mấy chị em cháu phải chuyển đi sao? À đúng rồi, cháu muốn đổi công việc gì?"
Chủ nhiệm Mã rất thích cô gái trẻ Đồng Tuyết Lục này, giờ nghe tin cô sắp chuyển đi, trong lòng rất không nỡ.
Chủ nhiệm Mã rất hào phóng, lại rất quan tâm cô, Đồng Tuyết Lục cũng không nỡ rời xa bà ấy: "Cháu đến làm phục vụ ở tiệm ăn nhà nước ạ.
Mọi người trong phân xưởng nghe cô nói sẽ đến làm ở tiệm ăn nhà nước thì nhôn nhao cả lên.
"Đồng chí Tiểu Đồng, sao cháu đổi được công việc này hay vậy? Có phải cha mẹ nuôi cháu tìm cho không?"
"Tôi thấy là vậy rồi chứ còn gì nữa, cha mẹ nuôi của con bé chẳng phải làm quan lớn sao? Tìm một chân trong tiệm ăn nhà nước có gì khó đâu?"
"Thật là, cùng là người mà số mệnh khác nhau quá, vận may của đồng chí Tiểu Đồng thật khiến người khác hâm mộ mà!"
Đồng Tuyết Lục nói với mọi người không phải là cha mẹ nuôi giúp cô, nhưng cô nói khô cả mồm mà chẳng ai thèm tin cô, thế là cô dứt khoát không giải thích nữa.
Sau đó cô và chủ nhiệm Mã đi tìm xưởng trưởng.
Xưởng trưởng Vu biết tin Đồng Tuyết Lục sắp chuyển đi cũng ngạc nhiên như mọi người: "Cô nghĩ kỹ chưa? Cô còn làm việc ở xưởng thì ít nhiều gì tôi còn có thể chăm sóc các em giúp cô, nhưng nếu chuyển đi nơi khác rồi thì không được tiện như vậy đâu."
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Cảm ơn xưởng trưởng, tôi đã nghĩ kỹ rồi, thời gian qua rất cảm ơn xưởng trưởng đã giúp đỡ gia đình tôi!"
Lãnh đạo của công xưởng này ai cũng tốt hết, sau khi hai vợ chồng Đồng Đại Quân ra đi, bọn họ vẫn luôn rất quan tâm mấy đứa con Đồng gia.
Chỉ là công việc ở nhà máy dệt quá mệt, cho dù bọn họ có tốt đến mấy cô cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Xưởng trưởng Vu thấy cô đã hạ quyết tâm, chỉ biết thở dài, cũng không khuyên thêm lời nào nữa.
Sau đó, bọn họ đi làm thủ tục.
===
Làm thủ tục xong, Đồng Tuyết Lục và Tô Tú Anh bắt xe đến tiệm ăn nhà nước để làm thủ tục.
Khác với dáng vẻ lưu luyến không rời của các đồng nghiệp ở nhà máy dệt đối với Đồng Tuyết Lục, những người làm ở tiệm ăn nhà nước vui đến mức thiếu điều đốt pháo ăn mừng khi biết tin Tô Tú Anh sắp chuyển đi.
Đặc biệt là cô phục vụ tên Đàm Tiểu Yến, cô ta trừng đôi mắt sụp mí nhìn Tô Tú Anh, chế giễu: "Chị Tú Anh à, chị làm không nổi nữa nên muốn nghỉ hả chị?"
Tô Tú Anh mím môi không trả lời.
Đàm Tiểu Yến thấy cô ấy không đáp thì càng hăng hơn: "Không trả lời tức là đúng thế rồi? Tôi cũng đoán vậy! Nếu tôi mà là chị chắc tôi không còn mặt mũi nhìn mọi người nữa đâu!"
"Nhưng tôi không làm như chị đâu, rốt cuộc chị nghĩ gì mà lại làm vậy vậy chị Tú Anh? Anh Bảo Căn có tệ đến mấy thì cũng là chồng chị, là cha của Tiểu Thu, sao lòng dạ chị có thể độc ác đến thế hả chị?"
Mặt Tô Tú Anh như bị rút sạch máu, lập tức trắng bệch.
Đồng Tuyết Lục còn nhớ cô nhân viên phục vụ này, cô ta chính là cô nhân viên phục vụ mắt sụp mí kiêu ngạo mà lần trước cô gặp được khi đến tìm Tô Tú Anh.
Lúc đó cô ta một tiếng chị Tú Anh, hai tiếng chị Tú Anh, cô còn tưởng cô ta và Tô Tú Anh thân nhau lắm, không ngờ cô ta ăn nói cũng chua ngoa gớm.
Nhưng Đồng Tuyết Lục cũng không có ý định ra mặt thay Tô Tú Anh, Tô Tú Anh bắt buộc phải học được cách đối diện và giải quyết vấn đề.
Thủ tục ở tiệm ăn nhà nước đơn giản hơn nhiều so với ở nhà máy dệt, nếu muốn làm đầu bếp ở đây thì phải làm kiểm tra, nhưng phục vụ thì không cần, chỉ cần một chữ kỹ của quản lý tiệm ăn là được.
Lưu Đông Xương, quản lý của tiệm ăn nhà nước đã muốn đuổi Tô Tú Anh đi từ lâu, anh ta cho rằng để một người phụ nữ tâm địa "ngoan độc" ở lại sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tiệm ăn.
Vì vậy khi biết Tô Tú Anh muốn chuyển đi, anh ta đã không do dự mà vui vẻ ký tên.
Bước ra khỏi tiệm ăn nhà nước, sắc mặt Tô Tú Anh vẫn rất khó coi.
Đồng Tuyết Lục nhẹ giọng hỏi thăm: "Đồng chí Tô, chị vẫn ổn chứ?"
Tôi Tú Anh gắng nhếch miệng cười: "Những lời này mấy hôm nay tôi nghe nhiều nên cũng quen rồi, cô yên tâm, tôi ổn! À đúng rồi, cô định ở đâu sau khi đến nội thành? Đã tìm được nhà chưa?"
Đồng Tuyết Lục thở dài trong lòng, lắc đầu: "Chưa nữa, lần trước tôi có đến phòng quản lý bất động sản xem mà giá cả đắt quá, tôi mua không nổi."
Tô Tú Anh: "Căn nhà của tôi tạm thời chưa có người thế chân, nếu cô chưa tìm được chỗ ở thì đến đó ở đi, không cần trả tiền thuê nhà đâu. "
Đồng Tuyết Lục vội xua tay: "Làm vậy sao được! Được làm việc ở tiệm ăn nhà nước đã phiền chị lắm rồi, tiền thuê nhà tôi nhất định phải trả!"
Với tình hình hiện tại, cô chỉ có thể thuê nhà của Tô Tú Anh để ở thôi.
Có thể là Đồng gia đủ sức giúp cô, nhưng giờ cô đã không còn là con gái của Đồng gia nữa rồi, với lại sau chuyện của Đồng Chân Chân, mặc dù ngoài mặt Đồng gia không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn có khúc mắc.
Cho nên Đồng Tuyết Lục không có ý định nhờ họ giúp đỡ.
===
Sau khi chia tay Tô Tú Anh, Đồng Tuyết Lục định bắt xe về nhà, nhưng đột nhiên cô nhớ đến chuyện phải gửi quà cảm ơn cho Ôn Như Quy.
Lần trước cô có hỏi Phác Kiến Nghĩa khẩu vị của Ôn Như Quy như thế nào, chính là vì muốn tìm cơ hội làm đồ ăn cho anh, nhưng hỏi lại mới biết thì ra trung tâm nghiên cứu khoa học không nằm ở nội thành.
Muốn đi từ huyện Duyên Khánh đến thôn Trung Quang phải mất bốn tiếng đồng hồ lận, cộng thêm thời gian chờ xe nữa chắc cũng tầm năm sáu tiếng mới đến nơi.
Đi xa như vậy cô không biết cá có bị thiêu không, nhưng cô biết chắc một điều là cô sẽ bị say xe xỉu mất.
Hơn nữa cô cũng ngại xin nghỉ phép, nên chỉ đành thôi vậy.
Giờ đổi công việc rồi, rảnh được một chút nên cô định gửi quà cảm ơn cho anh.
Chắc nhà của Ôn Như Quy ở trong nội thành, chỉ là không biết khi nào anh mới về, mà cô cũng không biết nhà anh ở đâu, tốt nhất nên hỏi anh một tiếng.
Những năm này chỉ có bưu điện và chỗ làm là có điện thoại thôi, Đồng Tuyết Lục quay người đi về hướng bưu điện.
Cô vẫn nhớ số điện thoại mà Ôn Như Quy đã cho cô.
Người bắt máy là một cô gái trẻ có chất giọng lạnh lùng: "Trung tâm nghiên cứu khoa học nghe, tìm ai đấy?"
"Chào chị, chị cho em gặp đồng chí Ôn Như Quy ạ."
Đầu bên kai nghe thấy giọng nói trong trẻo của Đồng Tuyết Lục thì ngừng lại một chút, nửa giây sau mới lên tiếng đáp: "Chờ một chút."
Năm sáu phút trôi qua, đầu bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Đồng Tuyết Lục nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút mà lòng đau như cắt, phí gọi điện 1 hào/ 1 phút lận đó trời ạ!
Khi cô đang do dự không biết có nên ngắt máy rồi gọi lại hay không thì đầu bên kia cuối cùng cũng có người nhấc máy.
Giọng của Ôn Như Quy vang lên: "Tôi là Ôn Như Quy."
"Xin chào đồng chí Ôn Như Quy, tôi là Đồng Tuyết Lục."
Nghe thấy giọng nói của Đồng Tuyết Lục, mi mắt Ôn Như Quy khẽ động, anh ngước mắt thấy nhân viên lễ tân đang dán mắt thăm dò mình.
Anh quay lưng lại, thấp giọng nói: "Xin chào đồng chí Đồng, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Đồng Tuyết Lục khẽ cười, hỏi ngược lại anh: "Không có chuyện gì thì không tìm anh được à?"
"..."
Ôn Như Quy nhất thời nghẹn họng, trước giờ chưa có ai hỏi anh như vậy cả, anh đáp: "Đương nhiên là được chứ."
Đồng Tuyết Lục nghe thấy một khoảng không im lặng ngắn ngủi ở đầu bên kia, cô tưởng tượng ra biểu cảm của anh, lập tức ý cười trên khóe miệng càng đậm hơn.
Nhưng hai người vẫn chưa thân nhau lắm, nên cô cũng không trêu anh nữa: "Hai lần trước may nhờ có đồng chí Ôn giúp đỡ, tôi nghe đồng chí Phác nói anh thích ăn cá, vừa hay tôi cũng biết nấu ăn, tôi định làm món cá hầm cải chua gửi cho anh coi như quà cảm ơn, không biết khi nào đồng chí Ôn rảnh?"
Ôn Như Quy: "Đồng chí Đồng không cần khách sáo vậy đâu, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi."
Đồng Tuyết Lục: "Tôi biết ngay anh sẽ nói vậy mà, nhưng mà đồng chí Ôn đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu không đáp tạ anh thì tôi ngại lắm, đồng chí Ôn nhẫn tâm nhìn tôi ngày ngày sống trong nỗi bất an sao?"
Ôn Như Quy: "..."
Giọng nói của cô yêu kiều, nhẹ nhàng, giọng điệu mang theo vài phần ủy khuất, khiến người nghe không nỡ từ chối.
Ôn Như Quy ngập ngừng: "Ngày mai tôi sẽ về nội thành."
Đông Tuyết Lục cười tươi: "Thế thì tốt quá, tôi biết đồng chí Ôn là người vừa tốt bụng, lại thấu tình đạt lý mà! Vậy mai tôi làm xong sẽ gửi cá sang cho anh, nhà anh ở đâu?"
"Đại viện quân khu."
"Được, vậy chiều mai chúng ta không gặp không về."
"Được." Không gặp không về.
[HẾT CHƯƠNG 26]