- Ta nghĩ công tử nào vừa nói cũng không cố tình đâu, Mã công tử đừng để ý.
Các chủ cũng không muốn yến hội bị náo loạn, chỉ giúp người nọ giải vây. Tuy nhiên kẻ đó quả thật to gan lớn mật, dám sỉ nhục Mã công tử trước mặt mọi người.
Mã Trí Viễn cũng biết hiện tại có bắt được hắn thì cũng không tốt cho tất cả mọi người, liền cười nói:
- Ừ, cứ coi đó là trò đùa vui đi!
Trong mắt y hiện lên vẻ hung ác, thầm quyết định phải tóm được tiểu tử đó, giáo huấn một trận thật tử tế.
Nhận ra vẻ hung ác trong mắt y, Triệu Tử Văn thầm nghĩ xem ra tiểu tử này cũng không phải dễ chọc vào, là kẻ có chút âm độc, nếu không bắt được mình, chắc y sẽ không chịu thôi.
- Các vị, tiểu nữ tử có chút mệt mỏi, muốn lên lầu nghỉ tạm một chút. Đồ ăn sẽ đươc mang ra ngay bây giờ, xin mời các đại gia tự nhiên.
Các chủ nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, xin lỗi mọi người. Có thể là trò đùa vừa rồi khiến nàng có chút khó xử.
Các chủ nhẹ nhàng bước đi, dáng người đầy đặn, lả lướt, sóng ngực phập phồng, cặp mông tròn trịa, hai chân dài tròn lẳn rất gợi cảm cũng câu hồn đoạt phách người ta. Mọi người nhìn đều nuốt nước miếng. Nếu được chết trên bụng của nàng, chỉ sợ bọn họ đã tranh nhau chạy lên trước.
Triệu Tử Văn nhìn vào mắt Các chủ, ghé vào bên tai Hạ Văn Đăng khẽ hỏi:
- Vì sao nàng còn trẻ như vậy đã lên làm Các chủ Quần Phương Các? Chẳng lẽ có một chân với ông chủ của các sao?
Có một chân? Tuy rằng Hạ Văn Đăng không hiểu ý tứ trong đó nhưng cũng đại khái đoán được, liền cười nói:
- Quần Phương Các không có chưởng quầy, Quần Phương Các là do các nàng cùng lập nên. Các chủ tên là Lâm Mộng Phỉ, mới mười chín tuổi, nhưng nàng xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, cầm kỳ thư họa lại cao siêu. Nếu hỏi trong Quần Phương Các này ai có tài nghệ cao siêu nhất, chắc chắn chính là Các chủ.
- Xem ra Lâm Mộng Phỉ hẳn là có mấy cái bàn chải (1) nhỉ.
Các chủ lại nhìn Lâm Mộng Phỉ đang đi lên lầu, cười nói.
- Bàn chải
Hạ Văn Đăng thất thần
Không hổ là Quần Phương Các, khí thế quả thật là phô trương. Triệu Tử Văn cũng không muốn giải thích với thiếu gia, chỉ cảm khái nhìn đám nữ tử bưng bê đồ ăn. Các nàng ăn mặc thống nhất váy hoa sen, mi thanh mục tú, dáng người xinh đẹp, đều là một đám mỹ nữ, hơn nữa động tác rất thành thạo, khẳng định đều đã được huấn luyện chuyên môn.
Chờ cao lương mỹ vị lên đầy đủ, Triệu Tử Văn cười nói với tiểu Vương gia và Các chủ:
- Vương gia và thiếu gia, xin mời các ngài dùng trước!
Vương gia gật đầu tán thưởng với Triệu Tử Văn, nhưng Vương gia vừa mới động đũa ăn thì Triệu Tử Văn đã bắt đầu điên cuồng càn quét. Tiểu Vương gia lại bất đắc dĩ buông đũa xuống, nhìn Triệu Tử Văn đang ăn không thèm để ý tới ai, cảm giác tên này như thể thôn phu sơn dã, không hề có quy củ và lễ pháp.
- Cẩn thận nào. Nhìn ngươi ăn này, quả thật là xấu mặt.
Triệu Tử Văn hung hăng vỗ vào đầu Điền Hổ, thấy cái mũi của gã dính đầy dầu mỡ.
- Đại ca, không phải ta đang học theo ngươi sao, tuy nhiên ngươi cũng tự nhìn lại mình đi.
Hạ Hổ nhìn Triệu Tử Văn đang tay trái cầm chân gà, tay phải cầm chân vịt, phản bác.
…………..
- Ngươi phải chừa lại cho lão tử (ông mày) chút chứ!
Nhìn Hạ Hổ cầm cả bát lên ăn, Triệu Tử Văn tức giận mắng.
Cả bàn nghe thấy Triệu Tử Văn văng hết lời thô tục này đến lời thô tục khác, lại cùng với tên gia đinh kia điên cuồng càn quét, ăn uống không hề để ý tới ai, như thể ba ngày liền chưa được ăn gì. Hạ Văn Đăng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, cũng không dám ngăn cản, sợ đến lúc đó ngay cả mặt mũi của mình cũng mất nốt, trong lòng thầm than thở, còn đâu là mặt mũi Hạ gia nữa chứ, nếu tỷ tỷ biết, không kéo tai mình mấy cái mới là lạ. Còn Hạ Bình thì xoay người sang chỗ khác, làm bộ như không biết bọn họ, trong lòng thầm mắng, Hạ Văn này ăn uống quả thật khiến người ta phải mất mặt.
Mấy công tử gia đinh ngồi bàn bên cạnh, thấy hai người Triệu Tử Văn như vậy, thầm toát mồ hôi, sao lại có hai người vô sỉ như vậy, tưởng đây là nhà mình chắc.
- Hai hạ nhân này quả thật là thú vị, không ngờ thiên hạ lại có hạ nhân không hề để ý tới cấp bậc lễ nghĩa.
Trong sương phòng, thông qua một lỗ nhỏ, Lâm Mộng Phỉ nhìn hai người Triệu Tử Văn, cười khanh khách nói.
Nơi này đồ ăn quả thật là quá ngon, có thể sánh với đồ ăn mà Bảo Nhi làm. Triệu Tử Văn có vẻ vẫn chưa no nhìn cái bàn đã trống rỗng đồ ăn, thỏa mãn dựa vào ghế, lại hiện Hạ Bình vẫn quay lưng về phía mình, hiếu kỳ hỏi:
- Hạ Bình, ngươi làm sao vậy?
- Hạ Văn, sao ngươi có thể ăn uống kiểu như vậy?
Hạ Bình thấp giọng oán giận nói.
Triệu Tử Văn từ nhỏ đã ăn to uống lớn như vậy. Đây cũng chính là bởi vì cha hắn là bộ đội xuất ngũ dạy. Cha hắn thường xuyên mắng:
- Đừng có con mẹ nó ăn chậm như đàn bà vậy. Nam nhân ăn cơm là phải dũng mãnh.
Cho nên trải qua "chỉ đạo" của cha hắn, Triệu Tử Văn mới có thể ăn uống mãnh liệt như vậy. Hắn thở dài:
- Từ nhỏ nhà ta đã nghèo khổ, ba ngày mới được ăn, cho nên mới ăn như vậy…
- Thật vậy chăng? Hạ Văn ngươi thật đáng thương.
Hạ Bình cau chiếc mũi ngọc, cảm giác hơi cay mũi, khóe mắt thoáng lệ quang, dịu dàng nói.
Điền Hổ nghe xong xem thường thẳng trở mình, đây là loại người gì vậy, rõ ràng là có tính cách xấu, phá hỏng mất phong cách ăn uống của ta rồi.
Sao cô bé n ày lại biến đổi tình cảm như vậy? Triệu Tử Văn cảm thấy kỳ quái, bất đắc dĩ thấy nàng cúi đầu nức nở, không tiện nói năng bậy bạ nữa, vô sỉ quay sang hỏi đám người tiểu Vương gia:
- Mọi người ăn uống thế nào? Chắc hẳn là no rồi nhỉ!
"Ăn cái rắm, đều tống hết vào cái thùng cơm nhà ngươi rồi còn gì!" Gia đinh của tiểu Các chủ mắng thầm. Tiểu Các chủ cũng là người rộng lượng, cười nói:
- Chúng ta đều ăn no rồi, nhưng không biết thiếu gia nhà ngươi đã ăn no hay chưa?
Hạ Văn Đăng ngượng ngùng cười nói:
- Vừa rồi hai hạ nhân của ta có chút vô lễ, xin Vương gia thứ lỗi. Chúng ta đều ăn no rồi!
Tiểu vương gia khoát tay, cười ha hả nói :
- Không có gì, tuy nhiên hai hạ nhân của ngươi khá là thú vị.
Hạ Văn Đăng cũng không biết nói gì, đành cười theo.
- Các chủ xuống rồi!
Mọi người sốt ruột chờ đợi nửa ngày mới thấy Lâm Mộng Phỉ đi xuống, đều hưng phấn hô to.
Lúc này Lâm Mộng Phỉ mặc một chiếc váy màu đỏ rất nóng bỏng. Khi xuống lầu, nàng quyến rũ nhìn mọi người, bộ ngực đầy đặn phập phồng theo bước chân đi xuống lầu, khe ngực như ẩn như hiện, cặp mông khêu gợi vặn vẹo không ngừng, câu hồn đoạt phách. Thật sự có thể nói là "thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện" (Nài van mời mọc càng e ấp
Nửa mặt đàn che nửa mặt buồn ) (2).
Triệu Tử Văn phát hiện hạ thân lại có phản ứng, liền thầm mắng, thật sự là rất hại nước hại dân.
Hạ Bình lại hừ nhẹ nói:
- Cách ăn mặc lòe loẹt như thế, còn khoe khoang ở trước mặt mọi người, thật sự là không biết cảm thấy thẹn.
- Ngươi là trẻ con, biết cái gì. Cái này gọi là gợi cảm.
Triệu Tử Văn cười trêu chọc Hạ Bình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Hạ Bình quệt cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Có phải ngươi thích cô ta?
Triệu Tử Văn bị nha đầu này nói cho không biết nói gì nữa. Ta thích ai thì quan tâm gì tới ngươi, sao tối nay nha đầu này lại đối tính đổi nết thế nhỉ…
- Không biết mọi người thấy tay nghề của Quần Phương Các thế nào?
Lâm Mộng Phỉ đứng ở bục biểu diễn mỉm cười nói với mọi người.
Mọi người sớm bị Lâm Mộng Phỉ mê mẩn, ngay cả tên mẹ mình còn không biết là gì, lập tức không hề nghĩ ngợi trực tiếp gào lên:
- Tốt!
Không ngờ ngay cả Hạ Văn Đăng cũng rống lên như vậy, trong mắt tràn ngập vẻ si mê, nước miếng cũng chảy ra mấy giọt. Trấn tĩnh nhất nơi này cũng chỉ còn lại ta và tiểu Vương gia. Triệu Tử Văn thở dài nhìn mọi người xung quanh, nhưng lại phát hiện vẫn còn có người trấn tĩnh hơn bọn họ.
Triệu Tử Văn gõ vào đầu Điền Hổ, cả giận nói:
- Ngươi vẫn còn ăn cơ à? Thế có mất mặt không cơ chứ? Ngay cả mỹ nữ cũng không nhìn.
Điền Hổ phản bác:
- Chẳng lẽ lão đại ngươi ăn không mất mặt sao, chúng ta ăn thì có gì là mất mặt? Mỹ nữ lại không thể ăn được, xem nàng làm cái gì?
Bội phục, thực con mẹ nó bội phục, giả ngu giả bộ đến mức này thì mình cũng chịu thua, có thể trao giải vàng Oscar được rồi. Triệu Tử Văn lén giơ ngón tay cái lên.
- Nếu tất cả mọi người đã ăn no rồi thì tiểu nữ xin gảy một bản đàn cho mọi người nghe, để mọi người thư giãn một chút.
Lâm Mộng Phỉ khẽ dậm chân bước trên đài biểu diễn, tươi cười quyến rũ ôm đàn tỳ bà nói với mọi người.