Đây là con đường mà nhà họ Ngô theo đuổi. Cho dù Ngô Hồng Vĩ có chết cũng không thể hoàn toàn phá hỏng †âm huyết của mấy đời người.
Gã ta từ chối thẳng thừng Chu Thân, thà là mình liều mạng cá chết lưới rách với đám người nhà họ Tống chứ tuyệt đối không đi tới nương tự vào gia tộc lớn hàng đầu.
Hai người chia tay rời đi trong bầu không khí không vui, Chu Thân rời đi mà Ngô Hồng Vĩ cũng dần bình tĩnh lại.
Càng là lúc này lại càng phải tỉnh táo.
“Dương Húc đâu?”
Gã ta ngẩng đầu và kêu lên một tiếng.
“Gia chủ, Dương Húc gã… ngất rồi, không biết bao giờ mới tỉnh”
Quản gia thận trọng nói.
Là Ngô Hồng Vĩ ra lệnh đánh gãy tay chân của Dương Húc, bây giờ lại tìm Dương Húc à?
Thế trước đó cần gì phải làm vậy chứ?
Nếu gã ta nghe lời Dương Húc nói, sao có thể làm cho nhà họ Ngô trở thành trò cười cho cả phương bắc như bây giờ?!
Nhưng ông ta không dám nói.
“Đồ vô dụng!”