Tô Uyển Nhu mím môi cười, nàng cũng không quên chính sự, hướng về phía Triệu Tử Văn nói:
- Để thiếp xem thương thế của chàng một chút.
- Ở đây dường như không tiện thì phải.
Triệu Tử Văn cất tiếng nói.
Hạ Vũ Tình mới rồi bị người ta chế cười, nghe được lời nói của hắn liền giận dỗi nói:
- Còn giả bộ nữa.
Nhớ lại thời kỳ ở Hạ phủ, hai người dường như vẫn hay cãi nhau như thế này. Triệu Tử Văn cười nói:
- Thiếu chút nữa ta quên mất, Đại tiểu thư đã nhìn thấy toàn thân của ta rồi.
- Chàng…
Hạ Vũ Tình không ngờ rằng hắn lại nói ra những chuyện khó xử nơi khuê phòng như vậy. Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, chiếc cổ thon dài khẽ phớt một màu phấn hồng, nàng xấu hổ dậm chân nói:
- Đăng đồ tử.
Lúc này, chư vị tiểu thư nghe thấy vậy sắc mặt cũng đỏ bừng, trong lòng thầm mắng, tướng công chỉ biết khi dễ người khác.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nhu khẽ ửng đỏ lên. Nếu như để Triệu Tử Văn náo động như vậy không chừng sẽ làm ảnh hưởng đến thương thế của hắn, nàng nghiêm mặt nói:
- Tử Văn, thương thế quan trọng, hay là để thiếp giúp chàng cởi bỏ quần áo.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô tiểu muội, Triệu Tử Văn không dàm đùa giỡn nứa. Hắn để mặc nàng cởi bỏ quần áo của mình, một bộ ngực rắn chắc lộ ra.
Các vị tiểu thư đỏ ửng cả mặt, mọi người đều vây quanh nhìn xem Triệu Tử Văn bị thương trên người ở chỗ nào. Vết sẹo dài do kiếm lưu lại trên lồng ngực đập vào mắt các vị tiểu thư khiến cho các nàng không kìm được bưng miệng nhỏ nhắn lại, vô cùng kinh hãi. Trong mắt của các nàng hơi có ánh lệ, toàn thân run rẩy không thôi.
- Đại ca.
- Tử Văn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Tướng công.
Các vị tiểu thư nghẹn ngào khẽ gọi. Vết sẹo dài này tựa như là một nhát dao đâm vào trong tim họ vậy, trong khoảnh khắc hô hấp của mọi người trở nên khó khăn.
Thấy dáng vẻ thương tâm của các vị tiểu thư, Triệu Tử Văn vô cùng cảm động, hắn nhếch miệng cười nói:
- Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, không đáng gì đâu.
- Tử Văn, chàng có biết rằng miệng vết thương này có thể lấy đi tính mạng của bất kỳ kẻ nào không?
Tô Uyển Nhu cho dù tính tình ổn trọng nhưng lúc này cũng ửng đỏ cả hai mắt, nghẹn ngào nói. Nhìn thấy miệng vết thương, trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái, không biết ai mà lại có y thuật cao minh như vậy, bảo vệ được tính mạng cho Triệu Tử Văn.
Trên người Triệu Tử Văn có vô số vết sẹo. Những vết sẹo này đã chứng minh rằng địa vị ngày hôm nay hắn có được hoàn toàn là do nỗ lực và liều mạng mà nên chứ không phải là may mắn nhất thời.
Trong các vị tiểu thư thì Dư Tử Lăng khóc thương tâm nhất bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một vết sẹo dài như vậy. Lúc trước ở Hàng Châu nàng đâm một dao lên người tướng công, từ đó đã nảy sinh tình cảm với hắn. Bây giờ ngẫm lại bất chợt nàng ứa nước mắt ra.
- Ngốc nha đầu, khóc cái gì chứ, tướng công không phải là vẫn đang khỏe mạnh hay sao?
Có lẽ hiểu được cảm xúc của Lăng nhin cho nên Triệu Tử Văn cười cười vuốt ve bụng của nàng, an ủi nói.
- Vâng.
Cảm nhận được nhịp tim đập ở giữa bụng của mình, một cảm giác huyết mạch tương lân dâng lên trong người nàng. Dư Tử Lăng gật đầu cười, lập tức lau nước mắt đi.
Tô Uyển Nhu sợ rằng miệng vết thương sẽ để lại bệnh căn gì cho nên vội vàng kiểm tra. Chư vị tiểu thư không dám nói lời nào, lẳng lặng nhìn Triệu Tử Văn. Sau khoảng thời gian một chén trà, Tô Uyển Nhu thở phào một hơi:
- Thân thể Tử Văn không có gì trở ngại, chỉ hơi bị suy yếu mà thôi, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏe lại.
Nàng đổi giọng, ánh mắt lộ ra vẻ kính nể:
- Không biết vị tiên sinh chữa bệnh cho chàng là ai, y thuật của người này thật là thần kỳ.
Đôi mắt xinh đẹp của Dư Tử Lăng đột nhiên sáng lên, nàng nhìn Triệu Tử Văn hỏi:
- Tướng công, sư phụ có làm sao không?
Triệu Tử Văn gật nhẹ đầu:
- Cũng chỉ có La các chủ thần bí mới có bản lĩnh này.
- Hóa ra là các chủ Vong Phu Các.
Tô Uyển Nhu lập tức bừng tỉnh. Sau khi kiểm tra nàng liền mặc quần áo lại cho Triệu Tử Văn, sợ rằng hắn gặp lạnh sẽ nhiễm phong hàn.
- Đại ca, để Bảo nhi đi làm cho huynh bát canh gà sâm.
Bảo Nhi khẩn trương lên, nhẹ nhàng nói.
Bảo nhi đang mang thai, vội vàng đi ra ngoài cũng không hay cho nên Lương Mộ Phỉ vội gọi theo:
- Bảo nhi muội muội, canh gà sâm để ta nấu cho, muội cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.
Biết hảo ý của Mộ Phỉ tỷ tỷ cho nên Bảo Nhi cũng không từ chối. Dù sao thì tương lai của tiểu bảo cũng rất là quan trọng, nàng nhìn về phía đại ca nói:
- Đại ca, mấy ngày nay huynh cứ nghỉ ngơi thật tốt ở nhà đi.
Triệu Tử Văn tính rằng sau khi dưỡng sức ở nhà vài ngày là sẽ lên phía Bắc. Tuy rằng Hung Nô đã xuôi Nam, tình thế gấp gáp, nhưng nếu như mình lập tức ra chiến trường thì chỉ sợ lúc đó chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.
- Ừ, mấy ngày nay ta ở nhà với các nàng.
Triệu Tử Văn chân thành nói. Ở thành Hàm Đan, trong khoảng thời gian ngắn này đã nổ ra rất nhiều chuyện, nếu như mình đi ngay thì quả là không đúng với các nàng.
Biết rằng Triệu Tử Văn nhất định sẽ lên phía Bắc nhưng vẫn có thể ở lại làm bạn với các nàng vài ngày cho nên các chúng nữ đều nở ra một nụ cười vui mừng.
Lò than trong gian phòng nhỏ tòa ra từng làn hơi ấm áp. Triệu Tử Văn ở giữa các hồng nhan tri kỷ thì có một cảm giác thật là ôn nhu, cả nhà có thể đoàn viên được như vậy thật là quá tốt. Triệu Tử Văn vô cùng quý trọng giờ phút này, hắn sờ đông sờ tây một hồi, mặt mày lộ ra vẻ vô cùng hớn hở.
Mặc dù hắn có ý muốn là được ngủ cùng chúng nữ trên một cái giường lớn thế nhưng chỉ sợ một số vị tiểu thư lại không đồng ý. Quan trọng hơn, với tình huống hiện tại sợ rằng Triệu Tử Văn ứng phó không nổi.
- Triệu tiểu ca, ngươi ở bên trong sao?
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên ở ngoài căn phòng nhỏ ấm áp.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tô Uyển Nhu là người thứ nhất có phản ứng, nàng dịu dàng nói:
- Gia gia.
Thế nhưng, giờ phút này Triệu Tử Văn lại đang đặt bàn tay lên bộ ngực sữa của nàng.
To, thật là quá to. Triệu Tử Văn cảm nhận được cảm giác mềm mại truyền từ đó lên, hơn nữa còn không thể dùng một bàn tay nắm được. Bộ ngực của nàng xem ra còn to hơn cả đại tiểu thư vài phần, thật là tuyệt vời khôn tả.
Nghe thấy thanh âm của gia gia mình ở bên ngoài mà Triệu Tử Văn vẫn không ngừng làm chuyện xấu, một cảm giác tê dại xông lên Tô Uyển Nhu. Khuôn mặt nàng trở nên ửng hồng, nàng khẽ nói:
- Tử Văn, gia gia đang gọi chàng.
Đang ở trong cơn say, Triệu Tử Văn liền bừng tỉnh lại. Ở ngoài Tô lão đầu đang gọi, vậy thì bất đắc dĩ đành phải buông bộ ngực lớn của Tô Uyển Nhu ra. Trong lòng hắn đầy bực mình, Tô lão đầu này, đến thật không đúng lúc.
- Triệu tiểu ca phải không?
Tô Thức thăm dò, đồng thời tiếng bước chân cũng gần đến, xem ra Tô Thức đang định đẩy cửa vào.
Đang đùa giỡn cháu gái người ta. Triệu Tử Văn cho dù có da mặt rất dày cũng không thể tiếp tục. Hắn phủi phủi bụi trên người, từ từ đi ra ngoài.
Hạ Vũ Tình vội vàng đi theo hắn, nắm lấy cánh tay hắn rồi đi ra. Bảo Nhi và Lăng Nhi đang có thai, Lương Mộ Phỉ phải chiếu cố cho Hạ Bình. Cho nên nhiệm vụ dìu đỡ Triệu Tử Văn ra ngoài đương nhiên thuộc về Đại tiểu thư và Tô Uyển Nhu hai người.
Cửa phòng khẽ đẩy ra, lập tức gió lạnh tràn vào khiến cho hắn run rẩy cả người. Đại tiểu thư thấy vậy thì tiến lên trước mặt Triệu Tử Văn, dùng thân hình mảnh mai của mình che gió cho hắn.
Tuy Triệu Tử Văn vẫn chưa yếu ớt đến nỗi không chịu đựng được nhưng hành động của Đại tiểu thư khiến trong lòng hắn vô cùng cảm động. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Đại tiểu thư rồi đi ra ngoài.
Thân thể Hạ Vũ Tình khẽ run lên, sau đó nàng nở ra một nụ cười, bàn tay nắm chặt tay Triệu Tử Văn hơn nữa, giống như là sợ hắn chạy trốn mất vậy.
Tô thái sư nhìn hai người đi ra thì cảm thấy ngạc nhiên, ông xoa bàn tay đã lạnh cóng cười nói:
- Triệu tiểu ca, cuối cùng tiểu ca cũng chịu ra.
Trong mắt Tô Thức tràn đầy vẻ sùng kính. Tuy Hạng Tử Hiên giam lỏng ông ở hoàng thành thế nhưng mọi chuyện phát sinh ở Tĩnh Tâm điện ông đều đã biết hết. Đối với việc Triệu tướng quân lấy một địch hai, đánh bại cả An vương cùng với Hạng Tử Hiên, mưu trí này khiên ông vô cùng bội phục.
Nhìn Tô Thái sư đang đứng ở cửa, Triệu Tử Văn khẽ cười một tiếng:
- Tô thái sư, sao ông không đi thẳng vào trong, quan hệ của hai ta lúc này đã đâu còn như trước nữa.
Khuôn mặt Tô Uyển Nhu khẽ ửng đỏ, nàng cúi đầu xuống lộ ra một vẻ như một tiểu thê tử yêu kiều. Tô Thái Sư cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ, với quan hệ của mình với tiểu tử này bây giờ còn khách khí cái rắm gì nữa. Lúc nãy đáng lẽ mình phải đẩy mạnh cửa đi vào mới đúng.
- Ha ha.
Tô thái sư cười ha hả hai tiếng, sau đó nghiêm túc nói:
- Triệu tiểu ca, một tháng nay cậu không có tin tức khiến cho lão phu rất lo lắng. May mà cậu đã trở về, không biết Triệu tiểu ca cậu có gặp chuyện gì không?
Triệu Tử Văn biết rằng Tô thái sư không phải vì nhà gần mà đên thăm mình mà là có rất nhiều chuyện cần bàn cho nên khẽ gật đầu:
- Không có chuyện gì, Tô thái sư có gì muốn nói phải không?
Nhìn thấy gò má tái nhợt của Triệu Tử Văn, ông nghĩ chắc hẳn lần này hắn đã phải chịu nhiều đau khổ. Vừa rồi nếu như không phải Tô Uyển Nhu về phủ Tô thái sư để lấy dược liệu thì ông cũng không biết. Cũng không nhanh chóng đến Triệu phủ hỏi thăm Triệu Tử Văn như vậy.
- Ừ, Hoài vương vẫn luôn đợi đại nhân trở về để chủ trì đại cục.
Tô thái sư khẽ nói, trong mắt ông hiện ra một vẻ lo lắng. có thể thấy cho dù An vương và Chính Nam vương đã bị đánh bại nhưng triều chính vẫn còn nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
Triệu Tử Văn thầm nghĩ, chắc là chuyện tuyển ngôi vị hoàng đế. Nếu như không có gì ngoài dự đoán thì Tô thái sư và Tần học sĩ nhất định sẽ đề của Bát hoàng tử lên kế vị ngôi hoàng đế. Nhưng như vậy không phải là đã ép người ta hay sao?
- Bát hoàng tử không muốn làm hoàng đế phải không?
Triệu Tử Văn trầm giọng nói.
Tô Thức khẽ gật đầu. Nước không thể một ngày không có vua mà bây giờ chỉ còn có Thập Nhất hoàng tử và Bát hoàng tử. Bát hoàng tử luôn luôn giúp đỡ hoàng thượng cho nên việc y kế thừa ngôi vị hoàng đế là dĩ nhiên. Thế nhưng Bát hoàng tử lại không đồng ý, chẳng lẽ Tô thái sư lại trói hắn ngồi lên long ỷ hay sao? Vì vậy đành phải thả lòng, để Hoài vương xử lý chuyện này.
Tuy tình huống về Hung Nô cấp bách nhưng trước hết vẫn phải để Bát hoàng tử lên ngôi hoàng đế đã. Trong lòng Tô Thức gấp gáp nói:
- Triệu tiểu ca, hay là tiểu ca đi khuyên nhủ Bát hoàng tử đi, có lẽ người sẽ nghe lời tiểu ca.
Ta đi thì có tác dụng gì? Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng. Mỗi người đều có một chí hướng, ta không thể ép buộc người khác được. Dù sao thì hái dưa xanh cũng không ngọt, chỉ sợ lúc đó cái được lại không bù được cái mất.
Nhưng việc chọn người lên ngôi hoàng đế thì Bát hoàng tử chính là người thích hợp nhất cho nên Triệu Tử Văn cũng đành phải đáp ứng:
- Ngày mai ta sẽ đến phủ Bát hoàng tử, hy vọng có thể thuyết phục y.
- Đa tạ, đa tạ Triệu tiểu ca.
Tô Thức ôm quyền nói. Sau khi nói xong chuyện lập hoàng đế, Tô Thức trầm mặt nói:
- Triệu tiểu ca, chuyện Hung Nô xuôi nam chắc cậu có nghe qua?
Các vị tiểu thư đã sớm lùi về phòng, mà Tô Thức nhìn thấy các vị tiểu thư ở trong phòng, khôn ghề ngại ngùng tiến đến. Triệu Tử Văn nghe câu nói này của Tô Thức thì mỉm cười với chúng nữ. Chúng nữ khẽ run lên, tướng công trên người bị thương, chẳng lẽ định mang cả thương thế ra trận sao?
Cảm thấy các tỉ muội có vẻ lo lắng, Tô Uyển Nhu vội vàng rời khỏi căn phòng, đi tới bên cạnh gia gia, khẽ nói vài câu vào tai ông.
Vẻ mặt của Tô Thức chuyển sang ưu sầu, thật lâu sau mới từ từ thở dài một tiến, chậm rãi nói:
- Triệu tiểu ca, chuyện Hung Nô và lập hoàng đế chờ tiểu ca thương nghị.
Biết Tô thái sư đang lo lắng chuyện gì. Ông ấy chắc hẳn muốn mình lên phương Bắc cho nên Triệu Tử Văn cười nói:
- Tô lão đầu, ông yên tâm, chờ sau khi thương thế của ta hồi phục, ta sẽ lập tức lên phương Bắc.
Ngữ khí hắn liền đổi một chút:
- Hy vọng có thể đẩy lùi được quân Hung Nô.
Tiểu tử này còn gọi mình là Tô lão đầu! Tô Thức thật sự muốn đá cho Triệu Tử Văn một cái. Nếu như không phải Tô Uyển Nhu xin phép cho ngươi. Ta cũng là gia gia của ngươi.
Khuôn mặt Tô Uyển Nhu khẽ ửng đỏ, nàng hờn dỗi, không thích tướng công gọi gia gia như vậy.
- An vương và thế tử hiện tại thế nào?
Triệu Tử Văn đột nhiên thay đổi sắc mặt hỏi. Sở Thăng đã bị hắn giết chết cho nên sinh tử của An vương hắn cũng muốn biết.
Tô Thức thản nhiên nói.
- Bọn họ đang bị giam ở trong thiên lao chờ xử lý.
Thế lực của An vương đã hoàn toàn tan rã, thiên lao lại có trọng binh canh giữ, muốn chạy trốn thì có mà lên trời. Triệu Tử Văn khẽ gật đầu, khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm nói:
- Chính Nam vương hắn…
Hạng Tử Hiên đã chết, Triệu Tử Văn không biết phải nói tiếp thế nào.
Tô Thức hiểu Hạng Tử Hiên và Triệu Tử Văn có tình huynh đệ với nhau nên không hề chậm trễ liền nói:
- Chính Nam vương được chôn ở Hoàng thành sau núi một cách tử tế. Nếu Triệu tiểu ca muốn đi thăm, ta sẽ phái người dẫn tiểu ca đến đó.
Nghĩ tới huynh đệ tình thâm như ruột thịt của mình này giờ đây đã bị chôn vùi trong lớp đất đá, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy hơi quặn đau. Hạ Vũ Tình hiểu tâm tình của hắn khẽ nắm tay hắn lại, nhẹ nhàng nói:
- Tử Văn, nếu như rảnh rỗi thì chúng ta đi bái tế hắn một chút.
Lúc trước khi còn ở Hàng Châu luận võ kén rể, Đại tiểu thư và tiểu thư đồng này đã thành một đôi mà lúc đó Hạng Tử Hiên cũng không ít lần phá rối. Hai người sau khi bái tế với nhau thì tình cảm vô cùng chân thành.
Ngửi thấy mùi thơm trên người Hạ Vũ Tình, Triệu Tử Văn cảm thấy bình tâm trở lại. Tô Thái Sư thấy hắn như vậy thì không quấy rầy nữa cười nói:
- Ta xem Tần học sĩ cùng với Hoài vương bọn họ cũng đã biết được tin tức chuẩn bị đi tới đây. Để ta đi trước chặn bước tiến của họ, Triệu tiểu ca, tiểu ca cứ dưỡng thương cho thật tốt.
Muốn dưỡng thương thì không nên để cho các lão nhân này làm phiền. Triệu Tử Văn khẽ gật đầu, mong muốn Tô thái sư có thể ngăn Hoài vương lại. Nếu như Hoài vương mà đến đay, ở đây không rộn ràng lên mới là chuyện lạ.
Nhìn theo bóng lưng của Tô Thái sư, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy không thể bình tĩnh được nữa. Không ngờ rằng sau khoảng thời gian ấm áp này mình lại phải tiếp tục tới nơi sa trường.
Hoài vương, Tần !uán, Lý Cách Phi quả thật là đang trên đường đến Triệu phủ. Nghe tin do tướng giữ thành hồi báo về, bọn họ lập tức đi tới đây. Trong lòng bọn họ vừa mừng vừa sợ, thế nhưng trên đường đi lại bị Tô thái sư chặn lại.
Nghe nói là Triệu tướng quân đang bị thương, muốn dưỡng thương ở trong phủ cho yên tĩnh không nên quấy rầy ba người liền lập tức hồi phủ.
Ngoài cửa, mưa vẫn rơi lất phất như trước khiến cho màn đêm càng thêm âm trầm. Triệu Tử Văn nằm ở trên giường, đắp một lớp chăn dày. Đêm nay đến lượt Lý tài nữ chiếu cố cho hắn cho nên dĩ nhiên thuận lý thành chương ngủ bên cạnh hắn.
Lý tài nữ dựa vào ngực Triệu Tử Văn. Nàng mong ước rằng thời khắc này có thể ở mãi bên cạnh hắn, đôi mắt xinh đẹp khẽ ngước lên nhìn hắn nói:
- Đại ca, có lạnh không?
Cảm nhận được thân thể ấm áp của An Nhi, Triệu Tử Văn cười nói:
- Không lạnh, có lẽ hiểu được giờ phút này rất đáng quý cho nên Triệu Tử Văn không kìm được ôm chặt nàng hơn một chút, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại của nàng.
- Đại ca, Uyển Nhu tỷ tỷ nói không thể
Lý tài nữ mặt như hỏa thiêu nhẹ giọng rên rỉ nói.
Triệu Tử Văn cười hắc hắc:
- Ta rất thuần khiết, ta chỉ nhìn xem An nhi của ta có mập lên không thôi.
- Người ta cũng đâu có mập lên.
An nhi hơi giận dỗi nói. Gò má gầy gò của nàng chính là bằng chứng.
Nhìn bóng đêm thâm trầm đen kịt, An nhi nép vào trong lồng ngực Triệu Tử Văn,cảm thụ hương vị hạnh phúc đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ đỏ ửng lên, nàng dịu dàng nói:
- Đại ca, để muội ngâm thơ cho huynh nghe được không?
Xem ra mình mất tích nhiều ngày như vậy, hắn là An Nhi đã buồn bã không ít. Triệu Tử Văn vuốt ve đầu nhỏ của tiểu ny tử này, khẽ gật đầu nói:
- Ngâm đi, đại ca nghe đây.
Lý tài nữ trầm ngâm một lúc, sau đó khẽ cất tiếng:
Sao xa trăng sáng thiếp đợi chàng.
Người lòng đau xót kẻ chẳng sang.
Lá rụng gối đầu, màn trăng sáng.
Nhà cỏ tối đèn nhớ ngọc lang.
Hoa đào say đắm giọt mưa xuân.
Rơi xuống giữa dòng trôi xa khuất.
Vướng phải bùn nhơ hương vẫn thơm.
Tương tư khúc cầm tiêu chẳng dứt.
Tưởng rằng Lý tài nữ làm một bài từ không ngờ nàng lại cất giọng đọc một bài thơ. Chỉ là thơ của nàng so với những bài tử trước kia của nàng cũng không kém bao nhiêu. Trong đó ẩn chứa nỗi niềm tưởng niệm tưởng nhớ tình lang, tương tư trong mưa gió.
Triệu Tử Văn không khen ngợi mà cảm thấy cảm động trong lòng. Cảm động tình ý của Lý tài nữ, hắn không kìm được ôm chặt nàng vào trong lòng, khẽ thì thầm:
- An Nhi, chúng ta sẽ sống cùng nhau đến răng long đầu bạc.
Hai tròng mắt Lý tài nữ khẽ ửng hồng, nàng thẹn thùng nói:
- Đại ca, An nhi sẽ vĩnh viễn đợi chàng.
Nhìn An nhi dần đần thiếp đi trong nụ cười ngọt ngào, Triệu Tử Văn khẽ vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, nhìn từng làn mưa ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, không biết đến bao giờ mới có thể trở về Hàng Châu.