Triệu Tử Văn nhếch miệng cười giải hoạt. Bề ngoài hắn hờ hững với La Thanh Yên nhưng trong lòng vẫn khá cảm kích. Nếu Bạch Phát Ma Nữ không tới đúng lúc, quả thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ thế nào.
- Tử Văn, bọn họ rốt cuộc là người phương nào?
Đại tiểu thư vẫn hơi sợ hãi, lẩm bẩm nói, bàn tay mềm mại không ngừng vỗ ngực.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Bọn họ đều là nhân vật lợi hại, cứ để họ tranh đấu với nhau đi, không cần phải quản họ làm gì. Chúng ta tiếp tục dã chiến đi.
Hạ Vũ Tình cũng từng là tài nữ, vốn rất thông minh, sao có thể không đoán được ý tứ của từ "dã chiến" này? Nàng xấu hổ đỏ hồng hai má, dậm chân nói:
- Chàng là kẻ phóng đãng, chỉ biết ức hiếp ta, ta phải mách cho mẫu thân.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn ngập ý xuân, bộ dáng quyến rũ kiều mị như thể sắp chảy nước. Triệu Tử Văn càng nhìn càng nao nao, bàn tay nghịch ngợm lại tiến tới vuốt ve sau mông nàng.
Đại tiểu thư nghiến răng, đẩy Triệu Tử Văn ra, hàng mi dài hơi run rẩy, cúi mặt sẵng giọng:
- Mẫu thân đã nói, không cho ta để mặc chàng khinh bạc, nói phải để đêm động phòng hoa chúc mới có thể…
Ách? Trong lòng Triệu Tử Văn kinh ngạc, không ngờ phu nhân lại làm công tác tư tưởng với Đại tiểu thư. Hắn thầm căm giận, ta là người như thế sao, chẳng qua chỉ là ăn chút đậu hủ thôi, chẳng lẽ ăn đậu hủ của bà xã tương lai cũng là phạm tội?
Triệu Tử Văn căn bản không thích Hạ phu nhân. Từ sau khi nghe Hạ tướng quân nhắc tới thư đồng là Triệu tướng quân, Hạ phu nhân lập tức thay đổi hẳn sắc mặt, luôn tìm mọi cách nịnh hót Triệu Tử Văn. Nhưng lúc trước phu nhân vẫn luôn đối xử với hắn như hạ nhân, hắn có thể dễ dàng nể mặt phu nhân sao?
Đại tiểu thư cảm giác được vẻ căm giận trong mắt người xấu, vội vàng xoay người đi về hướng phòng Hạ Bình, hạ giọng nói:
- Tử Văn, chàng đi nghỉ sớm một chút. Nếu chàng không nhịn nổi nữa, ta có thể cho chàng….
Hạ Vũ Tình càng nói càng cảm thấy xấu hổ không thể nói hết câu, vội vàng chạy trốn vào trong phòng, đóng cửa sầm một tiếng.
Triệu Tử Văn nhìn bóng hình xinh đẹp của Đại tiểu thư, ngây ngẩn đứng tại chỗ. Đó là Đại tiểu thư băng lạnh sao? Thật sự yểu điệu như một thiếu phụ khuê các vậy…
Hôm nay là ngày đầu tiên ở kinh thành, không ngờ đã phát sinh nhiều chuyện như vậy. Tranh luận kịch liệt trên triều đình, các Hoàng tử, Vương gia gửi thiệp mời, thăm hỏi Lý Cách Phi, Sở Thăng đột kích. Xem ra về sau sẽ khó có thể an bình được nữa. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Triệu Tử Văn bắn ra ánh sáng lạnh, lặng lẽ ngắm vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, cũng không biết hành trình tới kinh đô này sẽ có kết quả thế nào nữa…
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Mặc kệ thế nào, đi ngủ đã!" Triệu Tử Văn oán hận thầm mắng một câu, sau đó quay người đi vào phòng. Lúc này Hạ Văn Đăng đang ngáy o o trên giường.
Triệu Tử Văn vốn rất mệt mỏi, cũng không thèm nhìn Hạ Văn Đăng đang ngủ như lợn, nhào thẳng vào trong chăn, cũng không cởi quần áo, tiến thẳng vào mộng đẹp.
- Người này đúng là, ngay cả chăn cũng không đắp tử tế!
Hạ Vũ Tình lặng lẽ đi vào phòng Triệu Tử Văn, nhẹ nhàng kéo chăn cho hắn, không kìm nổi khẽ mắng.
Triệu Tử Văn ngủ khiến Hạ Vũ Tình không kìm nổi muốn nhìn. Chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên mỉm cười, khuôn mặt ngăm đen đáng yêu như trẻ con, nước miếng thỉnh thoảng lại chảy ra.
Hạ Vũ Tình không kìm nổi hé miệng cười khẽ. Nhìn người xấu bình thường vốn luôn cợt nhả, vậy mà ngủ như trẻ con chảy nước dãi, trong lòng nàng không kìm nổi toát ra một tia cảm động và vui sướng. Đôi mắt đẹp đầy tình thâm nhìn kẻ đáng ghét vừa yêu vừa hận này, không kìm nổi nhẹ nhàng chạm đôi môi anh đào lên môi hắn…
"Thật xấu hổ, sao mình lại có thể như thế…" Hạ Vũ Tình bụm môi, vừa thẹn vừa sợ, rất sợ kẻ phóng đãng này đột nhiên tỉnh lại, vội vàng xoay người bước nhanh ra ngoài…
Xuân phong hòa ái, dương liễu lả lướt, du thuyền như thoi đưa, Triệu Tử Văn đứng ở bên hồ Hàn Lâm Thư Viện, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp này, gần như đắm chìm trong cảnh xuân đó.
- Các ngươi có phiền hay không thì cũng tránh ra…
Thanh âm như sấm mùa xuân đột nhiên nổ vang trước cửa Hàn Lâm Thư Viện khiến vô số tài tử du khách đều quay sang nhìn.
Quả ớt nhỏ? Triệu Tử Văn nhìn về phía xa, đúng là tiểu thư này phát ra thanh âm đó. Xung quanh nàng có mấy vị công tử, đang không ngừng thì thầm bên tai nàng, cũng không biết đang nói gì, tuy nhiên ánh mắt nịnh nọt của họ khiến Triệu Tử Văn thấy ghê tởm, huống chi đó còn là quả ớt nhỏ không sợ trời không sợ đất kia.
- Nếu các ngươi không đi, có tin rằng ta sẽ thả chó cắn các ngươi hay không?
Quả ớt nhỏ tức giận gân cổ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trách mắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Không thể nào, sao quả ớt nhỏ này lại được hoan nghênh như vậy? Triệu Tử Văn nhìn ba vị công tử đang vây quanh, trong lòng có chút kinh ngạc. Chỉ thấy bọn họ quần áo chỉnh tề, quạt ngọc, mũ trắng, thật là phong lưu phóng khoáng, vừa thấy liền biết là con cháu nhà giàu trong kinh thành. Cũng không biết ba vị công tử tuấn lãng bất phàm này làm sao lại coi trọng quả ớt nhỏ kia như vậy? Chẳng lẽ cô nàng này thật sự là một công chúa?
Một vị công tử trong đó khẽ phe phẩy quạt ngọc, ngượng ngùng cười nói:
- An Ninh, chúng ta chẳng qua là mời nàng đi du ngoạn. Đừng tức giận thế chứ?
An Ninh? Trong đầu Triệu Tử Văn lập tức ghi nhớ tên này theo bản năng, Hạng An Ninh, là kêu An Ninh Công chúa?
Hạng An Ninh hếch chiếc mũi quỳnh, khẽ hừ một tiếng nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi có tâm địa gì. Nếu còn tiếp tục tới quấy rầy ta, ta sẽ nói cha ta tới giáo huấn các ngươi!
Ba vị công tử lập tức sợ hãi sắc mặt trắng nhợt, một vị nhát gan liền kéo ống tay áo hai người kia, ý tứ là: "cha nàng rất lợi hại, chúng ta mau đi đi".
Công tử có hình thức hơi quý tộc hơn một chút thì hung hăng trừng mắt nhìn công tử yếu đuối kia, sau đó quay đầu cười nói:
- Nếu An Ninh nàng không không chịu đáp ứng, ngày mai ta lại đến. Sự bền lòng của ta nhất định sẽ đánh động được nàng.
Hóa ra là một cao thủ tán gái, không ngờ người cổ đại cũng biết chiêu mưa dầm thấm lâu. Triệu Tử Văn cười giảo hoạt, cẩn thận đánh giá công tử cầm đầu này, trong lòng xác định y là một con nhà quan lại, nếu không sao có thể tự tin đả động được trái tim quả ớt nhỏ kia chứ?
- Hừ, ngày mai ngươi lại đến, ta lại để chó cắn ngươi!
Hạng An Ninh hận công tử vô sỉ này, hung hăng dậm chân mắng.
- A?
Hạng An Ninh lơ đãng đảo mắt qua, tình cờ thấy một nam tử ăn mặc theo lối thư đồng đứng ở dưới gốc liễu ven hồ. Nam tử này có khuôn mặt ngăm đen, chẳng hề ăn nhập gì với mấy công tử trắng nõn ở đây, quả thật rất bắt mắt.
- Hóa ra là hắn!
Hạng An Ninh than thở một câu, lập tức nhặt một hòn đá dưới chân, ném tới thư đồng đó.
Triệu Tử Văn không hề có hứng thú với những công tử vô sỉ và quả ớt nhỏ kia, chỉ thoáng nhìn rồi quay người đi, tiếp tục thưởng thức cảnh xuân non nước tươi đẹp. Nhưng thính lực của hắn phi phàm, cho dù xoay người vẫn có thể nghe được tiếng đá xé gió bay tới, cũng không biết là ám khí gì đang bay tới phía mình.
Hắn nhanh tay lẹ mắt, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp lấy hòn đá đang bay tới. Tấn công ta thì ta trả lại, ý thức quen thuộc trên chiến trường khiến hắn trực tiếp ném ngược hòn đá trở lại.
Hòn đá rít gió bay đi, một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
- A…. thư đồng chết tiệt này, dám đánh bản quận chúa!
Hạng An Ninh ôm bắp chân kêu lên đau đớn. Viên đá ném trúng bắp chân nàng khiến nàng căn bản không kịp phản ứng. Cơn đau khiến nàng bật khóc.
Không phải công chúa, là quận chúa à? Triệu Tử Văn nao nao, con gái của Thân Vương Đại Kinh mới có thể phong làm quận chúa, chẳng lẽ cô nàng này là con gái của Hoài Vương hoặc là An Vương?
An Ninh và An Vương, chẳng phải là con gái của An Vương chứ? Triệu Tử Văn hơi suy nghĩ, trong lòng kinh ngạc, căn bản không để ý rằng người mình vừa đánh chính là An Ninh quận chúa... ......
- Nô tài này, đánh An Ninh quận chúa, còn không mau mau dập đầu thỉnh tội!
Vị công tử phú quý tức giận, phản ứng đầu tiên, sắc mặt lạnh lùng trách mắng.
Vừa mới thanh nhàn hai ngày, lại xảy ra chuyện. Sao mình lại xui xẻo thế chứ? Hai ngày này, Triệu Tử Văn đều ngủ vùi trong thư viện. Dù sao cũng không có việc gì làm, ngủ là cách giết thời gian đơn giản nhất!
Hắn cười khổ trong lòng, nhưng nghe thấy vị công tử kia nói, bất chợt hắn sầm mặt lại, nói:
- Ngươi là cái gì? Hoàng thượng còn phải gọi tên ta, ngươi lại gọi ta là nô tài. Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?
- Hoàng thượng?
Công tử quý phái kia cảm nhận ánh sáng lạnh lẽo và sát khí trong mắt thư đồng, lại bị tức giận mắng chụp một câu khiến y kinh sợ, hai chân run run, giọng điệu run rẩy hỏi:
- Ngươi chính là Hạ Văn mới lên triều hôm trước?
Công tử quý phái kia không phải là sợ thư đồng này, mà là sợ lời thư đồng này vừa nói. Hoàng thượng cũng không xem thường hắn là thư đồng mà gọi hắn là nô tài, vậy mà công tử này lại dám nói, chẳng phải ra vẻ cao hơn một bậc so với Hoàng thượng sao? Nếu Hoàng thượng nghe nói vậy, không biết chừng sẽ chém đầu y. Công tử này không sợ tới mức tè ra quần đã là tốt lắm rồi.
- Hạ Văn đáng giận này, ta nhất định phải cho ngươi chết không được tử tế. Ngay cả bản quận chúa cũng dám đánh!
Hạng An Ninh cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nghiến răng nghiến lợi nức nở nói.
Lúc này Triệu Tử Văn mới chú ý tới tiểu quận chúa "ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo". Vốn hắn định nói một câu xin lỗi, bởi vì lúc trước hắn không biết người ném là một tiểu cô nương nên lúc hắn ném trả hơi dùng sức một chút, tuy nhiên nghe được mấy chữ "chết không được tử tế", hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Ta phải xem ngươi có bản sự đó hay không!
Công tử quý phái kia là lão đại trong ba vị công tử. Y không dám lên tiếng, hai công tử kia sao dám nói gì? Công tử quý phái phẫn hận nhìn chằm chằm vào thư đồng mỏ nhọn này. Hiện tại chưa biết rõ thân phận của thư đồng này, y cũng không dám tùy tiện đối nghịch với hắn.
- An Ninh, ta đỡ nàng đi nhé!
Công tử quý phái thấy Hạng An Ninh đau chân, đứng không vững liền muốn thừa dịp chiếm tiện nghi, cười giả dối, nhẹ nhàng nói.