Chúng tướng sĩ nhìn Triệu Bách Vị hào khí ngút trời, cảm giác như Triệu Bách Vị này sắp xuất lĩnh bọn họ giành được thắng lợi, họ giơ cao trường kiếm, cương đao, vì thân nhân, vì quê hương, hôm nay dù tử trận cũng sẽ dốc hết sức !
Triệu Tử Văn ngạo nghễ đứng đó, nắm chặt Hổ Đầu Thương, lành lạnh nói:
- Hôm nay là ngày chúng ta báo thù, cho dù bọn họ có thiên quân vạn mã, chúng ta cũng bắt họ nợ máu trả bằng máu. Giết huynh đệ ta phải trả giá bằng cái chết !!!
Hai ngàn tướng sĩ đều đã ở chung khá lâu, trong mắt tràn ngập lệ nóng, giận dữ hét:
- Giết huynh đệ ta, phải trả giá bằng mạng sống.
- Tào tướng quân, phái một trăm tướng sĩ đi chặt vài cây gỗ mang về đây
Sĩ khí tăng vọt, Triệu Tử Văn cũng đã đạt được mục đích, quay đầu nói với Tào tướng quân.
Lưu Chương thật vô cùng bội phục Triệu Bách Vị, mỗi câu nói của hắn đều khiến người ta phấn chấn, chặt cây gỗ ? đương nhiên cũng có dụng ý, vội hét lên:
- Triệu huynh, chặt gỗ có tác dụng gì ?
Triệu Tử Văn đối với tính tình của người này, không thể nhẫn nại, cười nói:
- Đương nhiên là để làm chông gỗ
- Chẳng lẽ Triệu huynh nghĩ rằng quân địch sẽ dùng kỵ mã để tấn công ?
Lưu Chương không chờ Triệu Tử Văn nói hết, lại gấp gáp hỏi.
Triệu Tử Văn lần trước khi rời khỏi Vọng Giang Thành đi săn thú đã thấy rất nhiều ngựa được đưa tới quân doanh đối phương, nhưng cho đến giờ cũng chưa từng một con chiến mã nào, có thể chiến mã cũ đã bị chết hết, đám chiến mã mới được đưa tới bổ xung, tự nhiên sẽ hình thành một nhược điểm của quân địch.
Tào tướng quân bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu:
- Hiện giờ nghĩ tới điểm này cũng đã muộn rồi, lúc này đã quá chính ngọ, quân địch sắp ập đến, không còn thời gian để làm hàng rào cọc gỗ ngăn cản kỵ binh nữa
Triệu Tử Văn cũng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng bởi hắn lo lắng trong quân có do thám của phản quân, La Đinh Phu là nội gián chuyện này hắn vẫn chưa nói cho Tào tướng quân, có lẽ chuyện này hắn sẽ vĩnh viên không bao giờ nói sao, dù gì hắn cũng từng là huynh đệ với La Đinh Phu, hắn không đành lòng khiến hắn mang danh phản đồ.
- Tướng quân, không cần lo lắng, ta tự nhiên có dụng ý
Triệu Tử Văn cười nói đầy thâm ý
Tào tướng quân đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, dường như cũng đoán được một chút dụng ý của Triệu Bách Vị, liền phái một trăm tướng sĩ đi tới rừng cây không xa chặt gỗ, mang về một trăm thân cây thô, to, rồi dùng binh khí để vót nhọn.
Trống trận vang lên, mây đen ùn ùn kéo tới, hai ngàn tướng sĩ đứng ở cửa thành, trong mắt lóe lên ánh sáng lành lạnh, ngạo nghễ, họ nắm chặt trường kiếm và cương đao của mình, sát khí dâng lên như muốt nuốt sống quân địch.
Trận chiến này không cần phải thủ cửa thành nữa, cửa thành vốn đã hư hỏng quá nặng, nếu quân địch đánh vào trong thành, với địa thế rộng lớn bên trong, quân địch lại người đông thế mạnh nghiễm nhiên trận chiến sẽ trở thành đơn phương đồ sát. Tào tướng quân hiểu điểm ấy vì vì vậy quyết định đối mặt với bọn chúng ở cổng thành, tận lức kéo dài vài canh giờ.
Triệu Tử Văn nhìn quân đội phía trước lạnh lùng cười, đối phương chủ yếu là sơn tặc, bị thu thập hoặc bắt buộc đến đây cũng chỉ là thư sinh đọc sách, trên đầu lại mang danh phản quân, sĩ khí sao có thể cao được ? Chỉ có điều lũ sơn tặc kia lại liên tục điên cuồng kêu gào.
Sơn tặc mặc khôi giáp nặng nề, sắc mặt dữ tợn, tay giơ cương đao, chiến mã dưới chân thở phì phò, hơn một ngàn thớt chiến mã hí vang khiến người ta không kìm nổi, sinh ra một cảm giác sợ hãi, nếu chiến mã nhất tề phóng tới, hậu quả thực không thể tưởng.
Đứng phía sau hai ngàn tướng sĩ, Tào tướng quân nhìn thiên quân vạn mã của đối phương không khỏi nhướng mày, vừa rồi chặt một trăm cây gỗ dùng số gỗ này làm cọc dựng hàng rào hiển nhiên đã muộn, nếu dùng để làm thành, quân địch cũng sẽ thay đổi sách lược tiến công. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Triệu Tử Văn lưng mang Hổ Đầu Thương, đứng cạnh Tào tướng quân, khóe miệng tràn ngập ý cười, dường như hết thảy đều đúng như hắn sở liệu, quân địch đi đầu là kỵ mã, hiển nhiên muốn tốc chiến tốc thắng.
Hai ngàn tướng sĩ sắc mặt trầm trọng, nhưng không có nửa phần sợ hãi, tất cả bọn họ đều thấy chết không lùi, đội ngũ xếp hàng chỉnh tề chờ đợi quân địch xuất kích, một bộ khôi giáp, một binh khí, đội hình hai ngàn người nhìn cũng thật đồ sộ, thế nhưng đối diện, quân địch lại đông như rừng, phỏng chừng quân số phải gấp ba.
- Vương gia, vì sao khí thế của họ bỗng nhiên lại tăng vọt như vậy ?
Một người đàn ông mặt đen, ngồi trên con ngựa ô cao lớn nhìn quân thủ thành hỏi.
Đại hán mặt đen chính là Hán Khẩu Trung, tướng dưới trướng Bình Nam Vương, cuộc chiến sinh tử hôm nay hắn cũng có mặt, ủng hộ sĩ khí của toàn quân, Bình Nam Vương mặt trắng, môi bạc, dáng người gầy yếu, mặc một bộ khôi giáp mỏng manh, nhìn hắn sợ rằng một cơn gió cũng thổi bay, nhìn thế nào cũng không giống một tên phản loạn, hắn khinh thường nói:
- Tôn tướng quân không cần lo lắng, có lẽ quân địch chỉ phô trương thanh thế mà thôi.
Tôn tướng quân gật gật đầu:
- Quân đội mà một con chiến mã cũng không có, chúng ta sẽ dễ dàng san bằng bọn họ
Bình Nam Vương gật đầu mỉm cười nhưng trong lòng vẫn mơ hồ lo lắng sợ viện quân đến kịp, ánh mắt hắn lóe ra một tia sáng dữ tợn.
Tôn tướng quân đoán được hắn đang nghĩ gì, cười nói:
- Vương gia không cần lo lắng, viện quân chưa thể tới kịp, chỉ cần chúng ta công hạ Vọng Giang Thành chúng ta sẽ đổi công làm thủ, sau khi tìm được thứ chúng ta muốn tìm Vương gia có thể hạ bệ hoàng đế mà ngồi cầm giữ thiên hạ.
Viện quân đương nhiên sẽ không tới kịp lúc này, Bình Nam Vương dùng hai ngàn binh mã trấn thủ Tô Châu chính là để kéo dài thời gian, hai ngàn người tử thủ, viện quân cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể phá Tô Châu, cho nên còn khá nhiều thời gian.
Nắm giữ thiên hạ, Bình Nam Vương nghĩ về địa vị, quyền thế, những thứ đó đủ sức khiến một người yếu đuối cũng trở thành dũng cảm, Bình Nam Vương rút đoản kiếm, cố làm ra vẻ nói:
- Tôn tướng quân, tiến công !!!
Trong ánh mắt Tôn tướng quân lộ ra một tia khinh miệt, nhưng chỉ lướt qua nên không ai nhìn thấy, hắn cung kính nói:
- Rõ !!!