Thác Bạt là họ của tộc Hung Nô, Trương Liệt Hiến vừa nghe vậy lập tức biến sắc, sợ tới mức vội vàng nói:
- Thư đồng ngươi dám ngậm máu phun người. Lão phu họ Trương, các vị đại nhân đều biết cả, sao lại nói là Thác Bạt gì đó?
Triệu Tử Văn nói:
- Thật không? Sao ta không biết nhỉ?
- Giỏi cho thư đồng này! Trên đại điện cũng dám quấy rối. Vừa rồi Trương đại nhân rõ ràng tự bộc bạch gia môn, ngươi lại làm bộ như không nghe thấy, còn dám chửi bới Trương đại nhân.
An Vương giận dữ mắng Triệu Tử Văn.
Đôi mắt Triệu Tử Văn đầy nghi vấn, kỳ quái hỏi:
- Không phải à? Trương đại nhân luôn muốn chắp tay dâng thành trì Đại Kinh ta cho Hung Nô, vậy không phải họ Thác Bạt thì còn họ gì?
Văn võ bá quan đều rõ ý nghĩ của Triệu Tử Văn. Thư đồng này rõ ràng là ám chỉ Lại bộ Thượng thư Trương đại nhân thông đồng với địch, mưu toan bán nước.
- Ngươi…
Trương Liệt Hiến sợ tới mức hai chân đều run lẩy bẩy, chỉ vào Triệu Tử Văn nói:
- Lão phu vì nước vì dân, sao có thể làm việc bán nước như vậy? Hiện giờ quân Hung Nô tấn công tới, lão phu chỉ luận sự, chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì tốt hơn sao?
Triệu Tử Văn lắc đầu nói:
- Ta cũng không có biện pháp nào.
Quân Hung Nô đánh tới, chỉ có chiến và hòa, chẳng lẽ còn trông cậy vào không chiến mà thắng sao?
An Vương khinh miệt cười nói:
- Không có cách nào, còn ăn nói ngông cuồng, hiện giờ lại chửi bới đại thần triều đình ta, ngươi đáng bị tội gì?
Hoài Vương phản bác nói:
- An Vương, chẳng lẽ ngươi đã quên Hoàng Thượng vừa rồi nói gì sao?
- Hừ…. để ta xem thư đồng này còn có thể nói gì?
An Vương vô kế khả thi, phất tay áo cười lạnh nói.
- Tô đại nhân, thư đồng này rốt cuộc là ai?
Vị đại quan bên cạnh Tô đại nhân nhìn Triệu Tử Văn, hỏi Tô Đông Pha.
Tô Đông Pha cười ha hả nói:
- Hắn à, sẽ nói với ngươi sau.
Tần Quán cười mờ ám với vị đại nhân đó, nói:
- Lý đại nhân, hắn là hảo hữu của nữ nhân ngài ở Hàng Châu.
- Ồ? Hảo hữu của An Nhi?
Lý đại nhân cười nói:
- Vị tiểu ca này nhất định không phải chỉ đơn giản là một thư đồng nho nhỏ như vậy. Có thể cợt nhả trên triều, thản nhiên chế giễu Lại bộ Thượng thư, có thể thấy không phải kẻ tầm thường.
Tô Đông Pha và Tần Quán đều mỉm cười không nói, không nói nữa, mà nhìn xem Triệu Tử Văn sẽ dùng những ngôn từ kinh người nào để bác bẻ triều đình.
Vị Lý đại nhân này tự nhiên chính là phụ thân của Lý đại tài nữ, Lễ bộ Thượng thư Lý Cách Phi. Ông ta là hiền thần của Đại Kinh, đáng tiếc lại không phải là người thân cận với Hoàng đế, cho nên cũng không biết thân phận của Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn thính tai đã nghe được bọn họ nói chuyện, khẽ nhìn người đàn ông trung niên mặt mày tuấn tú này, thầm nghĩ: vị này chính là Lễ bộ Thượng thư, cha của An Nhi sao? Mình đã đào xong góc tường của Triệu Minh Thành, bước tiếp theo là làm tốt quan hệ với Lý Cách Phi.
- Trương đại nhân, không biết lần trước có phải khi quân Hung Nô tụ tập binh mã thì Đại Kinh ta cũng cắt đầu cầu hòa hay không?
Triệu Tử Văn lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt Trương Liệt Hiến hơi đắc ý, hừ nhẹ nói:
- Nếu không phải cắt thành cầu hòa, Đại Kinh ta có thể bình an qua được năm mới này sao?
Năm trước quân Hung Nô tụ tập binh mã, nóng lòng muốn thử, truyền bá tin tức nói sắp sửa tấn công Kinh quốc. Quan viên phản chiến của Đại Kinh đều hoảng sợ, vội vàng tấu lên Hoàng thượng cắt thành cầu hòa. Lão Hoàng đế cũng hy vọng có thể qua một cái tết an ổn, liền hồ đồ đồng ý cắt thành cầu hòa.
Triệu Tử Văn cười trào phúng:
- Thú vị, thật sự thú vị!
An Vương hừ mạnh nói:
- Thú vị cái gì, thư đồng nhà ngươi chỉ biết càn quấy.
- Thú vị cái rắm!
Triệu Tử Văn chợt trở nên lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy bắn ra hào quang lạnh như băng, châm chọc nói:
- Lần trước Hung Nô chẳng qua mới chỉ tụ tập binh mã, thả ra tin tức, phô trương thanh thế muốn tấn công Đại Kinh ta, Đại Kinh ta cũng sợ hãi vội vàng muốn cắt thành cầu hòa. Dân Hung Nô chỉ khẽ đánh rắm, chúng ta liền cắt đất cầu hòa. Nếu chúng rút đao, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Tướng sĩ Đại Kinh ta có phải nên vươn cổ ra cho chúng chém hay không?
Trước khi đi, Triệu Tử Văn đã được nghe Hạ tướng quân nói rằng, Hung Nô mới chỉ tụ tập binh mã thao luyện một phen, đã dọa cho đám quan lại phản chiến sợ tới mức trình tấu cầu hòa, làm cho lão Hoàng đế cũng thất kinh, đồng ý cắt thành cầu hòa. Hạ tướng quân rất căm giận, bất bình với chuyện này, tuy nhiên Hoàng thượng đã hạ chỉ, ông không thể không tuân theo, chỉ đành cắt thành trì cấp cho người Hung Nô.
Đám quan viên phản chiến đứng ở hàng bên trái nghe thấy vậy trắng bệch cả mặt mũi, âm thầm tức giận thư đồng này dám ăn nói thô tục trên triều. Nhưng đây không phải lúc tranh cãi, quả thật lúc trước Hung Nô còn chưa đánh tới, mới chỉ nghe thám tử hồi báo là Hung Nô tụ tập binh mã, chuẩn bị tấn công, bởi vậy hiện tại bọn họ không thể cãi được gì.
An Vương sắc mặt xanh mét, ôm quyền nói với lão Hoàng đế:
- Hoàng thượng, thư đồng này dám nói năng thô tục trên đại điện.
Lão Hoàng đế ti hí mắt nhìn Triệu Tử Văn, phất long tụ, cười nói:
- Hạ Văn chỉ nhất thời phẫn nộ, hắn nói cũng có đạo lý, để hắn tiếp tục nói đi, trẫm xá hắn vô tội!
Cũng may lão Hoàng đế này không quá hồ đồ. Triệu Tử Văn liếc vị nhạc phụ danh bất chính ngôn không thuận này một cái, nói tiếp:
- Hiện giờ Hung Nô lại phô trương thanh thế, nói muốn tiến công, chẳng lẽ Đại Kinh ta lại muốn tiếp tục cắt thành cầu hòa? Cầu hòa chỉ có thể giữ được an bình nhất thời, dã tâm của Hung Nô cũng không phải chỉ mấy tòa thành trì của Đại Kinh ta mà là toàn bộ Trung Nguyên. Lòng lang dạ sói của chúng như một cái động không đáy, không ngừng xâm chiếm dần từng mảnh quốc thổ Đại Kinh ta. Đại Kinh ta đã yếu lại càng thêm yếu. Đến khi Đại Kinh ta chính thức hấp hối, bọn chúng sẽ không chút khách khí, nuốt chửng chúng ta.
Toàn bộ văn võ bá quan trong đại điện nghe vậy kinh hồn táng đảm, thư đồng này nói thật sự là làm người ta khắc cốt ghi tâm, dường như Đại Kinh đang bị một hắc động vây quanh, dần dần bị hắc động đó bao trùm lên. Đến lúc đó, toàn bộ Đại Kinh sẽ lâm vào một mảnh hắc ám. Văn võ bá quan đều không kìm nổi hai chân run run, chỗ trí mạng của việc cắt thành cầu hòa lập tức hiện lên rõ ràng trước mắt.
Trong đại điện lập tức trở nên yên tĩnh, ai còn dám đề xuất cắt thành cầu hòa? Sách lược cầu hòa này căn bản là cắt thịt ra cho người ta ăn, có thể an bình nhất thời, cũng là hậu hoạn vô cùng.
- Nói rất đúng!
Tô Đông Pha và Tần Quán không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thư đồng này nói chuyện quả thật thô lỗ một chút, tuy nhiên có thể nói lời nói ẩn chứa chân lý và sự thật rõ ràng, quả thật làm cho người ta bội phục tận đáy lòng.
Lý Cách Phi nhìn thư đồng này từ trên xuống dưới, thầm nhủ đây thật sự là hảo hữu của An Nhi sao? Chỉ là một tiểu thư đồng sao?
- Hay, nói hay lắm!
Một lát sau, An Vương cũng vỗ tay tán dương:
- Không ngờ một thư đồng cũng có thể nói ra lời nói cao thâm như thế, tuy nhiên…
An Vương lại đổi giọng, cười lạnh hỏi:
- Nếu đại quân Hung Nô thật sự đánh tới, vậy nên như thế nào?
- Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn!
Triệu Tử Văn ôn hoà đáp.
Trương Liệt Hiến hừ mạnh nói:
- Hiện giờ mỗi người đều biết đại quân Hung Nô hung hãn dị thường, mà quân sĩ Đại Kinh khuyết thiếu chiến lực, triều đình không có tướng tài, quốc gia không có cường binh. Đại Kinh ta liên tiếp bại lui. Ta xem ngươi có biện pháp gì để ngăn, làm thế nào để chặn!
Câu này vốn là đâm thẳng vào tâm của lão Hoàng đế, nhưng lão cũng không để ý tới, cũng không hề tức giận. Triệu Tử Văn thấy vậy không biết làm sao cả, Trương Liệt Hiến này khuếch trương khí thế của Hung Nô, hủy diệt uy phong của Đại Kinh, những lời nói thối tha như vậy mà cũng có thể nói ra, vậy mà lão Hoàng đế vẫn tinh thần uể oải, quả thật muốn quản cũng không quản nổi.
Tô Đông Pha châm chọc khiêu khích nói:
- Trương đại nhân thật sự là giỏi ăn nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Tần Quán và Lý Cách Phi đồng thời khinh miệt nhìn về phía tiểu nhân chỉ mong yên vui nhất thời đó.
Trương Liệt Hiến có An Vương chống lưng, đâu có sợ bọn họ. Tuy nhiên đúng là lão đã nói sự thật. Hiện giờ Đại Kinh vốn không phải đối thủ của Hung Nô, muốn đối kháng với chúng, thật sự là lấy trứng chọi đá.
Triệu Tử Văn cười lạnh nói:
- Đại Kinh ta đường đường là Trung Nguyên đại quốc, sao lại sợ một ngoại tộc? Chỉ cần Đại Kinh ai ai cũng là tướng sĩ, chiến đấu hăng hái tới cùng, cho dù chiến đến chỉ còn một nam đinh cũng kiên quyết chiến đấu với Hung Nô, thành trì thất thủ cũng không để lại cho Hung Nô nửa hạt gạo. Đại Kinh sao có thể dễ dàng bại trận? Một nam nhi là một binh sĩ, Đại Kinh ta có trăm vạn nam nhi, tức là có trăm vạn tướng sĩ, còn phải sợ đám Hung Nô nho nhỏ đó sao? Còn sợ không thể giành lại núi sông Đại Kinh ta sao?
- Nói rất đúng, một nam nhi là một binh sĩ, Đại Kinh ta có trăm vạn tướng sĩ, sao phải lo không tiêu diệt nổi Hung Nô, lo gì không giành lại được non sông?
Đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế tỏa sáng, hung hăng chụp vào ngai vàng, kích động nói.
Văn võ bá quan đều giật mình nhìn về phía lão Hoàng đế bình thường vốn đều trầm lặng. Bình thường thì Hoàng thượng đều không thích quản chuyện gì cả, hiện giờ chỉ vì thư đồng này nói mấy câu, lại kích động trầm trồ khen ngợi.
Tô Đông Pha và Tần Quán nhìn nhau cười, bất cứ lúc nào, lời thư đồng này nói ra luôn làm cho người ta kích động vô cùng, như thể trời sinh ra hắn chỉ cần há mồm là có thể nói chết thành sống.
Các quan viên chủ chiến đều gật đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ kính nể nhìn tiểu thư đồng xa lạ này. Mà các quan viên phản chiến thì sắc mặt trắng bệch, cũng không dám lên tiếng, nhất là An Vương sắc mặt xanh mét, đều hận không thể một chưởng giết chết thư đồng chết tiệt này.
Hoài Vương tươi cười hòa ái, khuôn mặt thô tráng tràn đầy ý cười tha thiết. Hiện giờ hoàng huynh đều trầm trồ khen ngợi, xem ra là không cần cắt thành cầu hòa nữa rồi.
- Truyền ý chỉ của trẫm, nếu Hung Nô dám tới xâm phạm, Đại Kinh ta nhất định phải cho bọn chúng có đến mà không có về!
Lão hoàng đế phất long bào, nét mặt già nua lạnh lùng cao giọng nói với văn võ bá quan.
- Hoàng thượng anh minh!
Các quan viên chủ chiến lập tức quỳ hai gối xuống đất, mà phe phản chiến thì vô kế khả thi, chỉ có thể nhất tề quỳ xuống nịnh hót theo, hô lớn cùng với các quan viên chủ chiến.
- Khụ khụ…. Cứ xử lý như vậy đi.
Vừa rồi lão Hoàng đế kích động quá độ, không ngừng ho khan, lại biến thành bộ dạng không còn tinh thần hưng phấn nữa, nói với vẻ không kiên nhẫn.