“Xảy ra chuyện thế này, nhà họ Long sẽ bị đưa ra làm bia ngắm, phải chịu hết thảy công kích từ mọi người, nhà họ Bàng, nhà họ Tiết và cả nhà họ Giang nữa, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội đó.” Các dõng dõi danh giá quyền thế ở phía Bắc không biết làm chuyện giúp người gặp nạn, nhưng mấy chuyện như bỏ đá xuống giếng thế này thì Long Tường đã thấy nhiều đến không đếm xuể rồi.
“Nhà họ Bàng và nhà họ Tiết vẫn có người nằm vùng của con giám sát, không có bất thường gì.” Long Phi nói: “Nhưng mà riêng nhà họ Giang… người con cài vào đã mất tích rồi” Ánh mắt anh ta sâu hút, vô cùng kiêng ky nhà họ giang, cảm giác phải kiêng ky đó mạnh mẽ hơn so với ai dòng dõi giàu có hàng đầu kia nhiều.
Từ đầu đến cuối Long Phi đều cảm thấy năm đó chuyện Giang Đạo Nhiên lấy cô con gái nhỏ nhà họ Tiết đưa nhà họ Giang lên vị trí dòng dõi danh giá quyền thế hàng đầu còn có ý đồ khác, người kia nhìn có vẻ không ganh đua với đời, Long Phi tin chắc ông ta vẫn đang giấu tài!
“Con nghi ngờ nhà họ Giang?”
“Chẳng lẽ họ không đáng để con nghỉ ngờ sao chứ?”
Long Phi hừ một tiếng: “Cái người đàn ông ở thuộc địa Đông Hải kia cũng họ Giang, con không tin cậu ta không có quan hệ gì vơi người nhà họ Giang.
“Nhưng Linh Nhi nói…”
“Lần cuối cùng Linh Nhi nhìn thấy cậu ta là mười lăm năm trước rồi, sau đó cậu ta bị đuổi khỏi nhà họ Giang, làm sao.
Linh Nhi còn nhớ rõ được cơ chứ?”
Ánh mắt Long Phi ngày càng trầm xuống: “Ba à, ba đừng quên năm đó là ba đã phản bội nhà họ Giang, mới khiến cho…”
Không nên nhắc lại “Câm miệng!”