Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 51: Tôi Sẽ Khiến Ông Nhìn Rõ Đầu Óc Của Mình







"Tôi chính là người ông đang đợi." Thẩm Lãng mở miệng, khí định thần nhàn*.
*khí định thần nhàn: nhàn nhã, ung dung.
"Cậu đừng có hù ta, Đỗ Kim Thủy ta là người dễ bị lừa như thế sao?!"
Đỗ Kim Thủy không tin, người nhà họ Thẩm sẽ mặc quần áo bình thường, nắm tay một cô gái đi dạo phố sao.
Đừng có giỡn, nhà họ Thẩm lớn như vậy, con cháu có cuộc sống giàu sang, xa hoa vô cùng.
Tuy rằng cô bé này được xưng là hoa khôi giảng đường, nhưng nhìn đâu cũng thấy là người bình dân.
Hơn nữa, nếu thật sự là người nhà họ Thẩm, thân phận tôn quý như vậy, làm sao ra khỏi cửa mà không mang theo một người vệ sĩ nào cơ chứ?
Đỗ Kim Thủy không tin, nghĩ rằng Thẩm Lãng đang lừa hắn, nhưng Thẩm Lãng lại không hó hé gì cả.
Nơi này nhiều người, chắc chắn không thích hợp để lộ thân phận.
Thẩm Lãng liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện gần đây đa số đều là cửa hàng, chỉ có duy nhất một quán trà.
Mà quán trà kia, Thẩm Lãng cùng Tống Từ đã từng uống qua.

Bất quá rất thích hợp, so với những chỗ khác, quán trà im lặng càng phù hợp để bàn chuyện hơn.
"Đỗ Kim Thủy, chúng ta đến quán trà đó đi, tôi có chuyện muốn nói với ông." Thẩm Lãng chỉ chỉ bên kia.
Đỗ Kim Thủy nhìn quán trà, ngữ khí đầy khinh thường: "Ở thành phố Bình An này, người có tư cách cùng ta uống trà, không quá năm người, cậu còn lâu mới đủ tư cách!"
Được rồi, ông già họ Đỗ này bắt đầu vênh váo, để chờ xem.
Trước đó vốn rất ổn trọng, có lẽ vì bị Thẩm Lãng cự tuyệt, cơn tức dâng lên, mới bắt đầu sĩ diện.
Lại nói, nếu không phải công tử hắn muốn trải nghiệm cuộc sống, Đỗ Kim Thủy có cái đức hạnh gì mà nói chuyện với hắn như thế!
"Không đi? Vậy cũng đừng hối hận!" Ánh mắt Thẩm Lãng thâm thúy, lạnh lùng.
Đỗ Kim Thủy đứng đối diện Thẩm Lãng, đột nhiên có cảm giác, lông tơ khắp người dựng đứng.
Bất quá Đỗ Kim Thủy còn không ý thức được điều kỳ lạ đó, chỉ hơi hoài nghi, có phải ông thật sự già rồi hay không?
Trước đây ông bị thấp khớp, hiện tại là hư thận sao?
"Ra vẻ huyền bí làm gì, cậu cho là ta đã đáp ứng cậu sao? Muốn cùng ta uống trà, phải thu phí, thành phố Bình An có bao nhiêu người tha thiết mơ cùng ta uống trà tán gẫu, cậu dựa vào cái gì?!" Đỗ Kim Thủy lạnh giọng nói.
"Tin hay không tùy ông, nhưng cơ hội chỉ có một, ông không nắm chắc, thì sau tôi sẽ hẹn lại vào nửa tiếng sau, nhưng có hình phạt đi kèm, nếu ông muộn một giây, tôi sẽ cho ông thấy rõ đầu óc của mình." Thẩm Lãng cười lạnh.
"Đỗ Kim Thủy ta sao lại e sợ uy hiếp của cậu chứ? Một thằng nhóc cỏn con! Hù dọa được ai!"
Đỗ Kim Thủy khinh thường đáp lại.
Nhưng trong lòng ông ta đã vô cùng băn khoăn.
Cho dù Thẩm Lãng không phải người ông ta đợi, mà là người của Tống Tri Viễn, muốn ở chỗ tối xử hắn, cũng không khó.

Nghĩ đến Tống Tri Viễn của nhà họ Tống, đó là gia tộc nào, Đỗ Kim Thủy tất nhiên hiểu rõ.
"Ta cùng lão Tống không có mâu thuẫn trực diện nào, nói ra thì vẫn được xem như bạn bè, sao người của lão Tỗng lại cùng ta đối nghịch chứ? Rốt cuộc có lý do gì?"
Đỗ Kim Thủy trong lòng tràn đầy nghi hoặc, ông thậm chí quyết định, lát nữa gọi một cú điện thoại cho Tống Tri Viễn, hỏi thử xem đây là chuyện gì.
"Tôi nói rồi, tôi chính là người ông đợi, nhãn lực của ông làm tôi thất vọng quá, còn chuyện nửa tiếng sau ông có đến quán trà hay không, tự ông cân nhắc cho kỹ." Thẩm Lãng thản nhiên nhìn Đỗ Kim Thủy.
Đỗ Kim Thủy nửa tin nửa ngờ, càng thêm lo lắng.

Ông hoài nghi Thẩm Lãng là người của Tống Tri Viễn, lại lo việc phải đợi người nhà họ Thẩm.
Ông thấy khí thế Thẩm Lãng không kém, nếu là diễn kịch, thì kỹ năng diễn xuất này so với bọn diễn viên mới nổi có thể cách đến mấy con phố.
Lại lo lắng bị Thẩm Lãng trêu chọc, nếu chuyện gia chủ nhà họ Đỗ là ông, bị một người trẻ tuổi đùa cợt, truyền ra ngoài còn không khiến người nghe cười đến răng rơi đầy đất hay sao.
Bởi vậy Đỗ Kim Thủy vô cùng thận trọng.
Nhưng Đỗ Kim Thủy tuyệt đối không phải kẻ hiền lành, nếu thằng nhóc này thật sự đùa giỡn ông, ông nhất định sẽ động sát tâm!
Quần chúng vây xem đều nghĩ người thanh niên này điên rồi.
Chống lại Đỗ Kim Thủy, chính là hủy đi tương lai của chính mình, bị nhà họ Đỗ trả thù chỉ là chuyện sớm muộn.
Thế mà người thanh niên này còn chủ động hẹn Đỗ Kim Thủy nửa giờ sau gặp bàn lại, còn phát ngôn bừa bãi, nói Đỗ Kim Thủy trễ một giây, sẽ bị phạt, này còn không phải tự tìm đường chết à!
"Mặt mũi thật lớn nhỉ, lão Đỗ là người cậu muốn hẹn là hẹn sao?"
"Cười chết tôi rồi, hắn còn dám nói sẽ phạt lão Đỗ, đúng nha, cậu là vua ở đây chắc!"
"Thằng nhóc này sẽ không đến chỗ hẹn đâu, nó đang tìm cơ hội chạy trốn đó!"
"Một tiếng sau đảm bảo hắn đã chạy mất tích, khôn vặt ai mà không biết cơ chứ!"
Đối diện với những nghi ngờ đó, Thẩm Lãng thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ, không đáng phải trốn, cứ quyết định vậy đi, tôi lười nói thêm."
Hắn không muốn lãng phí nước bọt với đám người ngu xuẩn này.
Nói xong, Thẩm Lãng liền nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời đi, tiếp tục đi dạo phố.
Đỗ Kim Thủy cũng không ngăn cản Thẩm Lãng, phố Bình An này, ông nắm rõ trong lòng bàn tay, muốn biết tung tích của Thẩm Lãng, chỉ cần điều động mạng lưới giám sát một chút là được.
Đồng thời, Đỗ Kim Thủy còn cuồng ngạo tự nhủ: "Vô luận tên đó có tới chỗ hẹn hay không, ta đều sẽ tuân thủ lời hứa, chỉ cần nó dám ra vẻ, ta muốn nó chết canh ba, ai dám giữ mạng hắn đến canh năm!"
Lúc này, Thẩm Lãng nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyên, đi qua từng con phố.
Đôi môi đỏ thắm của Lâm Nhuyễn Nhuyễn hơi cong lên, nhưng trên mặt không hề có chút vui vẻ nào.
Cô cảm thấy, không khí giằng co giữa Thẩm Lãng với Đỗ Kim Thủy lúc nãy rất đáng sợ.
Kỳ thật, cô càng lo lắng cho an nguy của Thẩm Lãng.
Cứ nhớ đến việc Thẩm Lãng nghiêm túc nói nếu Đỗ Kim Thủy đến muộn, sẽ khiến ông ta thấy rõ được đầu óc của mình, cô cho rằng Thẩm Lãng chỉ cố ý nói như vậy để hù dọa mà thôi.
Dù Thẩm Lãng có bạn bè rất lợi hại, nhưng Đỗ Kim Thủy ở thành phố Bình An này cường hào ác bá đó.

"Bạn học Thẩm, cậu sợ không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhuyễn Nhuyễn hơi nhăn lại, hỏi.
Thẩm Lãng nhếch miệng, lắc đầu cười: "Không sợ lắm."
Không có cách nào, lúc này chỉ có mỗi hắn với Lâm Nhuyễn Nhuyển, hắn cũng không muốn nói ra những lời tàn bạo đó, sợ dọa đến cô.
Bổn công tử vốn tàn nhẫn, trải qua nhiều tình cảnh, sợ cái rắm!
"Cái này...!hẳn cũng phải sợ đi, nhà họ Đỗ thế lực lớn, sợ hãi là chuyện cực kỳ bình thường, bạn học Thẩm không cần cảm thấy mát mặt, thật ra tôi còn sợ hơn cậu..." Lâm Nhuyễn Nhuyễn đặt nắm tay trước ngực.

truyện kiếm hiệp hay
Thẩm Lãng cười cười, xoa nhẹ đầu Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Rồng bơi về biển, thành phố Bình An này chính là biển, nghĩ vây được con rồng này sao!
Bất quá để không bị nghi ngờ thân phận, Thẩm Lãng cũng không ngông cuồng nói ra, mặc dù hắn đúng là có tư cách để cuồng.
"Không có chuyện gì đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi." Thẩm Lãng mỉm cười.
Nhưng trong mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, hắn chỉ đang miễn cường cười mà thôi.
"Tôi...Tôi nhất định sẽ bảo vệ bạn học Thẩm, nếu...!Nếu bọn họ đánh cậu, tôi nhất định sẽ che chắn cho cậu...!Để bọn họ đánh tôi..."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở to đôi mắt trong vắt, chân thành tha thiết nhìn Thẩm Lãng.
Dù cô cũng sợ muốn chết, giọng đều run lên, lại cố lấy dũng khí, nguyện vì Thẩm Lãng mà bị đánh, đều là chân thật nhất.
"Đừng sợ, nửa tiếng sau, gặp mặt sẽ hiểu."
Thẩm Lãng đi dạo phố, lẳng lặng chờ đợi nửa tiếng sau, ở quán trà, nhìn một lão nhân viên bảy mươi tuổi báo cáo công việc..





TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv