Nếu như chỉ có thể lấy một người, đánh chết Phương Thiên Vũ cũng không lấy vị tiểu thư béo mập đó, lấy hai người thì hắn còn có thể đồng ý. Tuy nhiên bản tính Phương Thiên Vũ không tốt, hắn luẩn quẩn trong vòng này nên bỏ chạy đến kinh thành để né tránh mọi việc.
Triệu Tử Văn an ủi vỗ vai Phương công tử đáng thương này, hạ giọng nói:
- Phương huynh, cách làm này của huynh ta tuyệt đối tán thành. Một đại nam nhân không thể tùy tiện bán nhan sắc của mình được phải không?
- Nghe chưa Vương nhà giàu? Ngươi không được để cho muội muội của ngươi tiếp tục quấn lấy ta nữa.
Phương Thiên Vũ thị uy nhìn Vương Như Khang nói.
Vương Như Khang giở khóc giở cười nói:
- Chuyện này từ trước đến nay ta chưa từng xen vào, đây chỉ là chủ ý của muội muội và mẫu thân ta, không liên quan đến ta!
Phương Thiên Vũ hừ nhẹ một tiếng, cũng không muốn gây sự tiếp với hắn.
- Ra mắt Chính Nam Vương! Ra mắt Vương công tử, Phương công tử.
Hạ Vũ Tình và Hạ Bình hướng về bọn Hạng Tử Hiên thi lễ nói.
- Nhị vị tiểu thư không cần đa lễ.
Ba vị công tử khẽ gật đầu. Sau khi hành lễ, Hạ Vũ Tình cùng với Hạ Bình kéo Bảo nhi rời khỏi đại sảnh. Dù sao thì nam nhân nói chuyện, nữ tử cũng không nên ở đại sảnh nghe chuyện.
Ánh mắt của Triệu Tử Văn chuyển qua Hạng Tử Hiên. Từ khi luận võ kén rể đến nay vẫn chưa gặp qua y, hôm nay gặp lại, hắn cười nói:
- Hạng huynh, gần dây huynh đi đâu vậy?
Ánh mắt Hạng Tử Hiên cũng không còn nhìn Hạ tiểu thư nữa, xem ra y đã thoát khỏi sự tương tư đơn phương. Y vỗ vai Triệu Tử Văn cười nói:
- Ta chỉ dạo chơi ở ngoài kinh thành một chút, thật sự không ngờ hôm nay có thể gặp đệ. Lúc trước nhìn thấy trận chiến ở Giang Thành, Triệu tướng quân, đệ khiến cho huynh ngạc nhiên không thôi!
Đối với chuyện vị Tiểu Vương gia này Triệu Tử Văn cũng không quá để ý tới. Bởi vì dù sao thì Đại tiểu thư cũng chưa bao giờ yêu thương y. Tuy nhiên Triệu Tử Văn lại có một cảm giác hổ thẹn với Tiểu Vương gia. Nhưng lão bà là lão bà, huynh đệ là huynh đệ, hắn hiểu rõ mình phải tìm cho Tiểu Vương gia một nữ tử khác thì mới có thể đền bù tổn thất cho y.
- Đều là do may mắn mà thôi.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
Phương Thiên vũ nghe vậy thì giương mắt lên:
- Cái gì mà may mắn? Tên tiểu tử ngươi thật là giỏi che dấu. Lúc trước khi ngươi tòng quân trở về, ta tưởng ngươi chỉ là một hỏa đầu binh thôi, không ngờ ngươi chính là Triệu tướng quân ở trong ngàn quân chém giết kẻ địch, ngăn cơn sóng lớn.
- Đúng thế, ta còn tưởng Triệu huynh ở Đại kinh chỉ là vô danh tiểu tốt, không ngờ lại chính là Triệu tướng quân văn võ song toàn, kỳ nhân đệ nhất Đại Kinh!
Vương Như Khang vỗ mông ngựa cười nói.
Nghe ba người này nịnh hót đầu óc Triệu Tử Văn liền trở nên choáng váng, hắn phục hồi tinh thần cười khổ nói:
- Các ngươi không phải là đang nịnh nọt ta chứ?
Hạng Tử Hiên cười nói:
- Danh tiếng của Triệu huynh đệ hôm nay đã vang vọng. Ở trường đấu có thể lấy một địch ba với Hung Nô man di, cho thấy huynh lợi hại như thế nào!
- Đúng vây,bây giờ danh tiếng của huynh đã vang vọng trong Đại Kinh, thật khiến cho huynh đệ ta cũng cảm thấy thơm lây!
Phương Thiên Vũ phụ họa nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Bốn người trong đại sảnh nói chuyện dường như không thể hế lời. Triệu Tử Văn cảm thấy vô cùng hưng phần, chỉ là ba người này khong ngừng nịnh hót khiến cho hắn cảm thấy đau đầu. Nếu như sau này đến thư viện gọi Hạ thiếu gia tới đây, thì Giang Nam Tứ Đại Sài Lang mới thực sự là tụ hội.
Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn về phía bên ngoài đại sảnh, đột nhiên hắn nhớ ra mình có việc cần phải làm, liền hướng về phía ba người nói:
- Ở trường huấn luyện ta có chút việc, các huynh có muốn đi theo hay không?
Ba người đồng thời cười nói:
- Đương nhiên là muốn đi, ta muốn nhìn thấy uy phong của kỵ quân Đại Kinh như thế nào.
Ai mà chẳng biết Triệu tướng quân chính là người thống suất kỵ quân Đại Kinh, cùng với thiết kỵ Hung Nô phân cao thấp. Hôm nay chính là thời gian huấn luyện chính thức. Triệu Tử Văn cũng không thể bỏ mặc hai nghìn tướng sĩ này được, thân là tướng lĩnh của kỵ quân, hắn phải tới trường huấn luyện để đốc thúc họ luyện tập.
- Tử Văn, huynh chờ một chút.
Thấy Triệu tướng quân sắp dẫn bọn họ ra ngoài đại sảnh, Hạ Vũ Tình đi ra nũng nịu nói với hắn.
"Đại tiểu thư không phải muốn quấy rối đấy chứ?" Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt. Nàng biết rằng sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho mọi người cảm thấy xấu hổ tại sao lại còn ra đây?
Nhưng Triệu tướng quân vẫn vui vẻ cười nói:
- Vũ Tình, có chuyện gì vậy?
- Hôm nay gió lớn, sẽ hơi lạnh, chàng mặc thêm y phục vào người đi!
Hạ Vũ Tình nói xongn lấy một cái áo khoác đưa cho hắn. Triệu Tử Văn thấy vậy thì liền cảm động.
Đại tiểu thư với hắn đã là vợ chồng. Trong mắt nàng lúc này không để ý đến người khác, chỉ lo lắng cho Triệu Tử Văn không để ý đến những chuyện phức tạp khác. Trong mắt nàng lộ ra một vẻ xuân ý, như một vị hiền thê khiến cho Phương Thiên Vũ và Vương Như Khang phải hâm mộ.
Triệu Tử Văn liền cảm động, một cảm giác ấm áp trong gia đình xuất hiện. Trong lòng hắn cũng không trách nàng không hiểu chuyện nữ, dịu dàng nói:
- Vũ Tình, cảm ơn nàng.
Khuôn mặt Hạ Vũ Tình đột nhiên trở nên đỏ bừng, bỗng nhiên nàng nghiêm mặt lại nói:
- Chàng cũng không được đi uống rượu chốn trăng gió, bằng không thiếp sẽ phạt chàng không được ăn cơm.
Nhìn thấy cảnh Đại tiểu thư này trở mặt còn nhanh hơn cả trang sách, Triệu Tử Văn cũng đành phải dở khóc dở cười. Đại tiểu thư là người thông minh. Nàng biết Tử Văn cùng với bằng hữu ở Hàng Châu tụ hội với nhau, làm sao không đi uống rượu được, cho nên liền cảnh cáo hắn một câu.
Thấy dáng vẻ này của Đại tiểu thư Triệu Tử Văn liền cảm thấy buồn cười. Hắn ghé vào tai nàng khẽ nói:
- Đại tiểu thư yên tâm đi, tối nay nàng nhớ chờ ta trở lại.
- Ừ, chàng đi nhanh về nhanh đi.
Đại tiểu thư hờn dỗi một câu, thẹn thùng mà bước đi. Trong mắt của nàng bây giờ chỉ có một mình Tử Văn, ngay cả một cái nhìn cũng không dành cho người khác. Có thể thấy sau đêm cuồng nhiệt hôm qua, nàng đối với Triệu Tử Văn càng ngày càng si mê. Hạ Vũ Tình giống như là một hiền thê. Khuôn mặt ửng đỏ mang theo một vẻ xuân tình thùy mị. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ chu lên, vô cùng quyến rũ động lòng người.
Vương Như Khang hâm mộ cười nói:
- Triệu huynh, huynh thật là có phúc khí.
Triệu Tử Văn mỉm cười, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Hạ tiểu thư, cảm thấy hơi xấu hổ.
- Tử Văn, không cần để ý tới Hạng huynh. Hắn đi chơi ở ngoại thành đã tìm được hồng nhan tri kỷ, sớm đã quên chuyện của Đại tiểu thư.
Phương Thiên Vũ vui mừng cười nói.
- Thật không?
Triệu Tử Văn liền cảm thấy vui vẻ. Đối với chuyện Vương gia tìm thấy nữ tử mà mình thương yêu này hắn cảm thấy cao hứng, lập tức quay đầu nhìn Tiểu Vương gia nói.
Hạng Tử Hiên làm sao lại không biết bọn họ đang nói chuyện gì chứ, y bình tĩnh cười nói:
- Tử Văn, ta đã sớm nhận ra, ngươi không cần phải để ý tới. Nếu lúc trước ta biết chuyện của Hạ tiểu thư và ngươi ở Hàn Sơn Tự thì ta tuyệt đối sẽ không tham gia luận võ kén rể kia.
Hạng Tử Hiên biết rằng trong lúc phát sinh chuyện ở vách núi Hàn Sơn Tự, Hạ tiểu thư đã trao trinh tiết cho Triệu Tử Văn. Bất kế thế nào, nàng cũng phải được gả cho Tử Văn. Sau khi biết được chuyện này, y hối hận không thôi, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ sớm đã thành một đôi, mình bon chen vào làm gì? Nữ tử ở Đại Kinh coi trinh tiết nặng như núi Thái Sơn, Hạ Vũ Tình lại thương yêu Triệu Tử Văn, vô luận là ai cũng không thể tách họ ra. Hạ tướng quân lập ra chuyện tỷ võ kén rể thật quá thừa, khiến cho phát sinh nhiều chuyện không đáng có.
Thấy Tiểu Vương gia đã nhận ra, Triệu Tử Văn liền vỗ vai của y, cười nói:
- Chuyện này bỏ qua đi, từ nay về sau chúng ta lại là huynh đệ tốt.
- Hảo huynh đệ!
Hạng Tử Hiên hưng phấn nắm lấy vai của hắn.
Phương Thiên Vũ cười nói:
- Đi thôi, trúng ta đến trường huấn luyện xem oai phong của kỵ quân Đại Kinh.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, dẫn bọn họ ra ngoài rồi ngồi xe ngựa đến trường huấn luyện ở cửa thành Hàm Đan.
---------------
Bên trong trường huấn luyện, mấy nghìn binh sĩ đang cầm binh khí trong tay, không ngừng gian khổ luyện tập.
- Triệu tướng quân.
Một vị tướng quân đang lau mồ hôi, lơ đãng ngẩng đầu lên thì thấy Triệu tướng quân từ xa tới thì hưng phấn cao giọng gọi.
Hai nghìn tướng sĩ cũng buông binh khí ra, hướng về phía Triệu tướng quân nơi phía xa, hưng phấn nói:
- Triệu tướng quân.
Một tràng âm thanh được kêu lên, vang vọng cả trường huấn luyện. Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ cảm thấy kinh ngạc không thôi, bọn họ biết rằng Triệu huynh rất có uy vọng trong lòng các tướng sĩ, nhưng không ngờ uy vọng đó lại cao đến như vậy!
- Triệu huynh, huynh cũng đến xem à?
Người huấn luyện cho kỵ quân Đại Kinh Điền Hổ nhìn thấy Triệu Tử Văn đến thì trêu chọc nói.
Phương Thiên Vũ nhìn thấy tên béo này thì ngạc nhiên hỏi:
- Đây không phải là gia đinh của Hạ phủ hay sao?
- Hắn bây giờ là Điền tướng quân, không được nói lung tung.
Hạng Tử Hiên liếc nhìn Phương Thiên Vũ một cái. Phương Thiên Vũ làm sao không hiểu ý của tiểu vương gia chứ, biết là chuyện này không thể hỏi được, hắn liền ngậm miệng lại, không nói gì nữa.