Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 352: Tranh treo tường



Nếu nói tận kẽ răng thì Chiêu Hôn sứ rõ ràng không mở miệng được. Lúc này gã lập tức cảm giác được mối nguy hiểm đang bùng lên trong lòng.
Nhạc Phá Nô thấy Triệu Tử Văn nói cho tên Khâm Sai đại thần kia không phản bác lại được thì thầm cười trộm trong lòng. Triệu tướng quân đúng là cơ trí hơn người, chỉ nháy mắt đã có thể nghĩ ra phương pháp đối phó với tiên tiểu nhân kia.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này thì Lương Mộ Vũ đột nhiên từ trong cung vua đi ra. Y nhìn thấy tám vị hộ vệ Hoàng cung đang giằng co với tên thiếu niên từng gặp mặt một lần ở Mãn Tinh Lâu thì không khỏi nhíu mày.
- Tham kiến Thái tử!
Thấy Thái tử Lương Mộ Vũ, tất cả đám người Tây Lương vội vàng quỳ xuống đất, đồng thời cũng hô lớn một câu.
Chiêu Hôn sứ là người đầu tiên nhìn thấy Thái tử. Gã lập tức ác độc chỉ tay về phía Triệu Tử Văn và Nhạc Phá Nô tố cáo. Gã khóc lóc kể lể:
- Thái tử, hai người này và cô gái đang mang bầu đứng bên cạnh, nữ giả nam trang, khi quân phạm thượng, muốn đi vào cung vua để tham gia tuyển chọn Phò mã.
Nhạc Phá Nô hừ lạnh nói:
- Công tử nhà ta đã nói rồi, nương tử của hắn đi báo danh thay. Chẳng lẽ công văn có quy định không cho phụ nữ báo danh dùm đàn ông sao?
Đây rõ ràng là Triệu tướng quân già mồn át lẽ phải, nhưng trong lời nói lại không có bất kỳ sơ hở nào. Lương Mộ Vũ cũng phải cười khổ trong lòng nhưng không biết dùng biện pháp gì để giải quyết chuyện này.
Nhạc Phá Nô lại thêm mắm dặm muối hướng về phía Lương Mộ Vũ ôm quyền nói:
- Thái tử, thằng nhãi này dám tự mình làm chủ trong Hoàng cung, hắn muốn bắt Triệu tướng quân. Chuyện này tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày, kính xin Thái tử chủ trì công đạo!
Triệu tướng quân! Tất cả mọi người nghe xong mà cảm thấy kinh hoàng, thử hỏi Đại Kinh có bao nhiêu vị Triệu tướng quân chứ? Hơn nữa Triệu tướng quân này còn làm bạn bên cạnh Bát Hoàng tử, đây nhất định là Triệu tướng một trận chiến vang danh ở Vọng Giang Thành.
Vừa nghe thấy ba chữ Triệu tướng quân, Chiêu Hôn sứ lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa. Gã hít vào một luồng khí lạnh, cảm giác được mạng nhỏ đã khó có thể được bảo vệ.
Triệu Tử Văn còn chưa kịp nói câu nào thì tất cả đã bị Nhạc Phá Nô cướp sạch, nhưng hắn cũng rất lười biếng và cũng tình nguyện để Nhạc Phá Nô làm vậy.
- Tướng công, thiếu niên này cũng là người có dũng có mưu. Hắn là tướng lĩnh thủ hạ của chàng sao?
Dư Tư Lăng cũng căn bản không sợ có người làm khó dễ tướng công nhà mình, nàng chỉ nhẹ nhàng nói.
Triệu Tử Văn cười hì hì:
- Ừ! Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ sinh ra một tên thiếu niên nho nhỏ văn võ song toàn!
Dư Tư Lăng chuyển ánh mắt nhìn xuống bụng, nàng vừa hạnh phúc vừa buồn bã nói:
- Tướng công, nếu thiếp sinh con gái thì làm sao bây giờ?
- Ta sẽ dạy cho nó trở thành một vị hiệp nữ!
Triệu Tử Văn cười hì hì nói:
- Dạy nó lớn lên giống như mẹ nó hôm nay, trở thành một nữ Bộ khoái hành hiệp trượng nghĩa.
Dư Tư Lăng lắc đầu qua lại giống như gõ trống bỏi:
- Thiếp không muốn một đứa con gái giống như mẹ nó, cả ngày chỉ lo đánh đánh giết giết, như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ!
Hay cho câu tục ngữ: Cha mẹ không muốn để con phải đi trên con đường mình từng qua. Triệu Tử Văn nhớ tới chuyện năm xưa Dư Bộ khoái dùng một đao đánh mình ngất xỉu, nhưng bây giờ lại giống như một con chim nhỏ không cho con gái trở thành Bộ khoái, thật sự cảm giác được đời người quá sức kỳ diệu. Trong lòng hắn lại thầm cả kinh, hắn lập tức hứ lên vài tiếng:
- Hừ hừ hừ! Nàng xem chúng ta sao lại càng nói càng đi lệch chủ đề. Con của Lăng Nhi nhà ta chắc chắn là trai.
Con gái cổ đại ai mà chẳng hy vọng chính mình vì hương hỏa của tướng công chứ. Dư Tư Lăng cũng lập tức phì nhẹ một tiếng rồi chuyển chủ đề:
- Tướng công, chàng vừa nói là thiếp thay chàng báo danh, hiện nay Thái tử cũng đã nghe rõ. Chàng nên đi vào tham gia tuyển chọn Phò mã đi, coi như ứng phó cho xong chuyện.
"Trời! Trên thế giới này còn có người vợ giúp ông chồng đi tìm kẻ khác sao?" Triệu Tử Văn kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ rồi lập tức cảm thấy cực kỳ sửng sốt. "Dù nàng có vì mình thì cũng phải tỏ ra không thể làm gì khác được mới đúng, sao lại còn sốt sắng còn hơn cả mình thế kia?"
Lương Mộ Vũ cũng không biết vị Triệu tướng quân kia tính tình như thế nào, đã lâm vào tình cảnh như lúc này mà vẫn còn tâm tình để chàng chàng thiếp thiếp với Triệu phu nhân sao?
-Tôn đại nhân, ngươi dám tự tiện hạ lện bắt người trong Hoàng cung, còn dám sai người đuổi bắt Triệu tướng quân khách quý của Tây Lương chúng ta. Ngươi đã biết tội của mình chưa?
Chiêu Hôn sứ Tôn đại nhân biết rõ Lương Mộ Vũ trước giờ làm việc luôn nghiêm khắc như sấm sét, Thái tử cũng sẽ không vì một vị quan viên Lễ Bộ nho nhỏ có cũng như không giống mình mà đắc tội với Triệu tướng quân. Gã cũng không dám tiếp cục cãi cọ với tên thiếu niên ngang ngược kia nữa, chẳng thà trực tiếp nhận tội để mong sao được xử phạt nhẹ. Lúc này gã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất:
- Hạ quan nhất thời hồ đồ, kinh xin Thái tử thứ tội!
- Người đâu, đưa hắn xuống dưới chờ xử lý!
Lương Mộ Vũ quát lớn một tiếng rồi tiến thẳng về phía Triệu Tử Văn.
Tám tên hộ vệ trán đổ đầy mồ hôi lạnh, tranh thủ thời gian bắt vị Tôn đại nhân thiếu chút nữa đã hại bọn họ cùng gặp nạn này lại rồi kéo xuống.
Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn về phía tên Tôn đại nhân đã bị nhận trừng phạt, hắn cũng không nói câu nào.
- Triệu phu nhân, thật là xấu hổ, đã làm người phải sợ hãi!
Lương Mộ Vũ đi tới. Trước tiên y hướng về phía phu nhân bên cạnh Triệu Tử Văn rồi áy náy nói.
Dư Tư Lăng cũng mỉm cười:
- Chúng ta cũng có chỗ không đúng. Kính xin Thái tử hạ thủ lưu tình với Tôn đại nhân lúc nãy.
Dù sao thì Dư Tư Lăng cũng thật sự nữ giả nam trang muốn tham gia cuộc tuyển chọn Phò mã. Tôn đại nhân làm vậy cũng có đạo lý, nhưng thủ đoạn lại quá ngang ngược, dám ức hiếp người không nên đụng vào.
Lương Mộ Vũ cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vì sao Triệu phu nhân lại giả nam trang chạy đến tận cửa cung vua để tham gia tuyển chọn Phò mã. Lúc này rõ ràng đã trở thành Triệu tướng quân tham gia tuyển chọn Phò mã. Triệu tướng quân muốn Triệu phu quân thoát tội nên Lương Mộ Vũ cũng không muốn tiếp tục truy hỏi đến cùng.
Đây quả đúng là một bậc thang khổng lồ, Lương Mộ Vũ bắt buộc phải hạ mình. Y khẽ cười nói:
- Triệu phu nhân không cần phải cầu xin cho hắn, chuyện này ta sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Lương Mộ Vũ lại đổi giọng nói:
- Không ngờ Triệu tướng quân cũng muốn tham gia tuyển chọn Phò mã, đây đúng là việc nằm ngoài ý muốn. Nếu ta có một muội phu tốt như ngươi thì chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng thú vị của đời người.
Lúc này Triệu Tử Văn cũng bắt buộc phải tham gia tuyển chọn Phò mã, hắn cũng chỉ dày mặt nói:
- Công chúa có vừa ý ta hay không là một chuyện hoàn toàn khác. Thái tử nói vẫn còn quá sớm!
Tất cả mọi người đều thấy Triệu tướng quân anh hùng dân tộc Trung Nguyên trở thành đối thủ cạnh tranh với mình thì vẻ mặt trở nên khó coi hơn cả khóc. Nếu là Thế tử và Bát Hoàng tử Đại Kinh thì bọn họ còn có lòng tin dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa để chiến thắng, nhưng lúc này lại đột nhiên nhảy ra một vị Triệu tướng quân đã đi sâu vào lòng người, vậy sao có thể so sánh đây?
Hôm nay bọn họ chỉ hy vọng vào tin tức của công chúa Hưng Bình được truyền ra bên ngoài vài hôm trước không phải là thật. Nghe nói nàng chọn Phò mã phải là người ngăm đen và anh tuấn như vị Triệu tướng quân tiếng tăm lừng lẫy kia.
- Tướng công, chàng vào đi, có rất nhiều người đang chờ kìa!
Dư Tư Lăng khẽ đẩy Triệu Tử Văn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Đây không phải nàng muốn đẩy tướng công nhà mình vào vạc lửa sao? Đợi đến khi xong chuyện, nàng cứ ở đó đợi tướng công dùng gia pháp hầu hạ!
Hai người bí mật dùng những lời nói mập mờ, cũng không dám lớn tiếng để người khác nghe được. Dư Tư Lăng lập tức cảm thấy một loại kích thích khác thường, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên rồi sẳng giọng:
- Tướng công, thiếp ở Mãn Tinh Lâu chờ chàng!
"Cứ coi như cùng với Bát Hoàng tử tham gia tuyển chọn Phò mã cho xong!" Triệu Tử Văn cũng không có hứng thú với vị trí Phò mã này, sau khi nghĩ lại thì tâm tình cũng không có bất kỳ điều gì khác thường.
Triệu Tử Văn trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đã gây ra những chuyện này, Dư Tư Lăng lại thè đầu lưỡi ra với hắn, bộ dạng đúng là không biết hối cãi. Triệu đại nhân rất tức giận muốn dùng gia pháp hầu hạ ngay lúc này.
- Triệu tướng quân, mời vào!
Sau khi Triệu Tử Văn bước vào cung vua thì một vị tiểu thái giám lập tức đưa hắn đi thẳng vào trong.
Đi vào trong cung vua, đầu tiên phải đi qua một hành lang ngoằn ngoèo, hai bên trồng đủ các loại hoa. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy lầu các của Hoàng cung rất trang nghiêm nhưng không ngờ khung cảnh bên trong lại như thế này. Tiểu thái giám đưa Triệu Tử Văn vào trong lại đột nhiên được đổi thành hai người cung nữ dáng người thướt tha. Dưới sự dẫn đường của hai cô cung nữ, Triệu Tử Văn đi qua hàng lanh gấp khúc, hoa cỏ hai bên và đủ loại cây cảnh làm không gian trở nên êm ả. Làm người ta không thể tưởng tượng nổi chính là trong cung vua cũng không trang nghiêm sừng sững giống như bên ngoài, giống như đang trở về căn nhà bình yên của chính mình vậy.
Lại đi thêm mười bước quanh co, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cổng vòm làm từ hoa tươi. Sau khi đi qua cổng vòm này thì không gian trở nên rộng mở hơn, những đại sảnh tĩnh mịch và tao nhã xuất hiện trước mắt, trong những căn lầu này được tạo ra rất nhiều khu cây cảnh tinh xảo kiểu Giang Nam, Triệu Tử Văn cũng không thể không cảm thán bàn tay tài hoa của thợ thủ công.
Giữa đại sảnh đặt rất nhiều bàn thủy tinh mà bên trên đã được bày sẵn vài món ăn đủ mọi màu sắc, ngay cả chén đĩa và ly rượu cũng được dùng thủy tinh tạo thành. "Tây Lương tuy chỉ là một quốc gia nhỏ nhưng cũng quá mạnh tay, đúng là quá xa xỉ." Trong lòng Triệu Tử Văn thầm nghĩ.
Mười mấy người đến đây trước Triệu Tử Văn đã sớm ngồi vào bàn thưởng thức món ngon. Bọn này cũng đã sớm không để ý đến hình tượng mà ăn như voi như hổ, cảnh tượng oanh liệt nói không nên lời.
Toàn bộ đại sảnh đều được treo những ngọn đèn sáng trên cao, đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa cũng không có tiếng ồn ào. Bầu không khí yên tĩnh một cách khác thường, trên những vách tường khắp bốn phía treo hơn mười bức tranh mỹ nữ.
Triệu Tử Văn bắt đầu chú ý quan sát, đây là những tác phẩm danh họa xuất sắc, nhân vật được vẽ giống y như đúc. Cô gái trong bức tranh mặc một chiếc áo lưới được đan bằng tơ, trên mặt rủ xuống rất nhiều sợi dây trân châu đủ màu làm bùng lên vẻ đẹp rực rỡ. Hai chiếc khuyên tai minh châu trong suốt và sáng long lanh, búi tóc như mây được xỏ qua một cây kim trâm lấp lánh ánh sáng. Áo của cô gái này được xỏ thêm minh châu, một chiếc váy lụa mỏng, vẻ mặt nàng cực kỳ xinh đẹp, mặt mày như vẽ, da thịt trơn mềm trong trắng lộ hồng. Đây đúng là một người đẹp tuyệt sắc, nhưng Triệu Tử Văn lại sinh ra cảm giác rất quen thuộc.
- Công tử, xin mời ngồi!
Một vị cung nữ đi đến trước mặt Triệu Tử Văn rồi cung kính nói.
Triệu Tử Văn và Bát Hoàng tử cùng đi vào để dễ dàng tiếp ứng lẫn nhau nên cũng không chú ý đến những chuyện khác. Sau khi nghe thấy câu nói của cung nữ thì Triệu Tử Văn đi đến bàn tiệc của mình rồi ngồi xuống.
Bên ngoài cung vua đã được đổi một vị Chiêu Hôn sứ mới. Gã ở bên ngoài đọc tên để đám người tiến vào bên trong, cho nên liên tục có người đi vào đại sảnh.
Dư Tư Lăng vẫn chưa chịu bỏ đi, nàng vẫn đứng bên ngoài cung vua chờ Triệu Tử Văn. Nàng rất sợ tướng công bị đánh trượt.
- Triệu phu nhân, người còn bụng mang dạ chửa. Không bằng để ta phái người đưa phu nhân về Mãn Tinh Lâu nghỉ ngơi trước nhé?
Lương Mộ Vũ nhìn Triệu phu nhân đang nữ mặc đồ nam, y mỉm cười nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv