Siêu Cấp Tiên Y

Chương 393: Thiên Sắc Tuy Ám



Khi cảnh sát tại đồn Long Hóa còn đang trò chuyện, mấy thôn dân đã đánh cho đám đạo sĩ mình đầy thương tích, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng kêu rên, chỉ còn có thể hô hấp yếu ớt. Nếu không phải lo lắng cứ để thôn dân đánh tiếp sẽ nháo ra tai nạn chết người, chỉ sợ cảnh sát cũng vẫn còn ở phía xa xa hút thuốc xem náo nhiệt. Nói thật ra, nếu không phải trên người họ đang mặc cảnh phục, chỉ sợ bọn họ cũng đã tham gia vào trong đội ngũ đánh người, bởi vì bọn họ cũng hận thấu xương mấy tên đạo sĩ đem bệnh tình của những đứa trẻ đi lừa gạt.

Nhìn thấy cảnh sát tới, vui vẻ nhất không phải là thôn dân, mà chính là mấy đạo sĩ đang nằm rạp trên mặt đất. Bọn họ nhìn thấy cảnh sát giống như được nhìn thấy cứu tinh, liền nhanh dùng một tia lực lượng còn sót lại cuối cùng trong cơ thể, lết tới trước người mấy viên cảnh sát, ôm cứng chân họ, đau khổ cầu xin: "Sao giờ này các vị mới đến? Nhanh bắt chúng tôi về đồn cảnh sát đi thôi. Xem chúng tôi cầu các anh, những người này...những người này đều điên rồi! Nếu như còn để chúng tôi ở lại đây, chúng tôi nhất định sẽ bị những người này dằn vặt đến chết mất."

Cảnh sát liếc mắt nhìn mấy tên đạo sĩ, không khỏi nở nụ cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn những thôn dân chung quanh nói: "Quần áo của bọn họ là ai lột hết vậy? Tôi van các vị có được hay không? Đừng để chúng tôi phải bắt mấy tên nam nhân trần truồng trở lại đồn cảnh sát chứ? Bọn hắn bị giá rét mà bệnh là chuyện nhỏ, bôi nhọ thuần phong mỹ tục của chúng ta mới là không tốt."

Lời nói của cảnh sát làm mấy tên đạo sĩ đang ôm chân họ rất bất đắc dĩ, nhịn không được trong lòng oán thầm nói: "Không ngờ tính mạng và sự khỏe mạnh của chúng ta, còn không bằng thuần phong mỹ tục của quê nhà các ngươi a? Dù có muốn kích thích người, cũng đừng nên dùng cách này nha?"

Mấy bác gái bật cười vang, lấy quần áo vừa lột của đám đạo sĩ ném trở lại.

Mấy đạo sĩ bị đông lạnh không chịu nổi, nhanh chóng đem quần áo mặc lại vào người. Đây không chỉ là vì giữ ấm, đồng dạng của vì che giấu. Dù sao chuyện trần truồng trước mặt mọi người cũng không phải ai cũng làm ra được.

Mấy đạo sĩ mình đầy thương tích, vô cùng ủ rũ rất nhanh đã bị cảnh sát mang đi. Thôn dân tụ tập bên trong trường học cũng không rời đi, ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn lên người Trương Văn Trọng.

Lý phụ dẫn gia trưởng của học sinh bị bệnh đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, cảm kích nói: "Trương giáo thụ, cảm ơn anh. Lần này nếu không phải anh nhìn ra được đám đạo sĩ lừa gạt, chỉ sợ chúng tôi vẫn còn bị lừa gạt một cách ngu ngốc. Bị bọn họ gạt tiền không nói, chỉ là chuyện nhỏ. Nếu như bởi vậy mà làm lỡ bệnh tình mấy đứa trẻ, chúng tôi sẽ hối hận muốn chết!"

Sau một phen cảm tạ, bọn họ đầy cõi lòng chờ mong hỏi: "Trương giáo thụ, anh đã nhìn ra bọn nhỏ bị bệnh gì, như vậy anh nhất định cũng hiểu được phương pháp trị loại bệnh này phải không?"

Trương Văn Trọng cũng không làm bọn họ thất vọng, gật đầu hồi đáp: "Không sai, tôi đích thật có phương pháp trị được bệnh này." Lời của hắn vừa nói ra, những gia trưởng có con cái bị bệnh liền "phác thông" một tiếng, quỳ ngay trước người hắn, ồn ào khẩn cầu:

"Trương giáo thụ, cứu con chúng tôi đi."

"Cầu anh cứu bọn nhỏ, vô luận phải trả giá thế nào, chúng tôi cũng đều không tiếc."

"Cầu anh, cứu bọn nhỏ đi, tôi dập đầu cho anh..."

Nhìn hơn mười gia trưởng quỳ gối trước mặt mình, Trương Văn Trọng đưa mắt ra dấu cho Tô Hiểu Hồng bọn họ, để họ giúp các gia trưởng đứng lên, lại an ủi nói: "Đứng lên, mọi người mau đứng lên, đừng quỳ nữa. Xin yên tâm đi, tôi và mấy học trò của tôi sẽ dốc hết sức lực chữa tốt cho mấy đứa trẻ này."

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh." Những gia trưởng được nâng lên, vẫn không ngừng hướng Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng bọn họ nói lời cảm ơn.

Sau khi Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh đưa những đứa trẻ tới trước người hắn, Trương Văn Trọng hỏi: "Mọi người có mang theo ngân châm không?"

"Có." Tô Hiểu Hồng cùng các nghiên cứu sinh đồng thanh đáp, đều lấy ra ngân châm. Từ sau khi trở thành học trò của Trương Văn Trọng, bọn họ cũng học được thói quen tùy lúc mang theo hộp ngân châm trong người giống như Trương Văn Trọng, để phòng ngừa bất cứ tình huống nào.

"Rất tốt." Trương Văn Trọng nhìn thấy tình huống như vậy, hài lòng gật đầu, sau đó phân phó nói: "Châm vào huyệt vị Bách Hội, Nhân Trung, Thần Môn, Nội Quan và Thiếu Thương của bọn trẻ, thủ pháp đâm châm phải mạnh hơn, đủ độ kích thích cường liệt, bằng không hiệu quả sẽ suy giảm lớn. Trong lúc châm, mọi người còn phải dùng lời nói an ủi bọn trẻ, tiêu trừ cảm giác sợ hãi và cảm giác khẩn trương trong lòng mấy đứa nhỏ."

"Dạ." Tô Hiểu Hồng cùng các nghiên cứu sinh đáp lời, bắt đầu dựa theo lời dặn dò của Trương Văn Trọng, lần lượt thi triển châm viêm trị liệu cho các học sinh.

Vào lúc này, các lão sư bị nhốt bên trong ký túc xá, cũng đã được các gia trưởng thả ra, lại biểu đạt sự áy náy chân thành đối với bọn họ. Mà những lão sư đang lo lắng cho bệnh tình của các học sinh, cũng không trách tội gia trưởng bọn trẻ, chỉ đi nhanh tới trước người Trương Văn Trọng, thần tình khẩn trương nhìn chăm chú các nghiên cứu sinh đang tiến hành châm viêm liệu pháp cho những đứa trẻ.

Đường lão sư biểu tình vẻ mặt khẩn trương, nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Thế nào Trương giáo thụ, bọn nhỏ bị bệnh này có dễ trị hay không?"

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Hoàn hảo lúc chúng tôi tới thì bọn trẻ còn chưa bị phát tác thời gian quá lâu. Bằng không trị liệu sẽ gặp phiền phức. Hơn nữa cũng dễ lưu lại di chứng, cũng may hiện tại cũng không có vấn đề gì quá lớn."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Đường lão sư vỗ nhẹ bộ ngực cao ngất, thở dài một hơi, sau đó nàng hiếu kỳ hỏi: "Trương giáo thụ, chỉ dùng châm viêm là có thể chữa tốt bệnh của bọn nhỏ hay sao? Còn cần tiến hành trị liệu gì khác nữa hay không?"

Trương Văn Trọng nói: "Tôi đang muốn tìm mọi người mượn giấy bút, viết đơn thuốc Đông y cho bọn trẻ, để bọn trẻ điều dưỡng một chút, trong lúc trị hết bệnh tình cũng có thể phòng ngừa không lưu lại di chứng."

Đường lão sư gật đầu đáp: "Bút giấy sao? Tôi đi lấy." Nói xong nàng xoay người đi về phòng làm việc, rất nhanh quay lại đưa giấy bút cho Trương Văn Trọng.

Tiếp nhận giấy bút, Trương Văn Trọng viết xuống: "Cam Thảo, Phù Tiểu Mạch, Đại Tảo, Long Cốt, Mẫu Lệ, Toan Tảo Nhân, Hợp Hoan Bì, Đan Tham." Tổng cộng là tám loại dược vật giao vào trong tay vị gia trưởng bên cạnh, nói: "Đây là Cam Mạch Đại Tảo Thang, có tác dụng dưỡng tâm an thần, đối với bọn trẻ có hiệu quả an thần định kinh, có thể giúp bọn nhỏ khang phục nhanh hơn, có thể tránh lưu lại di chứng. Mọi người cầm đơn thuốc này, mau nhanh đi lấy thuốc nấu cho bọn trẻ uống đi."

Gia trưởng kia cầm chặt đơn thuốc trong tay, không ngừng gật đầu nói: "Được, được, chúng tôi đến phòng y tế trong thôn bốc thuốc. Nếu như trong đó không có đủ, chúng tôi phải đến bệnh viện huyện bốc thuốc vậy." Hắn lập tức xoay người, cùng mấy gia trưởng khác vội vàng chạy về hướng phòng y tế trong thôn.

Trương Văn Trọng đưa giấy bút trả lại cho Đường lão sư, nói: "Cảm ơn cô."

"Người nên cảm ơn, hẳn là chúng tôi." Đường lão sư có chút nghĩ mà sợ, nói: "Lần này thực sự nhờ Trương giáo thụ và những nghiên cứu sinh này. Nếu không có các vị, chỉ sợ bệnh tình của bọn nhỏ sẽ bị đám lừa gạt kia làm lỡ."

Sắc mặt Trương Văn Trọng biến thành nghiêm túc lên, nói: "Đường lão sư, tôi kiến nghị trường học của các vị, từ nay về sau, không chỉ giáo dục cho các học sinh nhỏ, đồng thời cũng không thể bỏ qua việc điều chỉnh tâm lý các cháu. Bằng không loại bệnh này còn có khả năng sẽ lại phát tác."

Đường lão sư than thở: "Chúng tôi cũng không phải không muốn làm chuyện này, chỉ là không có kinh nghiệm về phương diện đó."

Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, chờ tôi trở về, sẽ gởi cho các vị vài loại sách về tâm lý niên thiếu thông tục dễ hiểu."

Đường lão sư quá đỗi vui mừng, nói: "Thật vậy chăng? Vậy thì vô cùng đa tạ."

Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: "Không cần khách khí, chúng tôi cũng chỉ vì muốn bọn trẻ khỏe mạnh lớn khôn."

Mắt thấy Tô Hiểu Hồng cùng các nghiên cứu sinh còn phải châm viêm trị liệu cho bọn trẻ thêm một thời gian, Trương Văn Trọng thẳng thắn đem các lão sư trong trường học cùng các gia trưởng triệu tập tới, lại hướng bọn họ giảng giải tri thức liên quan tới việc giáo dục tâm lý niên thiếu.

Khi Tô Hiểu Hồng bọn họ hoàn tất việc trị liệu cho các học sinh bị bệnh, làm tình tự bọn trẻ khôi phục lại như ban đầu, sắc trời cũng đã tối sầm xuống tới. Mà ngay lúc này, các gia trưởng cũng đã nấu xong Cam Mạch Đại Tảo Thang mang tới cho bọn trẻ uống thuốc.

Sau khi trải qua châm viêm cùng uống thuốc Đông y trị liệu, hai mươi mấy học sinh bị bệnh cũng đều có chút buồn ngủ. Dù sao trạng huống điên cuồng lúc trước đã tiêu hao không ít tinh lực của bọn nhỏ, lúc này tinh thần khôi phục lại bình thường, bọn nhỏ cũng cảm thấy vô cùng ủ rũ, đều nhìn cha mẹ đang đứng bên người, vẻ mặt mê man cùng kinh hãi nói: "Cha mẹ, sao con ở chỗ này? Con buồn ngủ, muốn về nhà ngủ một giấc."

Cha mẹ bọn trẻ đều vui mừng bật khóc, ôm con mình rưng rưng nói: "Oa nhi, cuối cùng con cũng nhớ cha mẹ là ai rồi, thật tốt quá, thật là tốt quá, sau này cha mẹ không bao giờ đánh con nữa, không bao giờ đánh nữa...con vừa nói đã buồn ngủ phải không? Đi, cha mẹ đưa con về nhà ngủ."

Ngay khi hai mươi mấy học sinh được cha mẹ đưa về nhà, Lý phụ ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Trương Văn Trọng: "Trương giáo thụ, sắc trời đã tối, không thể lên núi được nữa. Nếu không tối nay ở lại đây, sáng sớm mai tôi đưa mọi người đến chỗ địa phương đó khảo sát."

Không đợi Trương Văn Trọng mở miệng, những thôn dân còn tụ tập trong trường học chưa tán đi, đồng loạt vọt tới trước mặt Trương Văn Trọng bọn họ, lôi kéo tay, vẻ mặt thành khẩn nói: "Đúng nha, đúng nha, hôm nay ở lại đây đi, để tối nay chúng tôi hảo hảo tiếp đãi mọi người một phen, để biểu đạt lòng biết ơn."

"Vậy..." Trương Văn Trọng có chút do dự.

Đường lão sư cũng khuyên nhủ: "Được rồi, đừng do dự nữa, tối nay ở lại đây đi. Đi trong đêm nguy hiểm lắm!"

Suy nghĩ một chút, Trương Văn Trọng gật đầu cười: "Vậy được rồi, tối nay ở lại đây!"

Lý phụ ha ha cười, sau đó nhìn các thôn dân chung quanh reo lên: "Tối nay chúng ta mở tiệc tối lửa trại, các nhà các hộ đều lấy đặc sản miền núi ra nướng ăn. Để Trương giáo thụ và các học trò ăn no một bữa."

"Hay lắm." Các thôn dân đều đáp. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Hay quá." Tô Hiểu Hồng bọn họ hưng phấn vung tay lên hoan hô.

PS: Huyệt vị kinh mạch của con người rất thần kì. Các bạn đọc đừng thấy mỗi bệnh đều châm cứu na na nhau. Thật ra là không phải. Một bộ huyệt châm cứu chỉ cần lệch đi một huyệt là đã có tác dụng khác nhau rồi. Hay châm sâu, châm nông tác dụng đã khác nhau, xoay kim hay không xoay...v...v...Bài thuốc Cam Mạch Đại Tảo Thang...điều hòa tinh thần rất tốt...là 1 trong 120 thang thuốc trị an thần trong Trung Y Cương Mục của thời cổ đại. Hôm nay bận quá không nêu ra công dụng được. Thân.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv