- Còn có ai họ Triệu?
Triệu Tử Văn không rõ ý tứ của quận chúa này, tuy nhiên dường như cũng đoán được hàm ý, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
- An Ninh nói chính là Triệu tướng quân thành danh trong một trận chiến ở Vọng Giang Thành.
Hoài Vương vội vàng ngượng ngùng cười, chuyển đề tài:
- Nghe nói ở một trận chiến Vọng Giang Thành, Triệu tướng quân lấy sức một người sát lui ngàn quân địch, tiểu nha đầu này luôn miệng nói không phải Triệu tướng quân không lấy chồng, làm ta tức giận mãi, ha ha...
Hoài Vương nhớ lại lúc trước An Ninh quận chúa mù quáng sùng bái Triệu tướng quân, không kìm nổi cười ha ha
- Phụ vương!
Hạng An Ninh không ngờ phụ vương của nàng lại nói ra chuyện riêng tư nơi khuê phòng của mình, vừa xấu hổ vừa tức giận dậm chân nói.
Phốc....
Khi Triệu Tử Văn nghe thấy "không phải Triệu tướng quân không lấy chồng", hắn liền bị sặc phun toàn bộ số rượu vừa uống ra. Hơn nữa càng tuyệt chính là phun thẳng vào mặt An Ninh quận chúa đứng trước mặt....
Lúc này đại sảnh của Hoài Vương phủ hoàn toàn yên tĩnh một cách đáng sợ...
Hoài Vương và Lục Hoàng tử trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm của An Ninh quận chúa, không biết nên nói cái gì, miệng há hốc ngơ ngác nhìn nàng. . . . . .
Mà An Ninh quận chúa dần dần nắm chặt tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên đỏ bừng, thân thể mềm mại tức giận không ngừng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Triệu Tử Văn, cũng không biết trong lòng suy nghĩ như thế nào để đối phó đồ vô sỉ chết tiệt này!
- Ai nha, sắc trời đã tối muộn, ta cũng nên trở về phủ. Hoài Vương gia, Lục Hoàng tử cáo từ!
Triệu Tử Văn lén lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn thực sự không phải cố ý phun rượu vào khuôn mặt xinh đẹp của An Ninh quận chúa, chẳng qua những lời mà Hoài Vương vừa nói thực sự cực kỳ đả kích người ta. Nếu cô nhóc này biết đồ đê tiện, vô sỉ mà nàng vừa mắng chính là đại anh hùng trong đầu nàng, vậy không điên mới là lạ...
Vũ cơ thấy tình thế không ổn, nàng cũng không ngồi đây nữa làm gì, vội vàng đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, tâm ý có chút buồn bã mất mát. Vị Triệu đại nhân này nhìn như hạ lưu, kỳ thật nội tâm rất "thuần khiết". Dù sao Triệu đại nhân này tuổi trẻ đầy hứa hẹn, phong độ động lòng người, nếu có thể cùng hắn một đêm, vậy cũng không uổng phí để cho hắn chiếm nhiều tiện nghi như vậy....
- Ngươi đứng lại đó cho ta.
An Ninh quận chúa phẫn nộ quát lớn với Triệu đại nhân đang muốn chuồn đi. Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ nàng bị nhục nhã như vậy. Đôi mắt nàng đỏ ửng, uất ức tới cực điểm. Nàng liều mạng cắn môi, không cho nước mắt chảy ra. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Bất chợt, Hạng An Ninh gỡ một thanh trường kiếm treo trên tường xuống. Triệu Tử Văn nhìn thấy thế không ổn, lớn tiếng nói:
- Này này... Quận chúa. Ngươi cũng đừng tự sát nha?
Choang!
Lục Hoàng tử nghẹn họng nhìn trân trối vị Tể tướng đại nhân này, chén rượu trong tay cũng rơi xuống đất lúc nào không biết. Vị Triệu đại nhân vừa rồi còn đầy bụng kinh luân, lắm mưu giỏi đoán, sao giờ đầu óc lại như vậy? Rõ ràng là An Ninh đang muốn lấy kiếm này giết hắn mà...
Hoài Vương dở khóc dở cười nhìn con gái bảo bối của mình và Triệu Tử Văn. Y cũng rất tức giận với hành động này của Triệu đại nhân, nhưng dù sao thân phận của hắn đã khác với ngày xưa, hiện giờ là Tể tướng Đại Kinh, vừa rồi lại chỉ điểm cho Lục hoàng chất, sao giờ có thể lấy oán trả ơn chứ?
- Này.... An Ninh, Triệu đại nhân chỉ là chẳng may sơ suất chứ không có lòng dạ nào đâu. Con cũng đừng dùng kiếm đả thương người.
Hoài Vương gỡ lấy trường kiếm trong bàn tay nhỏ bé của tiểu quận chúa ra, vội vàng khuyên giải an ủi.
Củ chuối thật, không thể dùng kiếm, chẳng lẽ có thể sử dụng chân? Triệu Tử Văn nắm lấy lỗi sử dụng ngôn ngữ này, trong lòng không khỏi căm giận thầm nói. Cũng không biết Hoài Vương này là có ý ngầm như vậy hay là nói sai...
An Ninh quận chúa không hề nghe lời Hoài Vương, xấu hổ và giận dữ nói:
- Đồ vô sỉ này, không ngờ dùng thủ đoạn đê tiện như vậy làm nhục ta! Hôm nay ta phải bầm thây ngươi làm vạn đoạn!
Nàng giơ kiếm đâm vào ngực Triệu Tử Văn nhưng Triệu Tử Văn đâu phải chỉ có hư danh mà chính là Triệu tướng quân trong đầu óc mơ mộng của cô bé này. Hắn bước chân linh hoạt, tránh trái tránh phải, cô nàng này căn bản không cách nào đâm được hắn.
Lục Hoàng tử nhìn Tể tướng đại nhân và quận chúa đang truy đuổi nhau trong đại sảnh, quả thực chính là khóc không ra nước mắt. Yến hội nhỏ này đã hoàn toàn bị hai người này phá tan. Y nhăn nhó khuôn mặt béo ị, nói với An Ninh quận chúa đang cầm trường kiếm đuổi theo Triệu Tử Văn:
- Hoàng muội, Triệu đại nhân khẳng định là vô ý thôi. Bỏ qua đi.
- An Ninh quận chúa, ta xin lỗi, vừa rồi ta thực sự vô tâm.
Triệu Tử Văn cũng không muốn tiếp tục giằng co với quận chúa đanh đá này nữa, nếu không có nháo loạn đến sáng mai cũng không về phủ được, vội vàng ngượng ngùng cười nói.
Tiểu nha đầu này vừa mới 16 tuổi, vẫn còn là học sinh trung học nếu ở thế giới trước kia của hắn, có khuynh hướng theo đuổi các ngôi sao cũng là bình thường. Tuy nhiên "Không phải Triệu tướng quân không lấy chồng" thì quả thật dọa cho Triệu Tử Văn kinh hãi. Cũng may đây là lời nói trong khuê phòng của An Ninh quận chúa, cũng tương đương với giấc mộng nhỏ trong lòng nàng, chưa nói với người ngoài. Chỉ có điều Hoài Vương lại nói ra những lời trong khuê phòng của An Ninh quận chúa, khiến cho cả Triệu đại nhân và An Ninh quận chúa đều vô cùng khó xử....
Lúc trước Vọng Giang Thành một trận chiến, Triệu tướng quân nổi danh thiên hạ, hình tượng anh hùng khắc sâu trong lòng mọi người. Các thiếu nữ hoài xuân tự nhiên cũng ngưỡng mộ Triệu tướng quân này, nhưng ở thời đại phong kiến, ai dám nói ra?
Hoài Vương đáng chết này lại cố tình nói ra lúc này, Triệu Tử Văn đứng ở cách tiểu quận chúa đang đuổi giết mình không xa, âm thầm căm giận bất bình nói.
An Ninh quận chúa nhìn thấu Triệu tể tướng này không phải chỉ là mưu thần, chỉ cần nhìn hắn né tránh kiếm của nàng là biết hắn có thân thủ bất phàm. Hạng An Ninh không có cách nào chạm được vào đồ vô sỉ này, trong lúc nhất thời thương tâm tới cực điểm, bỏ trường kiếm xuống, òa lên khóc.
Hoài Vương hối hận vì đã nói ra những lời trong khuê phòng của con gái, vội vàng đỡ nữ nhi bảo bối dậy, nhẹ nhàng nói:
- Là phụ vương có lỗi, An Ninh, con đừng khóc nữa!
Hạng An Ninh duyên dáng ngẩng đầu lên. Nàng đã hơi bình ổn cảm xúc lại. Tuy rằng phụ vương muốn hóa giải sự xấu hổ giữa nàng và Triệu Tử Văn nhưng trong lúc nhất thời, nàng vẫn xấu hổ không nói được gì. Đồ vô sỉ này dám phun rượu lên mặt nàng, sao nàng có thể nhịn nổi sự nhục nhã như vậy chứ? Trong ánh mắt nàng thoáng ẩn hiện sát khí...
Xem ra thù hận với quận chúa càng lúc càng sâu. Thực ra Triệu Tử Văn cũng không sợ tiểu quận chúa này chơi lén, tuy nhiên nếu nàng chơi bài cá chết lưới rách cũng là khó đối phó.
Dù sao mình cũng đã có không ít kẻ thù, thêm một cô bé này nữa cũng chẳng sao. Hắn cảm thấy trong lòng thoải mái, liền ngáp dài nói:
- Hoài Vương, tại hạ còn có việc, ngày sau lại tới thăm hỏi ngài.
Hoài Vương đang thương cảm an ủi tiểu quận chúa trong lòng, không rảnh đáp lại Triệu đại nhân vừa mới hại con gái mình khóc nhè.
Lục Hoàng tử cười khổ một tiếng, vội vàng cảm kích nói:
- Triệu đại nhân, đa tạ ngươi tối nay chỉ điểm bến mê cho ta!
Triệu Tử Văn đã không thắng nổi tửu lượng, sau khi bị cô nàng này truy đuổi, càng cảm thấy đầu óc choáng váng, phất tay đi ra khỏi đại sảnh...
- Phụ vương, cha phải báo thù cho con...
Hạng An Ninh lau nước mắt đọng trên đôi mắt đẹp, nức nở nói.
- Việc này....
Hoài Vương lòng dạ rộng rãi, mà Triệu đại nhân dường như cũng không phải người so đo với tiểu nữ tử, có lẽ vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm. Hơn nữa, vị Triệu tể tướng này tài trí hơn người, tâm tư kín đáo, đối nghịch với hẳn hiển nhiên là tự làm mất mặt. Hoài Vương chỉ ầm ừ nói:
- An Ninh, để sau này rồi nói.
- Hừ! Nếu phụ vương không muốn giúp con, con sẽ tự mình đi giáo huấn hắn. Con không tin sẽ đấu không lại đồ vô sỉ này!
Hạng An Ninh gân cổ lên, nắm chặt trường kiếm, nổi giận đùng đùng nói.
- An Ninh, Triệu đại nhân này cũng không phải dễ đối phó đâu. Con đừng...
Tiểu quận chúa còn không chờ phụ vương nàng nói hết lời đã ném trường kiếm sang một bên, tức giận đỏ bừng mặt chạy về hướng khuê phòng của nàng. Chẳng hiểu có phải là đang chuẩn bị gắn tên Triệu Tử Văn lên một con bù nhìn nào đó rồi hung hăng đâm hay không....
Hoài Vương cười khổ không đuổi theo, cứ mặc kệ nữ nhi bảo bối vậy. Dù sao Tể tướng đại nhân cũng sẽ không chấp nhặt với Đại Kinh quận chúa làm gì.
- Vị Triệu đại nhân này trước kia thật sự chính là một thư đồng sao?
Lục Hoàng tử trầm ngâm một lúc lâu, đôi mắt lóe hào quang, nghiêm mặt nói.
Hoài Vương lấy lại tinh thần, thấp giọng nói:
- Ta đã tìm hiểu tin tức về Triệu đại nhân. Kỳ quái chính là vị thư đồng này dường như đột nhiên nhảy ra từ một tảng đá nào đó, căn bản là không có thân thế!
Lục Hoàng tử lập tức trừng lớn con mắt, kinh ngạc nói:
- Không có thân thế? Sao vậy được?
Hoài Vương nghiêm túc gật gật đầu:
- Đích xác như thế, không người nào biết cha mẹ hắn là ai, hơn nữa hắn dường như cũng không có thân thích ở Đại Kinh. Sau khi hắn xuất hiện ở Hàng Châu không lâu, liền trở thành một thư đồng trong phủ của Hạ tướng quân.
- Vương thúc, chẳng lẽ hắn là người của Tây Lương quốc?
Lục Hoàng tử cân nhắc sau một lúc lâu mới chậm rãi nói.
Hoài Vương cười nói:
- Việc này ta cũng chưa phái người tới Tây Lương tìm hiểu, có lẽ thế!
Trong Hoài Vương phủ vẫn sáng choang đèn đuốc, rực rỡ sắc màu như trước, Hoài Vương và Lục Hoàng tử cũng không suy đoán quá nhiều về thân thế của Triệu tể tướng nữa mà thảo luận củng cố thế lực như thế nào, làm sao để phòng bị âm mưu thâu tóm của An Vương...
Thân thế đích thực của Triệu Tử Văn thì ngay cả lão Hoàng đế cũng không biết, bọn họ sao có thể biết được. Mà một tầng thân phận khác của hắn thì đã bị lão Hoàng đế sớm bí mật hạ chỉ, nghiêm mật phong tỏa tin tức Triệu Tử Văn là Triệu đại tướng quân. Hàng Châu có Tổng đốc Phương Chánh và Huyện lệnh Dư Thế Phong nghiêm mật trấn giữ, mà tuần phủ Mã Khôn khiếp nhược thì không dám vi phạm ý chỉ, không dám tiết lộ dù chỉ một chữ. Hoài Vương phái thám tử đi tự nhiên là công toi...