Trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất của bà Phùng Hợp, sau khi LâmPhi vừa gật đầu đồng ý với yêu cầu của của bà ta thì phát hiện một vấnđề, lần này hệ thống Chiến Thần không đưa ra trừng phạt khi nhiệm vụthất bại.
- Hệ thóng, lần này nhiệm vụ không có trừng phạt à?
Lâm Phi hỏi xong thì hối hận, cảm giác như mình dần dần bị hệ thốngChiến Thần lây thói thấp hèn rồi. Khó khăn lắm mới không có trừng phạtthế mà còn không hài lòng, chủ động truy hỏi.
- Nhiệm vụ nàykhông có trừng phạt, nhưng nếu thất bại thì quá trình thôi miên thuậtcủa ký chủ thăng cấp lên Tổ Chú Dự Ngôn Thuật sẽ mãi mãi thất bại, đồngthời kỹ năng thôi miên thuật cũng biến mất.
Hệ thống Chiến Thần nói.
- Trời ạ, kỹ năng thôi miên thuật ta liều chết cứu cả một tinh cầu mới có được, thế mà ngươi còn muốn thu hồi.
Lâm Phi kêu lên.
Nhưng hệ thống Chiến Thần không đáp.
Lâm Phi bắt đầu hỏi bà Phùng Hợp:
- Bà nói xem, định luật nhân quả này bà nghiên cứu đến trình độ nàorồi? Muốn tôi giúp thế nào? Trong một tuần có thành công được không?
- Nếu thuận lợi thì sẽ thành công. Nói đến định luật nhân quả này, làphòng thí nghiệm quân đội nhờ ta nghiên cứu đấy. Trước đây không lâu họcó được một cô bé có thể dự đoán tương lai gần. Cô gái này vốn là bệnhnhân bị liệt tứ chhi, nhưng sau khi kiểm tra não bộ thì phát hiện bêntrong đại não rất kỳ lạ. Cô ta có thể dự đoán được những sự việc diễn ra trong thời gian ngắn.
Bà Phùng Hợp phấn khích nói, đồng thời ấn một nút.
Soạt!
Bức tường màu trắng phía trước biến thành tấm kính trong suốt.
Lâm Phi nhìn thấy một cô gái tóc dài, người không một mảnh vải nằmtrong một cái bồn giống như bồn tắm, được ngâm trong một thứ dịch thểnào đó.
Thân thể và đầu của cô gái ấy nối với mấy chúc sợi dây và đường ống.
- Bà đã điều tra chưa? Tại sao cô ta lại có khả năng dự đoán tương lai?
Lâm Phi hỏi.
- Có thể là tình cờ, trước khi sinh cha mẹ cô ta từng dùng một số loạithuốc khiến kết cấu gen và não bộ của cô ta đột biến và có khả năng dựđoán tương lai. Nhưng quá trình trùng hợp này không thể lặp lại.
Bà Phùng Hợp đáp.
- Thế bà muốn qua cô ấy nghiên cứu ra chương trình dự đoán được tương lai? Trực tiếp dùng đại não của cô ấy không được sao?
Lâm Phi nghĩ một lúc, nhìn cô gái đáng thương đó rồi hỏi.
- Cô ta có thể dự đoán được tương lai nhưng chúng ta không khống chếđược độ chuẩn xác. Thông qua những thống kê tôi có được, nếu cô ta ởtrên Bắc Đẩu Tinh thì chúng ta chỉ biết được tương lai ở gần quanh BắcĐẩu Tinh. Hơn nữa không biết vì sao mà đại não của cô ta không thể phụcchế. Tôi đã nhân bản mấy chục người như cô ta nhưng tất cả đều không thể dự đoán tương lai.
Bà Phùng Hợp nói, rồi lại ấn một nút khác.
Bức tường bên phải cũng trở nên trong suốt, Lâm Phi nhìn thấy bên trong có mấy cái cột thuỷ tinh bên trong đều là những cô gái trần truồnggiống hệt nhau.
- Bà đã có cô gái dự đoán được tương lai thì còn cần tôi giúp gì nữa?Hoặc có thể nói có gì cần tôi làm mới khiến nghiên cứu của bà thànhcông?
Lâm Phi hỏi.
- Tôi thích tính cách thẳngthắn của cậu đấy đại đồ đệ. Trước đó cô gái này ở viện nghiên cứu củaquân đội có thể dùng biện pháp kết nối não để đọc được thông tin và quátrình hoạt động của tế bào não và khu Hippocampus khi cô ta dự đoántương lai.
Bà Phùng Hợp nói đến đây thì nét mặt trở nên buồn rầu.
- Nhưng không biết vì sao, từ sau khi được tôi đưa đến bat, dị năng này của cô ta vẫn còn nhưng thông tin vô cùng hỗn loạn và thiếu chính xác.Rất bất lợi cho tôi nghiên cứu phương thức vận chuyển của tế bào não côta để nghiên cứu ra chương trình dự đoán tương lai.
Bà Phùng Hợp nói đến đây thì mở mắt nhìn Lâm Phi.
Thấy vẻ mặt đó của bà Phùng Hợp, hắn nhớ hồi đó khi nhìn Áo Đinh Đặc, rất nhiều lần bà ta cũng như vậy.
- Nói đi, muốn tôi làm gì?
Lâm Phi ủ rũ nói, để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đành mặc kệ vậy.
- Quá trình không quá nguy hiểm, tôi muốn liên kết tư duy của cậu vớithế giới đại não của cô ta. Thế giới đại não của cô ta rất kỳ lạ. Trongđại não cô ta đã hình thành thế giới hư ảo của cả Học viện quân sự BắcĐẩu và xung quanh đó. Tôi muốn chuyển tư duy của cậu vào thế giới đó đểtìm thực thể tinh thần của cô ta trong thế giới hư ảo đó. Như vậy, thông qua số liệu kết quả những việc cậu trải qua ở thế giới hư ảo đó và thực thể tinh thần của cô ta, tôi có thể nhanh chóng hoàn thành chương trình dự đoán tương lai.
Bà Phùng Hợp nói.
- Coi như bà độc, chết trong thế giới hư ảo thì ngoài hiện thực cũng chết, tôi đãtrải qua rồi, bà còn nói là không nguy hiểm.
Lâm Phi nhớ đến lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ trong mơ của quân đội để rời khỏi nhà tù.
- Thế giới Bắc Đẩu Tinh của một cô gái nhỏ tạo ra, vì sự ràng buộc củađịnh luật nhân quả và nguyên tắc, rất giống với hiện thực, cậu nghĩ xemmình ở Bắc Đẩu Tinh thì có nguy hiểm gì sao? Với cậu mà nói thì đây chỉlà một cuộc trải nghiệm mà thôi. Với thực lực của cậu, tôi tin chắc cậurất nhanh sẽ tìm thấy thực thể tinh thần của cô ta, sẽ không bị thươngtổn gì cả.
Bà Phùng Hợp dụ dỗ Lâm Phi.
- Hy vọng là thế, làm cho tôi một cái máy theo dõi, nếu không thì sao tôi tìm được một cô gái trong cái thế giới hư ảo đấy.
Lâm Phi yêu cầu.
- Vì đó là Bắc Đẩu Tinh mà tự cô ta tạo ra, rất gần với hiện thực, tôikhông thể can thiệp vào những thứ đã tồn tại. Vì thế tôi không thể chocậu máy theo dõi được. Nhưng yên tâm, cậu là người ngoài tới, cô ta sẽchủ động tìm tới cậu.
Bà Phùng Hợp nói, rồi lại ấn một nút nữa.
Soạt một tiếng, bức tường bên kia biến mất, xuất hiện một cái bồngioóng như của cô gái kia, có chất lỏng không biết tên, còn cả một cáimũ to.
- Cậu vào đi, cởi hết quân áo ra, đội cái mũ kia vào là được.
Bà Phùng Hợp phẩy phẩy tay.
- Bà đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi đúng không? Sao bà biết tôi sẽ tới?
Lâm Phi hỏi.
- Tôi không biết cậu sẽ tới, nhưng khi tôi đang định liên lạc với cậu thì cậu tới.
Hoàng Phủ Phấn phấn khích, hai tay run run nói.
Lâm Phi bước vào trong, cởi bỏ quần áo, nhảy vào cái bồn lớn cầm cái mũ liên kết não bộ kia lên đầu.
Lâm Phi ngẩng lên nhìn thì vô tình nhìn thấy một mảng đen nhỏ trên cáimũ. Lâm Phi dùng tay quệt vào thì thấy đó là mãu. Lâm Phi nhận thức được rằng trước mình đã có thí nghiệm thể chết trong thí nghiệm này của bàPhùng Hợp.