Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 82: Khủng bố



Hai ngày nay, Hạ Bình tới chăm sóc Triệu Tử Văn, Phu nhân vì việc Đại tiểu thư xui khiến Dư Tư Lăng đả thương hắn nên cảm thấy áy náy trong lòng, mặc dù cố tình mắt nhắm mắt mở, nhưng phu nhân vẫn giáo huấn Đại tiểu thư vài câu-Cho dù Hạ Văn mắc sai lầm cũng không cho phép ai giáo huấn hắn.
Đại tiểu thư có nỗi khổ riêng không nói được, chẳng lẽ lại nói với mẫu thân mình vẫn còn tình cảm với hắn nên muốnkhiêu khích, muốn hắn tiến bộ ? Đại tiểu thư trong lòng rất đau khổ nhưng căn bản không có ai để tâm sự.
Triệu Tử Văn đứng sau hoa viên, luyện quyền pháp mà Điền Hổ dạy cho, hai lần nếm mùi đau khổ khiến hắn hiểu được, đây là một xã hội cá lớn nuốt cá bé, không có sức chống lại thì mãi mãi bị ức hiếp, hắn tạm quên đi cơn đau thể xác cố gắng luyện tập quyền pháp đầu đổ đầy mồ hôi.
- Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa hả?
Điền Hổ nhìn Triệu Tử Văn, thấy vết thương trên người hắn vẫn chưa khỏi đã chạy tới chỗ này luyện võ , kinh ngạc nói:
- Sao còn không mau đi nghỉ ngơi.
Triệu Tử Văn ngừng lại, ngượng ngùng cười nói:
- Không có gì, vết thương của ta đã đỡ rồi, rảnh rỗi không có việc gì nên đến đây luyện quyền.
Điền Hổ không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, bất đắc dĩ thở dài:
- Chỉ e hiện tại võ công của ngươi còn thua xa bộ khoái, có lẽ……
Điền Hổ không đành lòng đả kích hắn, muốn nói nhưng nói không nên lời.
Triệu Tử Văn hiểu hắn định nói gì, nhưng không muốn dừng tay lúc này, nỗi đau và sự xấu hổ này hắn sẽ ghi khắc trong lòng, hắn phải trả lại gấp đôi cho họ, hừ:
- Mắc kệ con đường này có bao nhiêu gian khổ, ta phải cố gắng luyện võ, ta muốn giỏi hơn nàng.
Điền Hổ thấy hắn quyết tâm như vậy, trong lòng rất vui mừng, Triệu Tử Văn không quan tâm những truyện còn lại, hắn không còn muốn chỉ là một tên thư đồng nho nhỏ, hắn bắt đầu hăng hái, bắt đầu phấn đấu.
Chợt, Triệu Tử Văn bỗng nhiên quay đầu nói:
- Có phải ngươi thật sự mong muốn ta làm Tể tướng hay không ?
- Cũng không phải ta cho người làm, mà là bề trên muốn cho ngươi thử một lần.
Điền Hổ theo bản năng gật đầu, lại ngạc nhiên:
- Sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này?
- Không có gì.
Triệu Tử Văn lạnh nhạt nói:
- Ta đồng ý thử một lần.
- Hả?
Điền Hổ giật mình, Triệu Tử Văn trước kia không chịu làm Tể Tướng, nhưng bây giờ lại đột nhiên đống ý, sao có thể không khiến hắn giật mình, hắn không kìm nổi hỏi:
- Triệu huynh, vì sao ngươi lại đột nhiên đống ý?
Triệu Tử Văn biết ở thế giới này, không có quyền lực sẽ bị ức hiếp, hắn không muốn tiếp tục như vậy, hắn phải mạnh mẽ, dù việc này có thể sẽ khiến hắn mất tính mạng, hắn thản nhiên nói:
- Ta muốn muốn ngươi thông báo với Tần đại nhân một tiếng, đồng thời hỏi họ ta khi nào nhiệm vụ ở đây chấm dứt?
Điền Hổ gật đầu, nói:
- Ta sẽ bẩm báo, tuy nhiên nhiệm vụ này tạm thời giữ nguyên. Hiện tại, chỉ sợ rằng Kinh quốc sắp xảy ra đại sự. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Điền Hổ thở dài.
- Đại sự?
Triệu Tử Văn biết Kinh quốc đang bất ổn, hỏi:
- Có đại sự gì ?
Điền Hổ ảm đạm, nói:
- Tranh đọat ngôi vị.
- Hạ Văn, Hạ Văn.
Chưa nghe Điền Hổ nói hết câu chợt nghe tiếng Hạ Bình vang lên. Triệu Tử Văn nghe a đầu này nói hai ngày nay đến phát sợ, hắn nhảy vào căn phỏng nhỏ ngay tại sau hoa viên, tạm thời ẩn nấp để nàng không nhìn thấy.
Điền Hổ vừa rồi còn thấy hắn kiên cường, bây giờ lại sợ tiểu thư đồng này, Triệu huynh thật là khó hiểu, rốt cuộc trong lòng Triệu huynh muốn thế nào?
Nhưng lúc này hắn biết Triệu Tử Văn đã hạ quyết tâm muốn mình mạnh mẽ hơn, tuy nhiên trong lòng Điền Hổ còn có chút mơ hồ và lo lắng, gần vua như gần cọp, cũng không biết hắn có thể làm bạn vua hay không?
- Hạ Bình, ngươi nhẹ tay thôi.
Triệu Tử Văn cắn răng hét lớn.
Hạ Bình nhìn trán hắn đầy mồ hôi tức giận:
- Hừ, có phải vừa rồi ngươi trốn ta đi luyện võ? Trước đây ngươi lại suốt ngày chỉ nhớ Bảo Nhi ném ta sang một bên, ngươi phụ lòng ta.
Hạ Bình nhớ tới ngày hắn và Bảo Nhi thân thiết, gạt mình sang một bên, trong lòng thấy tủi thân khiến nàng càng thêm tức giận.
Triệu Tử Văn không nói được gì, không phải thời cổ đại có thể lấy ba bốn vợ hay sao? Tại sao nàng lại hay ghen như vậy, rõ ràng là đang bóp thuốc cho mình, lại cố tình mạnh tay, không phải muốn dùng cực hình bức cung hay sao!
Hạ Bình giống như đoán được ý nghĩ trong lòng Triệu Tử Văn, nàng mắng:
- Ta biết Bảo Nhi cũng là vợ chưa cưới, nhưng ta cũng vậy, vì sao ngươi và nàng thân thiết, còn ta thì không…….
Hạ Bình bắt đầu lớn tiếng, nhưng càng nói tiếp giọng nói càng nhỏ dần, nàng mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu, hai má hồng hồng làm Triệu Tử Văn trong lòng phấn khích, rướn người hôn một cái.
Hóa ra nàng đang ghen, Triệu Tử Văn cười nói:
- Ta đâu có đem nàng gạt sang một bên đâu?
Hạ Bình cũng không biết vì sao, thấy tủi thân, khóc nói:
- Còn nói không có, ngươi và nàng luôn ở bên nhau, chưa từng để ý tới ta, ngươi thật xấu, ngươi không thich ta đúng không?
Triệu Tử Văn thấy nước mắt trên mặt Hạ Bình, lập tức luống cuống, vội vàng nói:
- Nàng đừng khóc, ta sai rồi phải không? Lần tới nhất định ta sẽ quan tâm nàng hơn !!!
Hạ Bình đỏ bừng mặt, thẹn thùng nói:
- Không thich! Ta không đồng ý.
Nhớ lại cảnh tượng cùng hắn thân thiết, nàng đỏ bừng hai má không dám nhìn hắn.
Cổ đại nữ tử không phải đều hiền thục sao? Như thế chẳng khác gì cọp mẹ. Triệu Tử Văn lại nghĩ tới quyết định đi nhận chức, cũng không biết khi nào đi tới Hàm Đan làm Tể tướng, hắn biết sẽ mất nửa năm để đi tới Hàm Đan, hắn cũng biết khẳng định này rõ ràng là hợp lý chỉ có điều chính mình phải sáng suốt, nhưng có thể mang họa sát thân, cũng không biết đây là phúc hay họa.
- Hạ Văn, ngươi đang suy nghĩ gì vậy ?
Hạ Bình thấy hắn ngẩn người, nhẹ giọng hỏi:
- Không có gì, đang nghĩ chuyện khác…
Triệu Tử Văn vừa nói vừa đùa:
- Ai nói ta và ngươi không thân thiết, đêm đó ở tây sương phòng, ta không phải đã hôn ngươi đó sao ?
- Hả?
Hạ Bình vừa thẹn vừa mừng, bổ nhào vào hắn, đánh vào ngực hắn mấy cái, gắt giọng:
- Ngươi là người xấu, thừa dịp ta không để ý trêu ta, ngươi xấu, ngươi xấu lắm.
Triệu Tử Văn thấy nàng thẹn thùng đáng yêu, khiến những lo nghĩ trong lòng hắn dường như phai nhạt rất nhiều, Tể tướng? Chức vị tuy quen nhưng lại xa lạ, tuổi hắn còn trẻ để nhận chức vị đó, hơn nữa chưa có khinh nghiệm, không biết có thể đảm nhiệm trọng trách này không, trong lòng hắn có chút mơ hồ. Bây giờ quan trọng là hắn cần luyện võ công, làm Tể tướng còn phải đợi gặp Tần đại nhân rồi mới tính tiếp.
Hạ Bình nhẹ nhàng xoa cánh tay sưng đỏ của Triệu Tử Văn, nhìn hắn oán trách, nói:
- Đêm đó ngươi còn ôm ta đưa vềphòng Đại tiểu thư, làm hại ta giải thích với tiểu thư là tại ta sợ tối.
- Cái gì? Đó là phòng Đại tiểu thư, chuyện gì xảy ra, mình nhìn lầm rồi ……
Triệu Tử Văn trong lòng ngạc nhiên, nói:
- Có thể ta vào nhầm phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv