Đi vào Tân Nguyệt Lâu, đầu tiên là một hành lang ngoắt ngoéo, hai bên trồng các loại hoa, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn ra nổi bên trong không ngờ lại có cảnh tượng như vậy. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đi qua hành lang này, thấy hai bên gieo trồng rất nhiều hoa cỏ, còn bố trí bồn cảnh đủ loại kiểu dáng, u nhã yên lặng, pha đủ tâm tư, khiến người không thể tưởng được đây lại là kỹ viện mà có cảm giác như đang về nhà vậy. Sau khi rẽ ngang rẽ dọc thêm mười bước, phía trước xuất hiện một chiếc cổng vòm bằng hoa tươi. Sau khi đi qua cổng vòm, một đại sảnh thanh u lịch sự tao nhã liền xuất hiện trước mặt. Không ngờ trong này có thể xây dựng được lâm viên theo phong cách Giang Nam tinh xảo như vậy, khiến Triệu Tử Văn cảm thán không ngừng. Bất cứ phương diện nào cũng chứng minh rằng tên Sở Thăng thực sự là con mẹ nó lắm tiền.
Ở giữa đại sảnh là một chiếc bàn gỗ lim bày đủ các món ngon. Các công tử ngồi trên ghế ôm các thiếu nữ thật chặt, thực sắc song thu (cả ăn cả sắc đều thu), vừa hưởng thụ các món cao lương mỹ vị, vừa đùa nghịch những bộ ngực và cặp đùi trắng nõn, bóng loáng của thiếu nữ khiến người ta phải đau mắt.
- Công tử muốn ở phòng riêng hay ngồi ở đại sảnh?
Một mỹ tì trong đó mở miệng dò hỏi.
- Muốn phòng riêng làm gì!
La Thanh Yên mở miệng nói:
- Chúng ta ngồi ở đại sảnh.
Bạch Phát Ma Nữ này rốt cuộc có biết ai là thiếu gia, ai là thư đồng hay không? Lúc này đã xâm nhập hang hổ, Triệu Tử Văn cũng không tiện tranh cãi với nàng, lén liếc mắt xem thường một cái rồi gật đầu bất đắc dĩ.
Mỹ tỳ kỳ quái liếc mắt nhìn hai chủ tớ này. Nàng cũng hơi ngạc nhiên, không rõ rốt cuộc ai là thiếu gia ai là thư đồng, sao thư đồng này lại nói trước như vậy?
Thật sự là một thư đồng to gan, mỹ tỳ nhủ thầm trong lòng, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, lập tức dẫn Triệu Tử Văn vào một bàn trống trong đại sảnh.
Sau một lát, mỹ tỳ nhẹ nhàng vỗ tay. Hai thiếu nữ mặc áo bằng sa mỏng màu trắng chậm rãi đi ra từ "bên trong bụi hoa". Triệu Tử Văn không khỏi mở to hai mắt, trong lúc nhất thời không đoán ra rốt cục là vừa rồi các nàng ẩn nấp ở đâu.
Hai thiếu nữ này đều là nữ tử tuổi thanh xuân, càng hiếm có là mỗi người một vẻ xinh đẹp khác nhau, chỉ cần là nam nhân bình thường nhìn thấy các nàng chắc chắn sẽ phải động tâm. Đã diễn trò thì phải làm đủ, hơn nữa hai nữ tử này cũng là báu vật của nhân gian, ở nơi công cộng thế này, Triệu Tử Văn lộ ra vẻ háo sắc một cách rất tự nhiên.
Nữ tử phong trần cũng không cần phải báo tên họ, các nàng cũng không hỏi đại danh của Triệu Tử Văn, bởi vì Triệu Tử Văn chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc sống hồng trần của các nàng mà thôi. Kỹ viện này tự nhiên cũng có quy củ như vậy, không hỏi xuất xử, chỉ cầu phong lưu một đêm.
Hai nữ tử đi tới ngồi bên cạnh Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn ngửi thấy hương thơm từ thân thể mềm mại của các nàng truyền tới, thầm nghĩ sức hấp dẫn của nữ nhân quả thật không thể khinh thường.
- Chiêu đãi vị công tử này cho tốt. Sau khi hai thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Văn, mỹ tỳ vẫn dặn dò một câu theo bản năng, sau đó lập tức đi ra ngoài tiếp tục đón khách.
Hai thiếu nữ không đợi mỹ tỳ nói xong những lời này đã cùng nhau dựa vào ngực Triệu Tử Văn. Theo bản năng, Triệu Tử Văn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của hai nàng, mà những bộ ngực cao ngất, đầy đặn của hai nàng cũng một trái, một phải chèn ép hắn. Khuôn mặt cả hai nàng đều tràn đầy xuân tình, cực kỳ kích động lòng người. Triệu Tử Văn bị hai thiếu nữ chèn ép hai bên khiến lửa dục thiêu đốt, cảm thán nữ tử thanh lâu quả nhiên cởi mở chết người.
"Đồ phóng đãng đáng ghê tởm!" La Thanh Yên giả trang làm thư đồng, tự nhiên chỉ có thể đứng ở phía sau thiếu gia, nhưng nàng thấy thư đồng chân chính này biểu tình tự nhiên, tươi cười dâm đãng, nàng không kìm nổi lạnh mắt mắng thầm: "Cũng không biết vì sao Lăng Nhi lại thích đồ vô sỉ này!"
Hai thiếu nữ nhiệt tình như lửa, bộ ngực tuyết trắng dính sát vào cánh tay Triệu Tử Văn, thỉnh thoảng lại ghé đôi môi anh đào vào bên tai hắn, hơi thở như hương lan, vô cùng khiêu khích lửa dục của Triệu Tử Văn...
Triệu Tử Văn cảm giác huyết mạch bành trướng, nhưng hắn tâm trí thành thục, cực lực áp chế dục hỏa, nhưng cũng không thể cứ ngồi im bất động được. Nếu có một cao thủ ẩn nấp nào đó phát hiện hắn chỉ giả bộ hoặc cảm thấy nghi ngờ, hấp dẫn sự chú ý của Sở Thăng, đến lúc đó nhận ra hắn thì thật sự là không ổn.
Gặp dịp thì chơi thôi, bận tâm nhiều lắm làm gì, chỉ cần không phá phòng tuyến cuối cùng, phong lưu một chút thì đã làm sao? Trong lòng hắn đã cởi mở, đôi bàn tay nóng bỏng liền thoải mái sờ soạng hai nữ tử bên cạnh. Đã có kinh nghiệm thực chiến phong phú, động tác hai tay Triệu Tử Văn vô cùng thuần thục, lúc nhào lúc nặn, lúc nặng lúc nhẹ, cực kỳ quen thuộc với các điểm nhạy cảm của nữ nhân, chỉ trong phút chốc, đã biến hai cô bé bên cạnh bốc hỏa, khuôn mặt đỏ bừng, lộ ra ảnh mắt như sói đói nhìn hắn, dường như muốn ăn tươi nuốt sống vị công tử phong lưu này ngay lập tức.
Thấy thư đồng hạ lưu này biến thành chủ động, dụ dỗ hai nữ tử bên cạnh thành lửa nóng, La Thanh Yên biến sắc mặt, hừ lạnh nói:
- Kẻ phóng đãng vô sỉ, bại hoại vô đức!
- Yên nhi, ngươi bóp vai cho thiếu gia ta!
Triệu Tử Văn nhếch miệng cười đầy vẻ bại hoại.
- Ngươi cũng xứng?
La Thanh Yên lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, lại phẫn nộ vì kẻ vô sỉ này dám thân thiết gọi nàng là Yên nhi, tuy nhiên nàng cũng phải mặc kệ, không thèm để ý tới hắn nữa...
Thư đồng này cũng dám không nghe lời thiếu gia sao? Hai thiếu nữ cảm thấy hơi kỳ quái. Các nàng cũng không muốn làm công tử mất hứng nên không nói ra.
- Ông chủ của Tân Nguyệt Lâu này khẳng định là một kẻ rất giàu có. Ngươi xem bài trí hoa lệ thế này cơ mà!
Triệu Tử Văn nhìn bài trí hoa lệ như hoa như ngọc xung quanh, khen ngợi nói.
- Đó là đương nhiên!
Hai thiếu nữ hé miệng cười, thân thiết nhét một miếng hoa quả vào miệng hắn. Bề ngoài thì cười nịnh nhưng trong lòng lại thầm cười nhạo công tử này ngu dốt: "Ai chẳng biết ông chủ của Tân Nguyệt Lâu gia tài bạc triệu? Người mù cũng biết, vị công tử này quả thật đang nói lời vô nghĩa".
Nhưng La Thanh Yên vừa nghe vậy thì tâm thần run lên, lại thầm mắng thư đồng này đê tiện. Hiện giờ nàng đang có thân phận thư đồng, ngay cả lời thiếu gia nói mà cũng không nghe, khẳng định sẽ khiến người ta khả nghi. Nàng khẽ cắn môi, bước tới sau lưng Triệu Tử Văn, giơ đôi tay ngọc lên "nhẹ nhàng" vuốt ve vai hắn!
Triệu Tử Văn cắn chặt răng, Bạch Phát Ma Nữ này không phải đang mát xa cho hắn mà quả thực đang muốn lấy mạng nhỏ của hắn. Củ chuối thật, là ngươi muốn ta đến Tân Nguyệt Lâu, không sờ mấy thiếu nữ này thì làm sao có thể "Báo cáo kết quả công tác" với Sở Thăng chứ? Muốn ngươi giả bộ một chút, vậy mà hiện giờ lại tra tấn ta. Làm thiếu gia chẳng khác gì khổ sai, cứ làm thư đồng vẫn là tốt nhất.
- Chân tay vụng về, đứng sang một bên đi.
Triệu Tử Văn rốt cuộc không kìm nổi đau đớn, nhếch miệng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của La Thanh Yên đỏ bừng, nếu không phải đang ở trong đầm rồng hang hổ, chỉ sợ nàng sớm nổi trận lôi đình chém chết thư đồng vô sỉ này. Nàng nắm chặt tay lại, kiềm nén lửa giận lui ở một bên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Ha ha, Bạch Phát Ma Nữ, ngươi cũng có hôm nay nha! Trong lòng Triệu Tử Văn vui như hoa nở, khuôn mặt xạm đen cũng hơi đỏ bừng vì cố nén cười.
- Nghe nói gần đây Tân Nguyệt Lâu mới có một ca kỹ mới, hát như chim sơn ca, cũng không biết đêm nay nàng có thể xuất trướng hay không?
- Đáng ghét, ngài chỉ nhớ tới ca kỹ mới, liền quên ta rồi sao?
- Sao ta có thể quên bảo bối này chứ? Đến đây, ăn một quả lê.
Công tử và thiếu nữ ở bàn bên cạnh liếc mắt đưa tình với nhau rất tiêu dao, Triệu Tử Văn nhìn như thể đang vắt sữa hai cô bé nhưng thực tế đang không ngừng đánh giá toàn bộ đại sảnh, hy vọng có thể tìm ra manh mối gì. Khi hắn nghe thấy bàn bên cạnh nói vậy, không khỏi nghĩ ngợi, hóa ra là có ca kỹ mới tới. Lúc trước Lâm Mộng Phỉ cũng là tân nhậm Các chủ của Quần Phương Các, lúc này nói không chừng lại là một nhân vật lợi hại.
Từ sau khi Ám Kiếm Các ám sát Hạ Bình thất bại lần trước, Quần Phương Các liền biến mất vô tung, Lâm Mộng Phỉ quyến rũ như hồ ly đó cũng đột nhiên bốc hơi, mà Triệu Tử Văn cũng không quá mức để ý tới nữ hồ ly tinh đó. Dù sao sát thủ đêm đó cũng chỉ có một nữ tử là tú bà của Quần Phương Các, mà nàng cũng không tham dự, cho nên giữa bọn họ cũng không có thù hận gì, lập trường bất đồng mà thôi.
Hiện giờ nghe được có ca kỹ mới tới muốn lên đài hiến xướng, khiến Triệu Tử Văn không kìm nổi nhớ lại đêm đó trêu đùa Lâm Mộng Phỉ ở Quần Phương Các, cũng không biết nữ tử quyến rũ mê người đó hiện tại thế nào .
- Công tử, ta muốn công tử hôn ta.
Một thiếu nữ chợt chu cái miệng nhỏ nhắn, gắt giọng.
Triệu công tử phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhét một miếng lê vào miệng, ngồm ngoàm nói:
- Ăn quả, ăn quả...
- Công tử, ta cũng muốn công tử hôn...
Một thiếu nữ khác thấy thiếu nữ kia không thành công, còn cho rằng đối phương sức hút không đủ, tươi cười lắc lắc cánh tay Triệu Tử Văn nói.
Triệu Tử Văn lại bưng chén rượu nói:
- Uống rượu, uống rượu ... ...
Cả hai thiếu nữ đều không ai có thể hôn Triệu Tử Văn được cả. La Thanh Yên đứng nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, hận không thể đá thư đồng vô sỉ này một cước.
Hai thiếu nữ ấm ức, khổ sở nói:
- công tử, có phải công tử ghét bỏ chúng ta hay không?
- Sao có thể chứ?
Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười, bậy bạ nói:
- Cái này... Sáng nay ta không đánh răng, để lần sau hôn nhé...