Đại tiểu thư mặc một bộ váy dài màu phấn hồng, mắt ngọc mày ngài, mặt mày như tranh vẽ, dáng người thành thục, đầy đặn, động lòng người đứng trước mặt Triệu Tử Văn. Nhưng khuôn mặt lạnh như băng của nàng có chút tiều tụy. Ánh mắt phức tạp, dường như ai oán, lại dường như vui mừng. Triệu Tử Văn cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì nữa.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của người xấu, trong mắt đại tiểu thư lấp lánh lệ quang trong suốt, u oán nhìn Triệu Tử Văn. Một ngày dài tựa ba thu, hơn một tháng tưởng niệm như thủy triều, đại tiểu thư đã không kìm nổi muốn nhào vào trong lòng hắn rồi.
Triệu Tử Văn trêu đùa:
- Đại tiểu thư, ta còn chưa chết. Nàng không cần phải tức giận đến mức đó.
- Ta…. ta không có.
Đại tiểu thư thất kinh, ấp úng nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn không thể tha thứ cho ta được sao?
- Tha thứ ư?
Những lời này và lời nói của Dư Tư Lăng cũng không khác nhau là mấy. Triệu Tử Văn nghe xong cười ha hả, trong mắt tràn đầy hàn ý lạnh như băng:
- Đại tiểu thư thật là biết nói đùa. Ta chỉ là một kẻ tôi tớ, làm gì có quyền nói tha thứ hay không tha thứ gì với đại tiểu thư chứ. Đại tiểu thư quá đề cao ta rồi.
Đại tiểu thư thấy Hạ Văn hồi phủ thì trong lòng mừng rỡ, không hề để ý đến sự thận trọng dè dặt của nữ nhân, trực tiếp đi tìm hắn. Giờ Hạ Văn lại nói ra lời nói quyết tuyệt ấy, trong lòng đại tiểu thư đau như bị dao đâm. Nàng đã từng mắng hắn là kẻ tôi tớ, nô tài. Giờ này, hắn lần đầu tiên thừa nhận điều đó. Đại tiểu thư nghe được mà như dao cứa vào tim.
- Vì sao? Vì sao phải đối xử với ta như thế?
Đại tiểu thư cắn môi đỏ mọng, nước mắt tuôn xuống ào ạt, lẩm bẩm nói.
"Cô nàng này không phải là thích ta rồi chứ?", Triệu Tử Văn cảm nhận được trong ánh mắt khắc khổ của đại tiểu thư khắc sâu nỗi u oán trong lòng. Nhưng hắn lại lắc đầu, "Đại tiểu thư vẫn đối xử với ta như kẻ ăn người ở. Ngày đó ta xả thân cứu nàng, nàng còn lấy oán trả ơn, tìm Dư Tư Lăng làm nhục ta. Làm sao mà thích ta được?"
Ánh mắt đại tiểu thư có chút thê lương, nhìn chằm chằm vào kẻ đã đoạt đi trinh tiết của nàng, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Triệu Tử Văn nhìn đại tiểu thư, khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê trong mưa gió, dường như là thấy bóng dáng Dư Tư Lăng thì có chút không kiên nhẫn nổi, cả giận đáp:
- Đại tiểu thư nếu muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi. Thứ cho ta không thể hầu tiếp được.
Hắn đối với đại tiểu thư không đến mức là hận, nhưng có thể nói là chán ghét. Đối với một người đều cho rằng hắn là kẻ tôi tớ, lại từng sỉ nhục hắn, hắn cần gì phải cho nàng thể diện. Triệu Tử Văn nói xong liền bước nhanh rời đi.
Đại tiểu thư nhìn theo bóng dáng Triệu Tử Văn rời đi. "Hắn không chịu nói chuyện nhiều hơn với mình nữa." Đại tiểu thư nắm chặt một túi hương nhỏ trong tay, bưng khuôn mặt xinh đẹp mà thống khổ nghẹn ngào. Nàng hối hận vì sao phải cùng với Dư Tư Lăng làm nhục hắn? Vì sao không dám nói cho hắn biết việc bên dưới đáy vực đêm đó?
Triệu Tử Văn chậm rãi bước trên khu chợ Tiền Đường quen thuộc. Trung tâm của chợ chính là một chiếc cầu vòm và đường cái đầu cầu tạo thành. Vừa nhìn qua, thấy toàn đầu người lộn xộn. Nhìn kỹ xem thì thấy những người này đều là những thợ thủ công ở các ngành khác nhau, làm đủ kiểu. Bên sườn phía tây cầu có mấy hàng rong và rất nhiều du khách. Trên hàng xén có bày đao, cung, hàng tạp hóa, có bán cả nước trà, có cả thầy tướng số, rất là náo nhiệt.
Nhưng hắn không chú ý đến cảnh tượng phồn hoa, mà trong lòng luôn hiện lên ánh mắt u oán của đại tiểu thư. Dường như là mình đã mắc nợ nàng ta cái gì vậy. Nhưng Triệu Tử Văn chỉ cảm thấy cô nàng này đã không chỉ xem hắn như nô tài, còn lấy oán trả ơn làm nhục hắn. Tính đi tính lại thế nào thì cũng chỉ là cô ta mắc nợ mình mà thôi.
Triệu Tử Văn đi lên phía trước hơn chục thước, thì nhìn thấy sáu chữ to "Tử Vũ Hiên Chuyên mại điếm" (Cửa hàng độc quyền Tử Vũ Hiên). Bên ngoài cửa hàng quạnh quẽ, vắng vẻ. Sau khi Bảo Nhi bị Dư Tư Lăng giam lỏng thì cửa hàng vẫn để không. Rất nhiều người đều cho rằng cửa hàng đóng cửa không buôn bán nữa cho nên không có ai đến thăm hỏi cả.
- Bảo Nhi, đại ca muội hôm nay rốt cuộc có tới hay không?
Trong cửa hàng, Bảo Nhi đang cọ rửa những tro bụi và tạp vật nhiều ngày tích tụ lại. Lý tài nữ cũng không biết đã tới từ lúc nào, luôn mồm hỏi bên tai Bảo Nhi.
Bảo Nhi lúc lắc cái đầu, nói:
- Đại ca nói sẽ tới.
- Ta không phải là đã đến đây rồi sao?
Triệu Tử Văn ở bên ngoài nghe thế, cẩn thận, lặng yên không một tiếng động tiêu sái bước vào cửa hàng, cười nói với hai người.
- Đại ca!
Bảo Nhi nghe tiếng, quay đầu lại tươi cười. Nàng ngạc nhiên sung sướng nhào vào lòng Triệu Tử Văn, ôm chặt lấy hắn. Đôi làn thu thủy ngước lên nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Đại ca, Bảo Nhi rất nhớ chàng.
Cái gọi là "tiểu biệt thắng tân hôn" chính là như thế. Bảo Nhi sáng nay vừa mới rời khỏi Triệu Tử Văn, nhưng trong lòng tràn đầy bóng dáng của đại ca, không lúc nào không nghĩ đến đại ca. Sau khi nhìn thấy hắn thì giống như ba năm, năm năm không được gặp hắn rồi, vui sướng mà nhào về phía hắn luôn.
Triệu Tử Văn dịu dàng vỗ về cái trán nhỏ, trong mắt tràn đầy tình ý yêu thương, nhẹ giọng trêu đùa bên tai Bảo Nhi:
- Tiểu nha đầu không biết ngượng, không thấy An Nhi còn đang ở đây sao?
- Ai nha…
Bảo Nhi tưởng nhớ đại ca đến quên cả chừng mực. Sực nhớ ra Lý tài nữ còn ở phía sau, nàng thẹn thùng vội vã buông tay ra, đứng bên cạnh đại ca, xấu hổ nói:
- Đều là đại ca làm hại. Muộn như thế mới tới.
Bảo Nhi thẹn thùng, mặt mày như tranh vẽ, dung nhan xinh đẹp. Trên mặt mang theo cả sự vui sướng và ngượng ngùng, xuân ý nồng đậm lơ đãng tản mát từ khóe mắt. Ngắn ngủi trong có một đêm, từ một thiếu nữ ngây thơ chuyển biến thành một thiếu phụ quyến rũ, tươi đẹp mặn mà. Sự biến đổi này của nàng khiến cho cả Lý tài nữ rất quen thuộc nàng cũng thấy chấn động. Bằng vào tư thái thanh thuần trong vẻ quyến rũ này của Bảo Nhi, thì việc chinh phục một nam nhân không có gì là khó cả. Chỉ cần xem vào ánh mắt đắm đuối nhìn nàng của Triệu Tử Văn là biết rõ ngay.
Lý tài nữ cười khổ một tiếng, lại nhớ tới mới vừa rồi Bảo Nhi đi đứng có vẻ không thoải mái, liền đoán được nguyên do trong đó rồi. Ánh mắt nàng trộm liếc Triệu Tử Văn một cái, sâu xa nói:
- Chúc mừng Bảo Nhi và Triệu đại ca!
Triệu Tử Văn xấu hổ cười, nhìn về phía Lý tài nữ. Hôm nay Lý tài nữ mặc một bộ váy dài màu tím, ánh mắt trong sáng, mày vẽ thanh tú, băng cơ ngọc khiết, trên người tản mát một hương vị tươi đẹp, thoát tục. Triệu Tử Văn đã lâu chưa gặp nàng, cảm giác kinh ngạc cũng khiến trái tim hắn nảy lên vài cái. Hắn đổi đề tài, cười nói:
- An Nhi, nhiều ngày không gặp, nàng còn xinh đẹp hơn trước đó.
Lý tài nữ vừa thẹn vừa mừng cúi đầu, nhưng nhìn đến khuôn mặt tươi cười hạnh phúc kia của Bảo Nhi, thì đôi mắt đẹp lại có một vẻ u oán, lẩm bẩm nói:
- Ta so ra còn kém Bảo Nhi.
Cô nàng này không phải là đang ghen đấy chứ? Triệu Tử Văn nhận ra trong mắt Lý tài nữ có ánh nhìn ghen tuông, nhưng rồi hắn lại vội vàng phủ nhận. Đây là đại tài nữ nghìn năm có một của Trung Quốc đấy, lại là đối tượng mà mẹ ta sùng bái nhất. Nàng ấy thích ta? Thôi ạ, có mà là xuân thu đại mộng!