Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 122: Mưa Tên



Tôn tướng quân thần tình lo lắng, kỵ binh toàn bộ bị diệt là ngoài sở liệu của hắn, hắn vốn chuẩn bị dùng kỵ binh chia cắt đội hình đối phương sau đó đưa bộ binh bao vây tiêu diệt, trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt toàn quân đối phương nhưng hắn còn chưa kịp hạ lệnh cho bộ binh tiến lên thì toàn bộ kỵ binh đã bị tiêu diệt, tình hình chợt trở nên hết sức cang thẳng khiến hắn cũng mù mờ không biết phải làm sao.
Nhìn quân địch vẫn còn hơn hai ngàn bộ binh, hơn ba ngàn kiếm sĩ, Tào tướng quân nhất thời nhíu mày, cảm thấy áp lực lớn. Bình Nam Vương bị giết cũng có nhiều điểm đáng ngờ, dường như Bình Nam Vương vốn chỉ bị người kia lợi dụng, hắn mới chân chính là chủ mưu, lợi dụng tấm bình phong là Bình Nam Vương, sau khi hết giá trị liền ra tay sát hại.
Triệu Tử Văn sau một lúc trầm tư chợt nhớ lại nhiệm vụ trước đây Tần đại nhân giao phó, chẳng lẽ nhiệm vụ đó với tên chủ mưu kia có liên hệ ? Dường như mụch đích của bọn họ đều giống nhau nhưng dụng thiên binh vạn mã chỉ vì một miếng ngọc ????? Triệu Tử Văn cười khổ, sao ta có thể ngây thơ đến như vậy, nhất định mục đích của hai người khác nhau.
Hai quân giằng co, quân địch mất đi ưu thế kỵ binh nhưng lại hơn ở chỗ số lượng áp đảo, Tôn tướng quân hiểu điểm ấy cũng không cần nghĩ tới binh pháp gì cả, giơ trường kiếm thét lớn:
- Toàn bộ xông lên cho ta !!
- Rầm ! Rầm ! Rầm !!
Gần sáu ngàn tướng sĩ nhất tề bước tới, sáu ngàn người không ai mở miệng nhất tề tiến tới, mỗi bước chân nho nhỏ trở thành một tiếng động vô cùng khủng khiếp, trường thương, trường kiếm sáng quắc khua động, âm thanh kinh thiên, tiếng trống khủng bố ầm ầm vang tới đập vào màng nhĩ của hai ngàn quân thủ thành.
Đây mới là lực lượng không thể chống nổi. Chúng tướng sĩ thầm cảm thán, quân địch thanh thế kinh người, trong lòng chợt nảy sinh một tia khiếp hãi, dường như sau ngàn quân này..không thể chiến thắng !!!
Ngày thường, Triệu Tử Văn chỉ thủ thành, đây là lần đầu nhìn thấy trận chiến quần công với quy mô lớn như vậy, sáu ngàn quân địch, mỗi bước chân đều khiến đại địa lay động, chỉ một lúc nữa, sáu ngàn quân cùng lao tới…….hắn nhớ lại cảnh tượng trong thế giới động vật được xem trên tivi trước đây, hơn mười vạn bò Tây Tạng chạy như điên, cảnh tương thật….giống nhau….thật dọa người.
Quân đoàn đối phương đông nghìn nghịt, thế trận hoàn chỉnh, phía trước là trường thương sắc bén, phía sau là kiếm, quân đội dày đặc như rừng, hơn một trăm chiến mã còn sót lại cũng hí vang, vó ngựa tung bay
Chiến mã hí vang tận trời, sát khí lãnh liệt bao phủ không trung như muốn nhắn nhủ "Chạy đi, chạy đi, chạy nhanh nếu không sẽ chết"
Rầm ! Rầm Rầm !!
Mấy nghìn quân địch thẳng tiến, từng bước từng bước, thanh thế nghiêng trời lệch đất, ngay cả đàn chim đang đậu trong rừng cách đó không xa cũng bị kinh động, hoảng sợ bay tán loạn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hai ngàn quân thủ thình biết rằng, đối phương lựa chọn chiến thuật giáp chiến, tận dụng lợi thế về quân số, đại quân đông nghìn nghịt chậm rãi áp sát như thợ săn đang chậm rãi tới gần con mồi, tiếng bước chân rung trời khiến lòng người lạnh ngắt, tiếng binh khí cọ xát, tiếng ngựa hí vang tạo ra một áp lực cực kỳ khủng khiếp, thậm chí có người bị loại áp lực này đè nén đến không thở nổi.
- Giết !!!
Một tiếng hô đinh tai nhức óc vang lên, chúng tướng sĩ đương nhiên hiểu ai là người hô, lại nghĩ tới thân nhân ở Tiền Đường, đồng thời rống lên:
- Giết !!
Tiếng giết xé trời vang lên, sát khí lành lạnh từ hai ngàn tướng sĩ tỏa ra bốn phía áp về phía quân địch, tất cả mọi người ánh mắt lạnh lùng, nghiến chặt hàm răng giận dữ hét lớn:
- Giết huynh đệ của ta, phải trả giá bằng cái chết !
- Giết cho ta !!
Tôn tướng quân thấy không thể kìm chế tiếp tục, hơn nữa không muốn kéo dài thời gian, viện quân nếu đến kịp, hắn hiểu sẽ thế nào, liền khua kiếm giận dữ hét
- Hô !!!
Nghe lệnh, sáu ngàn quân địch gầm lên, đứng thẳng lao tới như điên, sáu ngàn binh sĩ mặc trọng giáp, khí thế kinh thiên địa, quỷ thần biến sắc, như một tầng mây đen ập tới, mở màn cho trận chiến sinh tử cuối cùng !!
- Huynh đệ doanh trại số năm, tạo tấm chắn, doanh trại số một, số hai, thay nhau bắn tên.
Bước vào cuộc chiến sinh tử, Triệu Tử Văn luôn duy trì thanh tỉnh, cũng không thèm để ý ai là người chỉ huy, sáu ngàn quân đã tới gần, hắn nhanh chóng hạ lệnh.
Tào tướng quân cũng không trách cứ hắn, Triệu Bách Vị vốn là một vị tướng tài, lúc này lại là thời điểm then chốt, liên quan đến sự tồn vong của Hàng Châu, hắn đương nhiên sẽ không so đo việc này, có lẽ từ trong thâm tâm hắn, Triệu Tử Văn thích hợp để chỉ huy hơn là hắn.
- Vù, vù, vù !!!
Vô số mũi tên tạo thành một cơn mưa tên bay về phía quân địch, hai doanh không ngừng thay phiên bắn tên vì vậy làn mưa tên liên tục khong ngừng, mặc dù quân địch có hai ngàn binh tạo tấm chắn nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn cơn mưa tên, âm thanh thảm thiết bắt đầu vang lên.
- Khốn kiếp !
Tôn tướng quân cưỡi chiến mã đi sau cùng, nhìn mấy trăm tướng sĩ không ngừng ngã xuống trong cơn mưa tên, hắn nổi giận, trong lòng thầm nguyền rủa tên chết tiệt nào đã bày mưu. Tiễn thủ của Kinh quốc trước giờ đều nhất tề cùng bắn, không có chiến thuật thay phiên bắn như vậy, lần này dưới làn mưa tên không ngừng, tấm chắn cũng không thể che đỡ được, đối mặt với cơn mưa tên, quân đội không có tấm chắn căn bản không thể trốn, chết thê thảm, tổn thương nghiêm trọng.
Hơn mười lượt mưa tên giết chết hơn ngàn quân nhưng đó là do quân thủ thành cung tiễn không đủ, nếu như có đủ cung tiễn, sợ rằng quân địch còn chết thê thảm và nghiêm trọng hơn nhiều.
- Bỏ thuẫn, phóng mâu !!!
Tôn tướng quân hổn hển thét
- Vù, vù, vù !!
Binh lính buông thuẫn, giơ cao trường mâu phóng về phía trận doanh quân phòng thủ.
- A, phịch, a !!!!
Vô số trường mâu sắc bén phóng tới, xé trời lao thẳng vào quân sĩ, hơn trăm tướng sĩ tránh không kịp bị trường mâu đâm thẳng vào ngực và đầu kêu thảm thiết, mấy trăm chiếc thuẫn bị trường mâu va chạm phát ra âm thanh kim loại rợn người.
Triệu Tử Văn cầm thương giơ gạt, đập nát mấy cây trường mâu đang bay tới rồi lại quét mắt nhìn xuống, hơn trăm tướng sĩ bị trường mâu giết chết, trong lòng hắn quặn đau, hắn cũng đoán được quân địch sẽ dùng thủ đoạn này nhưng lại không thể tránh, cũng như mười trận mưa tên vậy, hắn bất đắc dĩ thở dài, chiến trường…..không thể không có hi sinh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv