Triệu Tử Văn lại không hề có biểu tình gì lạ lùng cả. Bởi vì hắn đã sớm đoán được là lão Hoàng đế này sẽ hạ ý chỉ gì. Chiến tranh thực sự, bão táp thực sự đến giờ mới sắp xảy ra thôi.
Tần Quán và Tô Thức nhìn nhau cười. Quả là bọn họ đang rất hy vọng có đạo thánh chỉ này.
An công công cũng không có kỳ lạ vì sự kinh ngạc quá độ của mọi người. Dù sao thì hai đạo thánh chỉ liên tiếp cũng chưa từng xảy ra ở Đại Kinh. Mặt lão không đổi sắc, giọng the thé lại đọc tiếp:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nước không thể một ngày không có tướng. Vị trí Tể tướng Đại Kinh đã để trống nhiều năm nay. Triệu Tử Văn đầy bụng kinh luân, tài học phong phú, luận về mưu lược không có ai bằng. Nay phong Triệu Tử Văn làm Tể tướng Đại Kinh, thống trị Đại Kinh, trấn an dân tâm. Nếu có bất cứ kẻ nào dị nghị, lập tức chém không tha!
Một đạo thánh chỉ này như tia chớp bắn tẳng vào trán các vị đại thần đang đứng đây. Trong đầu bọn họ chỉ còn lại những tiếng ong ong, hồi lâu không nói ra lời được. Mồm đều há hốc, không nói được gì. An Vương mấp máy môi, tức giận đến xanh cả mặt, cũng nửa ngày không dám nói lời nào. Bởi vì đúng đến mấy chữ "lập tức chém không tha" thì An công công lại nhấn giọng mạnh nhất, phảng phất dường như cảnh cáo y. Đã nói thế rồi thì còn ai dám cãi lại thánh chỉ nữa? An Vương cũng chỉ có thể đè nén sự tức giận, chấp nhận hiện thực này.
Tể tướng Đại Kinh ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi. Thế mà mới xấp xỉ hai mươi đã leo lên vị trí Tể tướng, hơn nữa lại còn trực tiếp thăng từ một thư đồng nho nhỏ lên làm Tể tướng, bước nhảy này cũng thật sự là quá nhanh. Cho nên mọi người giật mình choáng váng cũng không phải là không có lý. Chẳng qua thư đồng này xét về mưu lược đích xác là có chỗ hơn người, kiến thức cũng sâu xa hơn. Bọn họ giờ cũng chỉ còn cách chấp nhận. Dù sao Hoàng thượng cũng đã phát ra lời độc đoán, nếu dám dị nghị, lập tức chém không tha.
Hoài Vương thì không có biểu tình gì, mà chỉ đánh giá thư đồng không có danh tiếng gì này từ trên xuống dưới một lượt. Tuy rằng ông cũng bội phục kiến thức và mưu lược của thư đồng này. Nhưng dù sao, hắn mới ít tuổi như thế, thật sự có thể đảm nhiệm được vị trí Tể tướng này sao?
Làm Tể tướng à? Triệu Tử Văn nhìn quét qua những văn võ bá quan. Tuy rằng hắn biết nội dung của đạo thánh chỉ này nhưng trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Hắn cũng muốn giúp Bát Hoàng tử đoạt vị sớm hơn một chút. Sớm hoàn thành chuyện này ngày nào thì cũng sớm rời khỏi được chốn quan trường hắc ám này để đến với cuộc sống bình dị và đạm bạc. Có điều là làm Tể tướng thì sau này nên làm gì? Hục hặc với nhau à? Hay kéo đảng kết phái?
- Triệu đại nhân, còn không mau tiếp chỉ?
An công công nhìn Triệu Tể tướng còn đang ngẩn người đứng đó thì mỉm cười giục.
Trong lòng Triệu Tử Văn còn đang cân nhắc tính toán xem sau này làm Tể tướng thế nào. Nghe thấy An công công giục như thế thì vội vàng đứng lên, tiếp nhận thánh chỉ trong tay An công công, quỳ một gối xuống, nói:
- Tạ ơn Hoàng thượng ân điển!
Tô Thức và Tần Quán vui mừng siết chặt nắm tay. Bọn họ đều tin tưởng rằng chỉ cần có Triệu Tử Văn, Triệu Tể tướng trợ giúp bọn họ một tay thì việc trừ nghịch tặc, an dân tâm, báo thù cho Nghiêm đại nhân ...... Tất cả những việc đó sẽ không phải là mộng tưởng hão huyền nữa.
- Hoàng thượng thánh minh!
Tô Thức, Tần Quán và Lý Cách Phi hưng phấn hô to một tiếng. Lập tức, những quan viên cùng phe với Tô Thức cũng vui mừng hô to. Tô đại nhân nhìn người luôn tương đối chính xác. Hơn nữa, Triệu Tể tướng ở trong triều đình đã có những biểu hiện phi phàm, cho nên hắn nhất định có thể trợ giúp Bát Hoàng tử đoạt vị thành công, diệt trừ loạn thần tặc tử, chấn chỉnh triều cương.
- Triệu đại nhân, Hoàng thượng để ta nhắc nhở ngài, hôm nay ngài đã là Tể tướng của Đại Kinh rồi đó.
Trước khi rời đi, An công công còn không quên dặn dò một câu bên tai Triệu Tử Văn.
Thay đổi trong chớp mắt, hai đạo thánh chỉ như qoăng bom vào tai bá quan văn võ, vang vọng mãi khiến họ hồi lâu chưa lấy lại được tinh thần.
Đây là Tể tướng Đại Kinh hiện giờ - Triệu Tử Văn ư? Văn võ bá quan lại đánh giá vị Tể tướng tân nhiệm của Đại Kinh không hề có chút danh tiếng gì này. Hy vọng là Hoàng thượng không nhìn nhầm người. Thánh chỉ đã hạ, không ai dám phản bác, việc hắn làm Tể tướng là kết cuộc đã định sẵn. Càng lúc lại càng có nhiều quan viên đến nịnh bợ vị Tể tướng trẻ tuổi nhất từ trước tới giờ.
- Các vị đại nhân, chúng ta trước hết hãy lo cho xong tang sự của Nghiêm đại nhân đi đã.
An Vương nhìn các vị quan viên đang a dua nịnh hót, nói, khóe mắt y nhìn quét qua Tử Văn. Nếu đã là kết cục đã định, y cũng không còn gì để nói nữa. Hơn nữa đối với Tể tướng Triệu Tử Văn còn quá ít tuổi này, y cho rằng hắn từng làm thư đồng thì có thể có được bao nhiêu năng lực đây? Y tin tưởng tiểu Tể tướng này nhất định sẽ là kẻ kế bước Hộ bộ Thượng thư Nghiêm Chính Thanh.
- Dạ dạ, vâng.
Mấy quan viên đang xun xoe ngoại giao đều sợ hãi thủ đoạn độc ác của An Vương, vội vàng hấp tấp đi về phía đại sảnh, đưa tiễn Nghiêm đại nhân về nơi an nghỉ cuối cùng.
Tô Thức, Tần Quán và Lý Cách Phi cũng không quên được Nghiêm Chính Thanh đã chết thảm, vừa cao hứng được một lát đã lại ảm đạm đi tới đại sảnh.
Toàn bộ đại sảnh lại trở về tình cảnh bi thương và tiêu điều như trước.
Triệu Tử Văn sau khi lên chức Tể tướng cũng không có quá hưng phấn, thần sắc vẫn nghiêm túc như trước đứng một góc. An Vương là một nhân vật tàn độc. Hơn nữa, thế tử của An Vương cho đến giờ còn chưa xuất hiện, có thể đấu được với bọn họ hay không cũng còn chưa trả lời được nữa. Điều hiện giờ có thể làm chỉ là từng bước từng bước cân nhắc cặn kẽ mà thôi.
Tiếng vó ngựa "lóc cóc' trong trẻo vang lên ở một ngã tư đường ở hoàng thành.
Bên trong xe ngựa có hai nam hai nữ đang ngồi. Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp nhìn nam tử tuấn lãng, da ngăm đen, mặc một bộ bạch sam từ trên xuống dưới, nói:
- Hạ ...... À, Tử Văn, huynh thật sự là đã làm Tể tướng của Đại Kinh à?
Hạ Bình không thể xác nhận được Triệu Tử Văn trở thành Tể tướng, cho nên không dám kêu cái tên nô tài của hắn. Nếu để cho quan viên Đại Kinh biết có kẻ dám gọi Tể tướng mới của Đại Kinh là nô tài thì sẽ bị ngồi tù đó. Vừa rồi nàng nói lỡ lời, cười cười thè lưỡi ra.
Người lên làm Tể tướng đương nhiên chính là Triệu Tử Văn. Hắn gật đầu nói:
- Ừ, là làm Tể tướng.
- Không thể nào.
Hạ Văn Đăng lúc trước còn tưởng là Triệu Tử Văn nói đùa, giờ thấy thần sắc hắn có vẻ nghiêm túc, không có chút gì là đùa cả thì nghẹn họng nhìn trân trối, nói.
Hạ Vũ Tình ngồi bên cạnh Hạ Bình thì khẽ nói:
- Ta tin tưởng Tử Văn!
Hạ Bình đã biết thân phận của nàng, đối với việc Triệu Tử Văn lên làm Tể tướng thì quả thật là lúc đầu khó có thể tiếp thu được. Nhưng sau khi nghĩ lại thì có lẽ nguyên nhân là vì nàng, nên cũng không còn ngạc nhiên nữa, cũng gật đầu, nói:
- Muội cũng tin tưởng Tử Văn!
- Được rồi, ta cũng tin!
Hạ Văn Đăng miễn cưỡng nói với vẻ mặt đau khổ.
Triệu Tử Văn cười khổ không nói gì. Dù sao hắn cũng chưa chính thức tiếp nhiệm. Chỉ có văn võ bá quan mới biết là hắn sắp sửa nhậm chức Tể tướng. Một tiểu thư đồng mới chừng hai mươi tuổi đã nhảy vọt lên địa vị Tể tướng, quả thật là làm cho người ta khó có thể chấp nhận được. Bọn họ không tin thì cũng là điều bình thường thôi.
- Tử Văn, chúng ta đây là đi đâu vậy?
Hạ Văn Đăng ngáp một cái rồi hỏi. Mới sáng sớm ngày ra đã bị cái kẻ chẳng biết có phải là Tể tướng đại nhân thật hay không lôi vào xe ngựa, y cảm thấy còn chưa ngủ đã giấc, ngáp mấy cái liền, lúng búng trong miệng.
Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói:
- Đi đến phủ đệ mà Hoàng thượng ban cho ta. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Oa, Tử Văn, huynh có phủ đệ ư?
Hạ Bình bịt cái miệng nhỏ nhắn, hưng phấn nói.
- Cái con bé này, có thế cũng ngạc nhiên.
Đại tiểu thư oán trách liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn.
- Người ta là cao hứng vì Tử Văn thôi mà.
Hạ Bình giậm chân giậm tay, lại nói:
- Cũng không biết phủ đệ của Tử Văn có lớn như Hạ phủ không......
Triệu Tử Văn ngồi bên cạnh Hạ Văn Đăng, hai người điều khiển xe ngựa đi về phía trước, đến tòa nhà mà Hoàng đế ban cho. Triệu Tử Văn cũng chưa từng tới đó, chỉ biết là ở khu vực Đông Trực Môn, quy mô không nhỏ. Hắn ở kinh thành mặc dù đã nhiều ngày nhưng cũng chưa đi chơi ở đây nhiều. Hôm nay nhân lúc nhàn hạ thì cũng không vội vã gì, điều khiển xe ngựa chậm rãi từ từ bước vào, coi như là đi thả bộ ngắm cảnh trong thành.
Mắt nhìn thấy đường cái ở Đông Trực Môn cần đến, thấy mấy tòa nhà đều là đã xây dựng từ rất lâu rồi, mấy phủ đệ có mái nhà rách nát hết cả, nhưng vẫn không nhìn thấy phủ đệ hùng vĩ của Tể tướng Đại Kinh Triệu đại nhân đâu, Hạ Văn Đăng lại càng thêm khẳng định Triệu Tử Văn này tuyệt đối là dở trò.
- Tới rồi.
Rốt cuộc khi sắp đi tới ngã tư đường thì Triệu Tử Văn nhìn thấy một cái bảng hiệu phủ đệ nên quay sang nói với hai vị tiểu thư.
Hạ Vũ Tình và Hạ Bình vội ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy ở tận gần cuối đường cái là một cửa viện màu son, có cao hơn so với cửa nhà những người dân thường một chút. Tường ngoài bong tróc từng mảng, lộ ra cả mảng gạch bên trong, chỗ đỏ chỗ xanh. Nóc nhà lợp ngói màu đỏ đa phần đều xuống cấp nghiêm trọng, thảm hại không chịu nổi. Ở ngay trong khu toàn các phủ đệ cao cấp ở Đông Trực Môn này, một tòa phủ đệ hư hỏng thế này quả thực là khác xa như sâu róm với phượng hoàng. Nếu như trên cửa không có một cái bảng hiệu có viết hai chữ Triệu Phủ thì quả thực là không nhận ra nổi nơi này nữa.
- Tử Văn, Tử Văn!
Hạ Bình đang cảm thấy thất vọng bỗng cao hứng gọi:
- Tử Văn, huynh mau nhìn phủ đệ của huynh đi.
- Đây là cái sân gạch bỏ hoang phải không? Hạ Văn Đăng liếc mắt khinh thường nói.
Triệu Tử Văn lơ đễnh cười lớn nói: - Đây là cửa sau, ngươi kích động cái gì?
Hạ Vũ Tình và Hạ Bình đều phụt ra tiếng cười khúc khích. Hạ Vũ Tình nhìn Tể tướng đại nhân, gắt gỏng:
- Nhìn chàng xem, người ta ai cũng đi cửa chính, có mình chàng là cố tình đi vào từ cửa sau làm cái gì chứ?
- Làm người thì phải khiêm tốn một tí chứ!
Triệu Tử Văn nhìn Đại tiểu thư, cười hì hì, nói.
Hạ Văn Đăng khinh bỉ lườm hắn, căm giận nói:
- Ngươi nếu mà khiêm tốn thì còn đi làm Tể tướng làm gì nữa?
Triệu Tử Văn đúng là có khổ mà không nói nên lời được. Nếu như văn võ bá quan đều biết hắn vào phủ Tể tướng, bọn họ không phá nát cái cửa này mới là lạ đó, cứ lén đi vào vẫn là hay hơn. Hắn dẫn đầu mọi người, đẩy cửa viện tiến vào. Vừa đi được một bước, tro bụi tích tụ lâu năm liền rơi sập xuống làm hắn ho sặc sụa, Triệu Tể tướng trở thành mặt mũi đầu tóc đầy đất cát bụi bặm.
"Khụ, khụ" Triệu Tử Văn vội vã lui bước, vừa ho khan vừa phủi bụi bặm trên người.