Không có một bậc cha mẹ nào nguyện ý con mình bị thương tổn. Nhưng dưới tình huống nguy hiểm đến tính mạng cháu bé, thì vẫn phải ngộ biến tùng quyền. Bất quá, lúc này nghe được Trương Văn Trọng nói rằng có biện pháp giải cứu thai nhi, người chồng của sản phụ lập tức khóc lóc cầu xin: "Bác sĩ Trương, cầu xin anh hãy cứu giúp gia đình chúng tôi."
Người chồng sản phụ trong cơn xúc động, lại quỳ khụy gối xuống trước mặt Trương Văn Trọng, tính toán phục lạy cầu khẩn.
Trương Văn Trọng vội vàng nói: "Đừng như vậy, mau chóng đứng lên thôi. Tôi nhất định sẽ dùng toàn lực cứu lấy thai nhi."
Giờ khắc này Trương Văn Trọng không có thời gian đi nâng người chồng kia đứng lên khỏi mặt đất, bất quá Vưu Giai cũng thấu hiểu tâm tư của hắn, cho nên nàng bước tới, khuyên giải người chồng của vị sản phụ kia.
"Bác sĩ Trương, anh thật sự có biện pháp, để cho sản phụ sinh nở tự nhiên mà không gây tổn thương đến thai nhi sao?" Triệu Tiểu Chiêu vẻ mặt kinh nghi bất định nói: "Hiện giờ...tình trạng của thai nhi đã khá yếu nhược, nên chúng ta chỉ còn khoảng ba bốn phút thời gian nữa thôi! Bác sĩ Trương, anh có dám nắm chắc hay không?"
Ngẩng đầu nhìn Triệu Tiểu Chiêu, Trương Văn Trọng chỉ hồi đáp ba chữ ngắn ngủi: "Tin tưởng tôi."
Hắn lập tức xòe hai tay, áp lên trên bụng người sản phụ, cách dưới rốn khoảng ba tấc, cũng chính là vị trí thai nhị bị mắc kẹt tại liên hợp xương mu, dựa theo phương hướng ngược chiều kim đồng hồ, nhẹ nhàng mát xa.
Trong quá trình mát xa, thậm chí là cả quá trình đỡ đẻ lúc trước, Trương Văn Trọng đều không dám sử dụng chân nguyên. Đó là bởi vì lúc sinh nở thể trạng của sản phụ cùng thai nhi sẽ rất yếu nhược. Nếu tùy tiện sử dụng chân nguyên, hiển nhiên sẽ phản tác dụng, gây nên tổn thương cho cả mẹ lẫn con.
Giờ phút này, thủ pháp mát xa của Trương Văn Trọng nhìn thực thông thường, nhưng nó lại chính là thủ pháp Nhu Vân Cửu Ma ở trong truyền thuyết.
Trương Văn Trọng thông qua biện pháp mát xa, dùng động lực thúc đẩy thai nhi bị mắc kẹt tại liên hợp xương mu, bắt đầu chậm rãi dịch chuyển xuống.
Không thể nghi ngờ, chẳng bao lâu sau Nhu Vân Cửu Ma đã giúp cho thai nhi thoát khỏi vị trí mắc kẹt tại liên hợp xương mu.
Bất quá Trương Văn Trọng cũng không dám thông báo tin vui này ra, bởi vì hắn không hi vọng, sau khi người sản phụ nghe được tin tức này, thân thể liền sinh ra phản ứng, làm cho thai nhi dịch chuyển lại vị trí mắc kẹt. Hắn tính toán, đợi sau khi thai nhi hoàn toàn thoát khỏi vùng liên hợp xương mu, mới đem tin tức này thông báo ra.
Bởi vì Trương Văn Trọng mải miết nhìn xa trông rộng, cho nên mọi người không biết tình huống lúc này của thai nhi, cũng không hiểu phương pháp mát xa đến tột cùng có thể phát huy ra nổi tác dụng gì hay không? Chỉ là mọi người vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hắn, trong lòng âm thầm cầu khẩn thần linh phù hộ cho hai mẹ con bình an vô sự. Thân là y tá của Viện Bảo Vệ Sức Khỏe Bà Mẹ Và Trẻ Sơ Sinh, Triệu Tiểu Chiêu mặc dù chưa từng đảm đương qua công tác hộ sinh, nhưng từng nghe qua không ít quá trình đỡ đẻ.
Nàng chưa bao giờ từng nghe nói qua, khi người sản phụ gặp phải tình huống khó sinh, bác sĩ liền dùng phương pháp mát xa để đỡ đẻ.
"Mát xa, liệu có hiệu quả không?" Tuy rằng trong lòng Triệu Tiểu Chiêu tràn đầy hoài nghi. Nhưng vào thời khắc nguy kịch này, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Trương Văn Trọng.
Dù sao, nàng cũng không muốn phải dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn, bẻ gãy xương quai xanh của thai nhi. Làm như vậy, tám chín phần mười sẽ tổn thương đến hệ thần kinh mới hình thành của thai nhi, rất có thể sẽ gặp phải tình huống bị liệt hai tay.
"Bác sĩ Trương, mong rằng biện pháp này của anh sẽ hữu hiệu! Cố lên! Cố gắng lên!" Lúc này Triệu Tiểu Chiêu không giúp được cho Trương Văn Trọng cái gì, chỉ đành âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, đồng thời thay Trương Văn Trọng quan sát tình huống của hai mẹ con.
Thời gian từng giây trôi qua...
Mỗi giây trôi qua, cũng giống như tử thần đang bước tới gần, với ý định tước đoạt đi sinh mạng của thai nhi.
Hiện tại, điều Trương Văn Trọng đang làm chính là chạy đua thời gian cùng với tử thần. Tất nhiên, hắn quyết chí giành phần thắng, để hai mẹ con nhà này có thể bình an vô sự.
"Môi thai nhi đã bắt đầu thâm tím, đây chính là trạng huống thiếu dưỡng khí nghiêm trọng ah!" Quan sát thai nhi, đột nhiên Triệu Tiểu Chiêu thất thanh kinh hô. Theo sau nàng vạn phần lo lắng, đề nghị nói: "Bác sĩ Trương, chuyện này quá nghiêm trọng, chúng ta không thể tiếp tục kéo dài thời gian, nếu còn dây dưa chỉ sợ sẽ không bảo trụ nổi tính mạng của thai nhi! Bác sĩ Trương, hay là chúng ta bẻ gãy xương quai xanh của thai nhi, để cho bé có thể trôi ra khỏi tử cung sản phụ?"
Câu nói này của Triệu Tiểu Chiêu, tựa như ném bom vào trong hội trường. Tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, diễn cảm thất sắc. Nhất là người đàn ông sắp làm cha kia, vừa nghe được tin tức này, thân mình liền chấn động, suýt chút nữa đã ngồi phệt xuống dưới mặt sàn.
Hít sâu một hơi, để bình ổn tâm tình xong, hắn chán nản nói: "Bẻ gãy đi! Hiện giờ tôi chỉ cầu mong giữ được tính mạng đứa nhỏ. Ài, nghiệp chướng...ah...Hai vợ chồng chúng ta đến tột cùng đã làm sai chuyện gì, thế nhưng ông trời lại muốn gây thương tổn cho con của chúng ta? Nếu chúng ta phạm lỗi gì, ông muốn trừng phạt, cũng nên trút xuống đầu chúng ta đi chứ? Đâu cần phải gây khó dễ cho đứa trẻ chưa được sinh ra này ah!"
Nhưng Trương Văn Trọng cũng không chấp nhận đề nghị của Triệu Tiểu Chiêu đưa ra, mà vẫn kiên trì tiến hành mát xa. Bất quá lúc này hắn không dám bảo trì trầm mặc nữa, đành phải mở miệng nói: "Đừng hoảng loạn, cho tôi thêm một chút thời gian, rất nhanh thôi sẽ bình ổn cả!"
Thời gian vẫn lạnh lùng trôi đi, tình huống của thai nhi càng trở nên xấu hơn.
Rốt cuộc Triệu Tiểu Chiêu không còn nhẫn nhịn nổi, tính toán không thèm quản đến trương Văn Trọng, tự mình xuất thủ bẻ gãy xương quai xanh của thai nhi, trợ giúp sản phụ này sinh nở bình an.
Thế nhưng ngay khi nàng chuẩn bị động thủ, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm vui sướng của Trương Văn Trọng: "Ổn rồi! Thai nhi đã thoát ly hẳn khỏi vị trí liên hợp xương mu rồi!"
"Cái gì? Thai nhi đã thoát ly ra khỏi vị trí liên hợp xương mu rồi sao?"
"Thật vậy chăng? Thế thì tốt quá! Tốt quá rồi!"
"Cảm tạ thần linh phù hộ, cảm tạ thần linh phù hộ!"
Nhất thời trên máy bay, vang lên một mảnh nghị luận sôi nổi, bầu không khí u uất lúc trước sớm đã bị quét sạch, cướp lấy chính là tâm tình vui sướng kích động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Triệu Tiểu Chiêu như thế nào cũng không dám tin vào lỗ tai mình, nàng kinh ngạc há miệng, chần chừ nói: "Bác sĩ Trương, anh nói thật không? Chỉ dựa vào phương pháp mát xa kích thích, mà thai nhi có thể thoát ly khỏi vị trí mắc kẹt tại liên hợp xương mu sao? Việc này...việc này thực khó tin tưởng."
Trương Văn Trọng không trả lời Triệu Tiểu Chiêu. Bởi vì lúc này hắn không có nhiều thời gian cùng tinh lực để giải thích cho nàng hiểu, nên chỉ phân phó: "Triệu y tá, đừng lo lắng nhiều! Mau đến hỗ trợ sản phụ, lấy rau thai ra đi."
Triệu Tiểu Chiêu cũng rõ ràng, lúc này không phải là thời gian để nghiên cứu phương pháp mát xa hữu hiệu đối với quá trình khó sinh nở của bệnh nhân. Bởi vậy cấp tốc chuẩn bị công tác hộ sinh.
Dưới tình huống thai nhi đã thoát ly khỏi vị trí mắc kẹt tại liên hợp xương mu, quá trình sinh nở cũng được tiến hành tương đối thuận lợi.
Rất nhanh sau đó, thai nhi đã được sinh ra.
Trương Văn Trọng tiếp nhận khăn mặt cùng nước đun sôi trong tay Vưu Giai, nhanh chóng rửa sạch dị vật trên miệng, mũi của đứa bé, theo sau dùng kéo khử trùng, xén đứt cuống rốn.
Triệu Tiểu Chiêu lấy khăn lông, tiếp nhận đứa bé trong tay của Trương Văn Trọng, mau chóng lau sạch vết niêm dịch dính trên người bé. Tiếp đó nàng vỗ nhẹ xuống lòng bàn chân đứa bé, dùng phương thức này để nó khóc thét lên, kích thích trạng thái hô hấp trong phổi.
Nương theo sau, đứa bé há miệng phát ra tiếng khóc "oa oa". Cũng chính là biểu thị đường hô hấp của nó đã thông thoáng, có thể tiến hành hô hấp tự chủ.
Nghe thấy tiếng khóc này, nhất thời mọi người ở đây đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Người sản phụ thần tình mệt mỏi, yếu ớt vươn tay, quan hoài nói: "Ta muốn ôm cục cưng, ta muốn ôm cục cưng một chút."
"Chúc mừng hai người, đây là một đứa trẻ bụ bẫm. Rất tiếc, ở trên máy bay không có dụng cụ đo lường, lúc nào hạ cánh sẽ kiểm tra cân nặng tại bệnh viện sau." Triệu Tiểu Chiêu lau người cho đứa bé xong, liền mỉm cười giao lại cho người cha, để hắn mang đứa nhỏ đến bên cạnh sản phụ.
"Cám ơn, cám ơn mọi người đã nỗ lực tương trợ." Người chồng vị sản phụ, vừa cười vừa khóc nói.
"Bành bạch bành bạch..."
"Tốt lắm"
"Làm tốt lắm"
Một mảnh thanh âm vỗ tay vang lên ở trong khoang hành khách. Mọi người đều phát ra cảm kích thật tâm đối với Trương Văn Trọng, Vưu Giai, Triệu Tiểu Chiêu cùng nhóm tiếp viên hàng không.
Trong tiếng vỗ tay rôm rả, đứa nhỏ vừa mới chào đời, đang nghiêng đầu ngậm chặt ti của người mẹ, bú sữa lấy từng giọt sữa tươi thơm mát...