Tô Thái sư nghe thấy những hơi thở yếu ớt vang lên trong phòng nên cũng không muốn gõ của đánh thức cháu gái bảo bối. Lão trực tiếp đẩy nhẹ cửa rồi tiến vào bên trong. Khoảnh khắc khi cánh cửa mở ra, Tô Thái sư trợn ngược mắt lên, ngơ ngác nhìn hai người đang nằm trên giường... ....
Trên giường là một nam một nữ, hai người đang rúc chặt vào với nhau, ngủ rất ngọt ngào.
- Cái này...Thế này còn ra thể thống gì nữa?
Tô Thái sư tức giận chuẩn bị rút đao ra thì lại phát hiện tướng mạo của nam tử vô cùng quen thuộc. Lão nhìn kỹ lại thì lúc này mới phát hiện ra, đây không phải là Triệu tướng quân sao?
Tô Thái sư cũng mặc kệ thân phận của nam tử kia là ai. Dù Uyển Nhu không gả được cho người nào nhưng cũng là một nữ tử. Đối với nữ tử, trinh tiết như mạng sống, sao lại đơn giản để kẻ khác bắt nạt được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tô Thái sư lại nhìn lên nụ cười hạnh phúc trên gương mặt có hai lúm đồng tiền xinh đẹp của Uyển Nhu, lão cũng chưa từng thấy cháu gái bảo bối hạnh phúc như vậy bao giờ. Lão cũng không đành lòng muốn quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng. Xem ra Uyển Nhu đã thật sự lún sâu chân vào bùn, khó có thể kiềm chế được nữa rồi.
Tô Uyển Nhu vẫn chưa được gả cho ai, nàng giống như bông sen trên mặt nước, tự nhiên và hào phóng, thật ra những đau khổ trong lòng có kẻ nào biết rõ được? Chẳng lẽ một nữ tử bình thường lại muốn sống cô đơn cả quảng đời còn lại sao? Dù cho nàng có là một nữ tử xuất sắc cũng cần phải có một nam tử ở bên cạnh làm bạn và bảo vệ.
- Hừ hừ, cho dù là thiên vương lão tử đi nữa, nếu mà đã khi dễ Uyển Nhu thì ta cũng sẽ liều mạng già với hắn. Mà Triệu tướng quân này tuổi còn trẻ cũng coi như xứng với Uyển Nhu, chờ có cơ hội ta sẽ tính toán chuyện này với hắn, nhất định phải để tiểu tử này chịu trách nhiệm mới được!
Tô Thái sư thấy hai người nằm trên giường mà quần áo vẫn chỉnh tề, có lẽ vẫn chưa làm ra những chuyện như vợ chồng thì trong lòng cũng thầm tính, nhất định phải bắt Triệu tướng quân cưới hỏi cháu gái bảo bối của mình cho đàng hoàng mới được.
Tô Thái sư cũng muốn vụng trộm tìm Triệu Tử Văn "thương lượng" chuyện này, nên cũng không muốn gọi Uyển Nhu dậy. Lão quyết định mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao mình cũng già rồi, cũng phải để cho Triệu tướng quân cưới cháu gái bảo bối thôi. Tô Thái sư lại khẽ lui trở ra, lão cẩn thận đóng cảnh cửa lại từng chút một. Sau đó lão lại vội vàng đi đến thư phòng, Hoàng thượng đã hạ chỉ bắt lão tìm kiếm thi thể của An Ninh công chúa, lão cũng không dám làm qua loa.
Cảm giác của Triệu Tử Văn rất linh mẫn, dù đã mệt mọi đến mức không thể chịu đựng nổi nhưng cũng nghe thấy những tiếng động do cửa phòng mở ra. Hắn chậm rãi mở to mắt, đúng lúc thấy được bóng lưng bỏ đi của Tô Thái sư. Triệu Tử Văn chỉ dám khép hờ mắt, nhìn thấy vẻ mặt Tô lão ca có chút căm giận. Hắn cảm thấy kỳ quái, kẻ nào đã chọc giận Tô Thái sư chứ?
Triệu đại nhân đột nhiên cảm giác được một mùi hương thiếu nữ xộc thẳng vào mũi, hơn nữa hắn lại thấy trong lồng ngực có cái gì đó ép lên, giống như...Hắn vô thức cúi đầu xuống, nhìn thấy một gương mặt vô cùng quyến rũ và xinh đẹp, nước da trắng như tuyết lại hơi ửng hồng, trong phòng lúc này cũng có chút xuân ý. Uyển Nhu ngực cao mông nở, cảm giác lung linh và uyển chuyển lập tức làm cho máu huyết khắp người Triệu đại nhân căng phồng lên... ....
- Uyển Nhu?
Triệu đại nhân lập tức sửng sốt và thân thể trở nên cứng đờ như tượng. "Hèn gì lúc nãy Tô Thái sư phải tức giận mà bỏ đi, mình và cháu gái của lão cùng nằm trên một giường, lão không rút đao ra chém băm chém vằm mình ra thì đã là may mắn lắm rồi."
- Không thể nào, bị Tô Thái sư bắt gian ngay tại trận sao? Hừ hừ...Ta đây chưa làm ra bất kỳ chuyện gì nhé!
Triệu Tử Văn nhìn hàng lông mày cong vút của Tô Tiểu Muội đang khẽ rung động. Chiếc mũi trắng bóng như ngọc đột nhiên vang lên một tiếng "ưhm" rất nhẹ. Hơn nữa thân thể mềm mại và nóng bỏng của Tô Tiểu Muội lại làm cho "đầu rồng" của Triệu đại nhân phải kích động.
Tô Uyển Nhi đang ngủ say đột nhiên cảm giác được có vật gì cưng cứng đâm lên bụng mình, nàng lại khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại vô thức đưa bàn tay xuống sờ soạng lên vật cứng rắn kia.
Triệu Tử Văn đột nhiên cảm giác được một đôi bàn tay mềm mại đang chạm vào hạ thân nóng bỏng của mình, nhịp độ hít thở của hắn lập tức trở nên dồn dập. Bàn tay nhỏ bé và mềm mại của Uyển Nhu nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác lập tức bốc thẳng lên đầu làm tâm thần Triệu đại nhân chấn động, quả thật rất muốn ấn "thần thương" xuống.
- Mình có nên đánh thức Uyển Nhu dậy không? Nàng cứ tiếp tục làm như vậy quả thật giống như chơi với lửa!
Triệu Tử Văn kiên cường đấu tranh với...Tinh trùng... ....
Tô Uyển Nhu lập tức cảm giác được vật cứng rắn kia trở nên nóng như lửa, hơn nữa hình như lại càng ngày càng lớn. Nàng bắt buộc phải mở bừng đôi mắt xinh đẹp ra, khi nàng đã bắt đầu khôi phục lại thanh tĩnh thì:
-Aaaaaa!
Hai gò má của Uyển Nhu đỏ hồng xấu hổ rồi kinh hoàng hô lên một tiếng. Nàng đã hai mươi lăm tuổi, hiểu được nhiều chuyện hơn so với thiếu nữ. Uyển Nhu vừa thẹn vừa giận, nàng chỉ biết mình không cẩn thận mà rúc vào ngủ trong lồng ngực của Triệu tướng quân. Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ say, nàng lại nắm phải vật xấu hổ chết người kia trong tay.
Giữa Tô Uyển Nhu và Triệu đại nhân vẫn luôn xảy ra những chuyện mập mờ như vậy, trinh tiết của nàng đã sớm được coi như là đã đưa hết vào trong tay Triệu đại nhân rồi. Nhưng hôm nay loại chuyện sờ soạng xấu hổ đến mức này cũng đã xảy ra, nghĩ vậy Tô Uyển Nhu không dám ngẩng đầu lên, nước mắt lại tiếp tục chảy xuôi xuống đôi gò má... ....
Triệu Tử Văn cảm thấy lồng ngực của mình đã ướt đẫm. Hắn biết rõ Tô Uyển Nhi đã tỉnh lại. Vào thời cổ đại, một nam một nữ cùng nằm trên giường, chuyện này quả thật đã vượt qua lễ giáo, có nằm trong chuồng heo cũng không lấy lại được danh tiết.
- Uyển...Nhu, thật xin lỗi... ....
Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy vô cùng áy náy, tại sao mình lại kéo một cô gái tốt lên giường chứ?
Uyển Nhu hơi dịch người ra phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với Triệu đại nhân. Khi nghe thấy lời nói này, nàng lại càng cảm thấy đau khổ, vì sao mỗi lần Tử Văn chiếm hết tiện nghi của nàng lại luôn nói ra câu nói kia, chẳng lẽ chính mình lại là người dễ ức hiếp vậy sao? Tâm tình Tô Tiểu Muội vẫn luôn dịu dàng cũng nhịn không được mà trở nên u oán... ....
Uyển Nhu nhớ tới An Ninh, nhớ tới những nữ tử dễ thương khác. Triệu Tử Văn cũng phải trải qua rất nhiều đau khổ mới cùng các nàng kia tác hợp được với nhau. Mỗi một hồng nhan tri kỷ bên người hắn đều có những chuyện khắc cốt ghi tâm. Nhưng những chuyện đã xảy ra với An Ninh đáng tiếc lại không có một kết cục tốt đẹp.
Mà Triệu Tử Văn lại không xảy ra bất kỳ chuyện gì khắc cốt ghi tâm với Uyển Nhu, vẫn luôn duy trì quan hệ ấm cúng và mập mờ. Triệu Tử Văn ở cùng một chỗ với nàng thì cũng có những cảm giác khác biệt, rất ấm áp và bình thản, giống như bước chân vào nơi thế ngoại đào viên vậy. Đôi mắt đẹp của Tô Uyển Nhi trào ra những giọt nước mắt dịu dàng, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ... ....
"Được rồi, dù sao ta cũng là một cô gái không thể gả ra ngoài được, trinh tiết có mất hay không thì liên quan gì chứ?" Tô Uyển Nhu than nhẹ một tiếng hối hận, nàng chuẩn bị bước xuống giường. Ngay khi Uyển Nhu vừa bước chân xuống giường, một cánh tay vươn ra nắm chặt lấy bàn tay thon thả của nàng. Uyển Nhu nhớ tới cái gì đó nóng hừng hực của Triệu tướng quân thì cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ hắn cảm thấy chọc ghẹo nàng như vậy là chưa đủ sao?
- Uyển Nhu, ta...thích nàng!
Một tiếng nói rất nhỏ vang lên bên tai Uyển Nhu.
Tô Uyển Nhu lập tức trở nên chết lặng, giống như nàng căn bản không nghe thấy bất kỳ điều gì cả, nàng sửng sờ hỏi:
- Ngài...Ngài vừa nói gì?
Triệu Tử Văn mỉm cười rồi lớn tiếng nói:
- Ta muốn cầu thân với Tô Thái sư. Ta muốn kết hôn với Tô Uyển Nhu!
Nghe thấy câu nói này, Tô Uyển Nhu mở to cặp mắt xinh đẹp lên, giống như hoàn toàn không tin những lời này từ trong miệng Triệu tướng quân nói ra. Một lúc sau nàng mới chậm rãi cúi đầu rồi lẩm bẩm:
- Tử Văn, ngài... không cần phải tội nghiệp ta... ....
Một nữ tử trưởng thành đã hai mươi lăm tuổi mà chưa được gả đi, mà Đại Kinh lại là một nước hiềm kỵ ngoại tộc. Đồng thời nàng lại quá cao, nàng hơn hẳn một cái đầu so với rất nhiều đàn ông, ai dám lấy nàng nữa chứ?
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy Tô Uyển Nhu từ phía sau, hắn khẽ nói:
- Uyển Nhu, ta quả thật rất thích nàng. Thích nàng tài trí, thích nàng tao nhã, thích nàng mang đến cho ta cảm giác ấm áp, rất có hương vị... ....
Một viên kẹo bọc đường bắn thẳng vào trái tim Tô Tiểu Muội làm nàng cảm thấy choáng váng. Chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng trở nên mông lung, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Triệu Tử Văn chủ động như vậy, cho nên Tô Uyển Nhu cũng là người phụ nữ đầu tiên được chính hắn chủ động ngỏ lời. Vì lúc này Triệu Tử Văn đã không muốn đạp lên vết xe đổ, yêu một người con gái là phải nắm bắt thật chặt cơ hội, không nên đợi đến lúc mất đi, lúc đó có hối tiếc cũng không kịp.
- Có phải ngài vì cùng ta... ngủ cùng giường rồi, nên mới nói như vậy?
Hai má Tô Uyển Nhu lập tức đỏ bừng lên, nàng cúi đầu, tránh né ánh mắt nóng bỏng của Triệu tướng quân.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng nói:
- Chuyện xảy ra với An Ninh đã làm ta hiểu ra, phải nắm bắt những cơ hội trước mắt. Vì vậy lúc này ta cũng không muốn che giấu nữa, chỉ hy vọng có thể mang đến cho nàng hạnh phúc... ....
- Một nữ nhân như ta, ngài cũng muốn lấy sao?
Ai nói trong đầu những nữ tử cao ráo không có một người yêu trong mộng chứ? Tô Uyển Nhu cũng là như vậy. Khi nàng vừa mới biết yêu đã hi vọng được gả cho một tướng công văn võ song toàn. Hôm nay nguyện vọng lại đột nhiên được thực hiện, nàng lại không tin đây là sự thật.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Nàng là một nữ tử dịu dàng, lương thiện, trưởng thành và hào phóng. Hơn nữa ngực lại rất lớn... À, ý ta là trí tuệ rộng lớn... ....
Tô Uyển Nhu cắn chặt hàm răng trắng ngà, vẫn cảm thấy không tin, một Triệu tướng quân đường đường văn võ song toàn lại đi thích một nữ nhân ngoại tộc, thử hỏi ai mà tin nổi? Triệu Tử Văn thấy nàng lần lữa mãi không đáp lời, hắn đành ảm đạm bước xuống giường rồi than nhẹ một tiếng:
- Nếu nàng đã không tin, ta sẽ đi... ....
Sau khi buông ra một tiếng thở dài, Triệu Tử Văn chậm rãi xoay người bước đi. Hắn tiến từng bước một ra ngoài cửa, hai vai rộng cũng hơi cúi xuống, bóng lưng hắn lộ vẻ ưu thương, thật ra trong lòng đang đếm thầm: "Một bước, hai bước, ba bước — trời, nếu Uyển Nhu không chạy đến giữ ta lại, ta sao có thể thu quân được đây?"
Khi Triệu Tử Văn thổ lộ tất cả tâm tình thì trong cặp mắt xinh đẹp của Tô Uyển Nhu đã phủ đầy nước mắt. Khi Triệu Tử Văn cất bước bỏ đi, nước mắt Uyển Nhu lại ào ào bùng ra như dòng nước lũ. Nàng nhìn bóng lưng đau thương của Triệu Tử Văn mà cảm thấy chỉ cần hắn bước ra khỏi cánh cửa thì sẽ biến mất, sau này nàng sẽ tìm không được, sẽ mãi mãi mất hắn... ....
- Tử Văn... ....
Một tiếng hét tê tim liệt phổi vang lên, Tô Uyển Nhu phóng thẳng ra cửa, nàng giơ hai cánh tay non mềm ra ôm chặt lấy vòng eo hổ của Triệu Tử Văn. Uyển Nhu gác gương mặt xinh đẹp lên vai hắn, khóc không thành tiếng.
- Tử Văn, chàng không cần phải đi, ta tin chàng. Trong lòng Uyển Nhu cũng chỉ có chàng, Uyển Nhu cũng... thích chàng!
Bình thường Tô Uyển Nhu là một người trưởng thành hào phóng, nhưng cũng không dám mở miệng nói ra những lời xấu hổ đến mức này. Nhưng những gì bình thường không thể nói thì đến lúc cấp bách thế này lại cuồn cuộn tuôn ra, nước mắt nàng chảy thấm ướt cả một mảng lớn y phục phía sau Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn muốn quay đầu lại nhưng Tô Uyển Nhu lại quá cao, sức lực của nàng cũng không phải nhỏ. Hai tay nàng đang giữ chặt lấy hắn, sợ hắn chạy mất. Triệu Tử Văn cũng chỉ đành phải vuốt ve đôi bàn tay đang đan xen vào nhau trước ngực mình, hắn cười giảo hoạt:
- Tiểu nha đầu nàng, ta tưởng nàng không thích ta chứ!
Tiểu nha đầu sao? Tô Uyển Nhu nghe Triệu Tử Văn nói mà cảm thấy dở khóc dở cười, ta còn hơn ngươi năm tuổi đấy nhé! Nàng lộ ra tính cách của một người thiếu nữ đang yêu, sẵng giọng nói:
- Những lời nói xấu hổ như vậy, người ta sao dám nói ra.
Triệu Tử Văn nghe thấy Uyển Nhu nói vậy thì cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn đã dọa cho một người tài nữ phải khóc sướt mướt. Thật là tội lỗi, tội lỗi! Hắn cười nói:
- Uyển Nhu, buông ra đi, nàng muốn ôm chết tướng công sao?
Khuôn mặt Tô Uyển Nhu đỏ bừng lên, nàng rất xấu hổ phải cúi đầu xuống rồi tranh thủ thời gian buông tay. Lúc này Triệu Tử Văn lại xoay người ôm lấy nàng, dịu dàng nói:
- Ta đã mất đi An Ninh. Ta mãi mãi không muốn mất đi nàng... ....
Thấy trên hai gò má trắng mịn của Tô Uyển Nhu phủ đầy nước mắt, Triệu Tử Văn vội vàng dùng môi hôn lên. Tô Uyển Nhu cứ tùy ý để Triệu Tử Văn ôm mình, trong lòng cảm thấy rất vui sướng vì thứ tưởng rằng đã mất đi, không ngờ lại có được trở lại, điều này rất đáng trân trọng. Cho nên khi Triệu Tử Văn hôn lên đôi gò má, nàng cũng không muốn tránh né.
Chẳng bao lâu nữa, một người con gái tự nghĩ rằng sẽ sống cô độc cả đời lại nhận được lời đồng ý của người đàn ông trong lòng mình. Đây là hạnh phúc như thế nào, Tô Uyển Nhu cảm thấy chuyện này giống như một giấc mộng.
Tên Triệu Tử Văn từ trước đến nay lúc nào cũng là được voi đòi tiên. Hắn hôn và hôn rồi lại hôn đến làn môi đỏ của Uyển Nhu. Đôi môi nhỏ bé và đầy cảm xúc của Tô Uyển Nhu giống như hòa tan vào trong miệng hắn... ....
Tô đại nhân đang ở trong thư phòng làm việc thì nghe thấy tiếng hét đau thương của Uyển Nhu từ sương phòng truyền đến. Lão không biết đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng sợ đến mức tâm thần bất an. Lão vội vàng đi đến cửa sổ ở bên cạnh nhìn qua, vừa đảo mắt nhìn thì đã thấy ngay tình cảnh cháu gái bảo bối và Triệu tướng quân ôm hôn nhau.
Tô Thái sư nhìn thấy rồi tranh thủ lui ra phía sau vài bước, cảm thấy gương mặt già nua của mình phải nóng lên, thầm nghĩ: "Hai hài tử này lá gan cũng lớn thật, giữa ban ngày ban mặt mà ôm hôn nhau thắm thiết như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!"
Nhưng lúc này niềm vui trong mắt Tô Thái sư lại càng đậm, chuyện lớn cả đời của Uyển Nhu đã có bến đỗ, mà Triệu tướng quân lại là một người có trách nhiệm và tình cảm, Tô Thái sư vui vẻ còn chưa kịp nữa là.
Tô Thái sư sợ đứa cháu gái nhìn thấy mình sẽ xấu hổ nên lặng lẽ đi trở về thư phòng. Lão ngồi dựa trên chiếc ghế lớn rồi lắc đầu cười thầm, trong lòng lão cũng chỉ còn sự khoan dung và yêu thương, người có tình cảm cuối cùng cũng trở thành thân thuộc... Nhưng khiếu thẩm mỹ của Triệu tướng quân lại rất đặc biệt, hì hì, may mà Uyển Nhu lại gặp được vị Triệu tướng quân này.
Lúc này trong sương phòng, Tô Uyển Nhu lần đầu tiên bị người ta ngậm chặt đầu lưỡi, trái tim thiếu nữ lập tức đập loạn lên, hai cánh tay không biết nên đặt đi đâu. Hơi thở nóng bỏng của Triệu Tử Văn lại bùng ra trên mặt nàng, làm hai gò má của nàng nóng như lửa... ....
Triệu Tử Văn lại giang rộng hay tay ôm Tô Uyển Nhu vào trong lồng ngực thật chặt. Căn phòng này ở rất sâu bên trong, bên ngoài cũng không có bóng người nào, hơn nữa tư thế của hai người lại rất mờ ám, trái tim Tô Uyển Nhu đập như hươu chạy, nàng run rẩy nói:
- Tử Văn, bên ngoài còn có gia đinh và nha hoàn... ....
- Ta biết... ....
Triệu Tử Văn ngắt nhẹ cái mũi nhỏ và xinh đẹp của Uyển Nhu rồi thản nhiên nói:
- Chúng ta lên giường nói chuyện đi... ....
Biết rõ mà còn muốn lên giường, Tô Uyển Nhu vừa bực mình vừa buồn cười, nàng kiên quyết lắc đầu.
- Chúng ta lên đó nói chuyện, cũng không phải... ....
Triệu đại nhân đã chiếm đủ tiện nghi lại tỏ ra thương cảm, có lẽ cũng vì chuyện của An Ninh. Hắn vẫn không thể quên được.
"Thì ra là mình hiểu lầm", khuôn mặt Tô Uyển Nhu lại đỏ lên rồi xấu hổ leo lên giường, lẳng lặng chui vào trong lồng ngực của hắn. Đối với một người mà hạnh phúc đến muộn sau biết bao nhiêu năm như Uyển Nhu thì nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Triệu Tử Văn cũng chỉ hy vọng có thể bảo vệ cho những cô gái của mình, không để các nàng phải chịu tổn thương. Chỉ cần tình hình ở kinh thành không còn loạn giống như bây giờ, hắn sẽ lên ngựa thúc roi chạy thẳng đến Tây Lương đón hai tiểu ny tử kia trở về. Hai người lên giường rồi nói toàn những chuyện tri tâm, cùng nhau nhớ lại từng kỷ niệm với An Ninh... ....
Kinh thành lại trải qua mấy ngày yên ắng, vẫn chưa ai tìm được bọn đạo tặc ám sát An Ninh công chúa, cũng không ai biết bọn chúng đã biến đi đâu, một đội quân khổng lồ giống như đã tiên tan theo mây gió.
Không tìm được thi thể An Ninh công chúa, lão Hoàng đế lại nổi trận lôi đình. Nếu chuyện này vẫn một mực kéo dài thì cuối cùng tất cả dân chúng kinh thành sẽ đều biết. Điều này tuyệt đối có thể hủy diệt uy nghiêm của Hoàng gia.
Anh Ninh công chúa không tìm được thi thể, lại đến ngày sinh nhật và mừng thọ của lão Hoàng đế. Chuyện này cũng không thể không làm, lão Hoàng đế cũng cho muốn nhân dịp này để bầu không khí bớt căng thẳng.
Lễ mừng thọ của lão Hoàng đế được tổ chức trong một trang viên vô cùng xinh đẹp của Hoàng cung, đi theo một con đường quanh co trải đầy đá cuội xuyên qua một khu vực toàn là cây cảnh. Nếu đứng đây nhìn cây cầu màu hồng ở phía trước, ở sâu bên trong những đám cây là những tòa nhà lúc ẩn lúc hiện, đủ những tảng đá quái dị được xếp ở đây để làm đẹp, cảnh sắc cực kỳ tuyệt vời. Khi đi qua cây cầu màu đỏ thì phía trước hiện lên vài loại hoa không biết tên, màu hồng xen lẫn sắc trắng, giữa đài hoa màu xanh lục, nhụy hoa bùng ra những ánh sáng rực rỡ, dưới cây là những làn cỏ mịn êm như nhung, khắp nơi tràn đầy xuân ý. Khi đi qua rừng hoa thì cứ năm bước lại có một cây cầu, mười bước lại có một lầu các, một hàng dương liễu rất dài ôm lấy những ban công rực rỡ. Bốn phía được trồng đủ mọi loại hoa muôn hồng ngàn tía, hoa nở khắp mặt đất, năm cánh bung ra vô cùng rực rỡ, hoa nở như gấm, cánh hoa như mây.
Trên đường đi trong lòng Triệu Tử Văn phải thầm khen, lão Hoàng đế này thật sự biết hưởng thụ. Địa phương này quả thật cảnh sắc kinh người, hèn gì lão già kia không muốn ở trong bầu không khí nặng nề nơi đại điện.