Triệu Tử Văn cười thần bí nói:
- Thiên cơ không thể tiết lộ!
Hạ Văn Đăng khinh thường nói:
- Ngươi không nói, vậy chờ xem tỷ tỷ ta và Hạ Bình sẽ thu thập ngươi thế nào nhé!
"Ngay cả tướng công tương lai cũng dám thu thập, để xem ta không đánh vào mông các nàng không được." Triệu Tử Văn thầm cười dâm trong lòng. Thấy phòng bên cạnh không hề có nửa điểm động tĩnh, Đại tiểu thư và Hạ Bình hẳn là không ở trong phòng. Triệu Tử Văn liền hỏi:
- Đại tiểu thư và Hạ Bình hiện đang đi đâu thế?
- Tỷ của ta và Hạ Bình đi Sùng Văn Đường đọc sách
Hạ Văn nhìn thấy Triệu Tử Văn nhếch miệng nụ cười dâm đãng, căm giận nói.
Hai tiểu nha đầu này chăm chỉ như vậy làm gì? Triệu Tử Văn ngáp dài, phất tay nói:
- Ta đi ngủ trước đây. Lát sau sẽ đi chợ mua mấy thứ, buổi tối đi bái phỏng.
Hạ Văn Đăng không nói gì nữa. Hạ Văn này là tướng quân, sáng sớm canh bốn đã không thấy đâu, khẳng định là vào triều sớm. Tuy nhiên y cũng không thể đoán ra thư đồng này úp mở cái gì. Chẳng lẽ còn có người có thân phận tôn quý hơn cả Hoàng tử, Vương gia sao?
Trong sáu tấm thiếp mời này, chỉ thiếu duy nhất thiếp mời của Bát Hoàng tử. Triệu Tử Văn cũng không để ý việc này, có lẽ là Hoàng thượng đã nói qua với Bát Hoàng tử rằng mình là người phụ tá của gã, cho nên gã mới cho rằng mời hay không cũng vậy.
Trời bắt đầu tối dần, làn gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác mát rượi, thấm vào ruột gan. Toàn bộ thành Hàm Đan lâm vào yên tĩnh, đường phố lạnh tanh. Triệu Tử Văn mang lễ phẩm mới mua, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên trông rất sáng láng, thả bước trên đường.
Hắn ngủ từ trưa cho tới khi trời sắp tối mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại, mấy người Đại tiểu thư cũng không ở đó, hắn liền lập tức ra khỏi Hàn Lâm Thư Viện, đến chợ mua chút nhân sâm linh tinh làm quà tặng, đi thăm hỏi một vị đại nhân.
Tô Đông Pha và Tần Quán đều đã nói cho hắn phủ của vị đại nhân này, chính là trên cùng con phố với hoàng thành. Khi Triệu Tử Văn trở về liền để tâm ghi nhớ lại đường, rất nhanh liền tìm tới được chỗ ở của vị đại nhân đó.
Đây là một tòa phủ viện rất rộng, tường cao bao quanh, hai bên cửa lớn có tượng sư tử dũng mãnh, trên cửa treo một tấm bảng hiệu, nổi bật dưới ánh trăng, hiện ra hai chữ sơn son rất to – Lý Phủ.
Cửa lớn đóng chặt, Triệu Tử Văn khẽ mỉm cười tiến tới, nhẹ nhàng gõ cửa. Sau một lúc lâu, đại môn nhẹ nhàng mở hé ra, một cái đầu thò ra khỏi cửa, trông bộ dạng là một gia đinh chất phác. Thấy một vị công tử tuấn lãng đang đứng trước cửa, y liền hỏi:
- Xin hỏi ngươi tìm ai?
Hôm nay Triệu Tử Văn đã thay bộ trang phục thư đồng bằng một bộ áo gấm thêu của tài tử, trông rất phong lưu, tự nhiên, phóng khoáng, hắn cười nói:
- Tại hạ Hạ phủ thư đồng Hạ Văn, đặc biệt đến để bái phỏng Lý đại nhân.
Gia đinh nhìn về phía quà tặng trong tay thư đồng này, gật gật đầu nói:
- Vậy ta đi bẩm báo lão gia.
Dù sao chỉ là một tiểu thư đồng, trong mắt gia đinh có một tia khinh thường. Nếu không phải lão gia thường dạy bảo rằng cứ ai đến đều là khách, y đã sớm đá đít thư đồng này ra ngoài rồi.
Triệu Tử Văn nhìn qua cửa vào bên trong, phát hiện điểm đặc biệt của tòa nhà này. Vườn hoa phía trước được bố trí phi thường u nhã, trong đó có một hồ nước rộng chừng nửa mẫu, bên bờ hồ có những cây đào, trong hồ có nhà thủy tạ, một chiếc cầu vòm nối nhà thủy tạ và bờ hồ.
Sau một lát, chỉ thấy Lý Cách Phi đi qua hoa viên ra cửa. Ông đẩy cửa, cười nói:
- Hóa ra là Triệu tiểu ca. Không biết có khách quý quang lâm, không đón tiếp từ xa, xin được lượng thứ. Mau mời vào.
Lý Cách Phi tự mình nghênh đón, Triệu Tử Văn cũng không có cảm giác được yêu quá hóa sợ mà chỉ cười nói:
- Đại nhân tự mình nghênh đón, vãn bối còn phải xin Lý đại nhân thứ lỗi mới đúng.
Lý Cách Phi thản nhiên cười, dẫn Triệu Tử Văn đi qua trước viện đầy cây cối, vào trong phòng khách. Chỉ thấy trong phòng khách rất sáng sủa, bàn ghế bố trí chỉnh tề, hương trầm nhè nhẹ, làm cho người ta có cảm giác tao nhã, an bình.
- Cha, là ai tới vậy?
Triệu Tử Văn vừa mới bước vào phòng khách, chợt nghe thấy một giọng nói như khuấy động lòng người vang lên bên tai. Hắn chấn động toàn thân, mặt càng tươi sáng hơn, bước nhanh vào phòng khách.
Lý Cách Phi vào phòng khách trước Triệu Tử Văn, nhìn nữ tử trong phòng nói:
- Con là nữ nhân, ra ngoài làm gì? Còn không mau vào đi.
Thời cổ đại, nữ tử không thể tùy tiện gặp khách. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên, nói:
- Cha, con không biết người đó lại tới nhanh như vậy. Con vào luôn đây.
- Triệu… Đại ca…
Nữ tử đó vừa mới chuẩn bị vội vàng xoay người rời đi, liền nhìn thấy người khách đã đi vào trong phòng. Nàng vốn hồi hộp, giờ đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen quen thuộc, không thể tin nổi, vai cũng run lên kịch liệt.
Tiểu nha hoàn trong phòng khách lanh lợi nhận lấy lễ vật trong tay Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cười thân thiết, nói:
- Lý tiểu thư, gần đây khỏe không?
Cha của An Nhi đang ở bên cạnh, hắn đương nhiên không thể nói quá mức thân thiết. Nếu Lý đại nhân không ở đây, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp ôm lấy Lý đại tài nữ, thỏa sức tâm tình. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lý tài nữ nhớ lại bức thư xấu hổ kia, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, cúi đầu xuống, cái cổ trắng nõn cũng ửng hồng, nhẹ nhàng nói:
- Ta khỏe, Triệu… công tử đến kinh thành khi nào vậy?
- An Nhi, hoá ra con và Triệu tiểu ca biết nhau à?
Lý Cách Phi cười ha hả, lại chỉ vào chiếc ghế gỗ lim ở giữa phòng, nói với Triệu Tử Văn:
- Triệu tiểu ca, mời ngồi.
- Tạ ơn Lý đại nhân
Triệu Tử Văn ôm quyền cười nói:
- Mời Lý đại nhân ngồi trước!
Lý Cách Phi cười ngồi xuống, Triệu Tử Văn lập tức ngồi xuống theo, sau đó nói với Lý tài nữ:
- Lý tiểu thư, hôm qua ta mới đến kinh thành. Tối nay rảnh rỗi liền đến thăm hỏi Lý đại nhân.
Rảnh rỗi? Lý Cách Phi nghe vậy cảm thấy buồn cười, tuy nhiên có An Nhi ở đây, ông cũng không tiện hỏi gì, định chờ khi An Nhi đi rồi sẽ hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý tài nữ ửng hồng, khẩn trương túm chéo áo, vừa sợ vừa thẹn oán trách đại ca vì sao không thông báo một tiếng trước khi đến phủ.
Hôm nay An Nhi mặc một bộ váy màu tím, mày liễu mắt hạnh, đôi mắt như thu thủy, trên mặt ửng hồng vì thẹn thùng, thanh lịch thoát tục, bộ dáng kiều diễm động lòng người, khiến Triệu Tử Văn nhìn mà tim đập nhanh hẳn lên.
- Khụ khụ….
Một bên thẹn thùng không biết làm gì, một bên nhìn tới mức ngẩn ngơ, Lý Cách Phi thật sự không kìm nổi ho nhẹ hai tiếng.
- Cha….
Lý tài nữ lại xấu hổ, hai má đỏ bừng, giậm chân khẽ gắt lên, nhưng nàng thật vất vả mới được nhìn thấy Triệu đại ca, không cam lòng rời đi như vậy, đứng ở cách Triệu Tử Văn không xa, thẹn thùng vô hạn cúi đầu xuống.
Dù da mặt Triệu Tử Văn có dày hơn nữa cũng phải đỏ mặt. Lần này hắn làm bộ ngồi vào chỗ của mình, cẩn thận đánh giá bài trí trong phòng. Đập vào mắt là một bức họa, trong tranh là một cô gái đang ngắm hoa đào trong rừng đào. Trong ánh mắt nàng có vẻ phiền muộn, mà ánh mắt dường như là nhìn về phía một nam tử diện mạo tuấn lãng đang ngồi dưới gốc đào. Nam tử này mày kiếm mắt sáng, khóe môi nhếch lên thản nhiên mỉm cười nhìn hoa đào bay múa đầy trời. Tình cảnh này dường như đã gặp ở nơi nào đó rồi, hắn lại nhất thời nghĩ không ra, bởi vậy muốn xem cho kỹ, cũng không biết rằng cần phải xin lỗi, liền khẽ đi tới trước bức họa ngắm nhìn.
Lý Cách Phi đi đến bên người Triệu Tử Văn, cười nói:
- Triệu tiểu ca cũng tinh thông vẽ tranh, bức họa này là do tiểu nữ vẽ, xin nhờ Triệu tiểu ca chỉ giáo.
Tâm tư Triệu Tử Văn đang đắm chìm trong bức đào hoa vũ đồ này, đột nhiên nghe thấy có người ghé vào bên tai mình nói chuyện, quay đầu nhìn lại, thấy đó là Lý Cách Phi, vội vàng trả lời:
- Không dám nhận, so với Lý tiểu thư, kỹ năng vẽ của ta còn kém xa…. Chỉ có điều bức họa này lại không có thơ hay để phối hợp, thật sự là đáng tiếc.
Tranh vẽ cổ đại đều có một bài thơ để phối hợp. Trong bức vẽ này, bút pháp lưu loát như nước chảy mây trôi, nhân vật trong tranh cũng rất sinh động, nếu có thêm một bài thơ hay để phối hợp thì đương nhiên càng thêm tuyệt diệu. Triệu Tử Văn cũng là nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Lý tài nữ thẹn thùng vô hạn không dám nhìn tới, vành tai trắng nõn cũng ửng hồng, dường như trong bức họa này cất dấu một bí mật không thể cho ai biết.
- Ồ?
Lý Cách Phi nhướn mày, thầm nghĩ đây là ngươi định tới thử ta sao? Ông cười nói:
- Vậy mời Triệu tiểu ca ban cho một bài thơ được không?
Triệu Tử Văn vừa nghe, liền thầm kêu không xong. Các văn thần của Đại Kinh đều thích đùa chiêu này, chỉ cần gặp phải người xa lạ, liền không tránh được có người thử thách một phen. Thật không hiểu vì sao người cổ đại có loại tật xấu này.
Nếu bị Lý đại nhân này tóm lấy cơ hội thử thách, vậy Triệu Tử Văn chỉ còn cách bất đắc dĩ gật gật đầu, lại cẩn thận nhìn bức tranh giống như đã từng quen này, đột nhiên tâm thần bình ổn, cười nói:
- Ta vừa mới nghĩ ra một bài thơ, xin mời Lý đại nhân chỉ giáo.
Lý Cách Phi nghe thấy Triệu Tử Văn có thể làm ra một bài thơ chỉ trong giây lát, trong lòng chấn động, thầm nghĩ dù là thi tiến sĩ, cũng phải đặc biệt chuẩn bị suy nghĩ tìm từ, tìm ý. Sao người này có thể làm nhanh như vậy được?
Lý tài nữ nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt đẹp duyên dáng liếc trộm Triệu đại ca một cái, lại vội vàng cúi đầu.
Triệu Tử Văn hắng giọng ngâm:
- Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xử khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
(Đề Đô Thành Nam Trang – Thôi Hộ)
Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.
Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.
- Đại ca….
Lý tài nữ nghe xong bài thơ này, hai má đỏ hồng, dậm chân, xấu hổ quay người bỏ chạy.
Lý Cách Phi nghe xong bài thơ này, quay đầu lại đánh giá bức tranh kia, lập tức hiểu được ý tứ trong đó – hoa đào vẫn đón gió xuân như trước, vậy mà chàng lại không ở còn đây. Trong thơ có ẩn chứa ý tương tư, thần thái phiền muộn, u oán, nhất là câu "đào hoa y cựu tiếu xuân phong", quả thật khiến người ta phải vỗ tay tán thưởng.