“Không tại sao hết, chính là không muốn bán” Giang Ninh nói: “Tập đoàn Lâm Thị của tôi chỉ có thể mua vào, chứ không bán sản nghiệp, cho dù lâm vào đường cùng, hết đạn cạn lương cũng không bán, càng khỏi cần phải nói, bây giờ khu mỏ quặng này hoạt động rất tốt, đổi lại là hai người, hai người có bán không?”
“Chúng tôi…”
Cao Thụ sốt ruột, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Anh Ninh” Sắc mặt Triệu Toàn có phần hơi khó coi: “Tập đoàn Lâm thị muốn thâu tóm nhiều khu mỏ quặng như vậy cũng không dễ dàng gì, tôi nghĩ anh phải hiểu rõ điều này” “Chúng tôi chỉ muốn giúp Tập đoàn Lâm thị chia sẻ gánh nặng, mọi người làm bạn với nhau, được không?”
“Không được” Giang Ninh vẫn kiên quyết: “Chẳng được lợi gì cả”
“Tôi chưa từng nghĩ tới việc muốn kết bạn với hai người, chắc hai người cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn kết bạn với Tập đoàn Lâm Thị, đúng chứ? Hai người muốn một phần sản nghiệp, muốn cho mình một nơi để hoài niệm nhớ mong, đó là việc của hai người” Anh bật cười, hàm ý sâu xa nói: “Hình như Tập đoàn Lâm Thị của tôi không có nghĩa vụ đó đâu nhỉ?”
Mặt Cao Thụ đỏ bừng, Triệu Toàn đứng phắt lên, mặt tối sầm xuống: “Anh…”
“Có phải phản ứng này của tổng giám đốc Triệu phần hơi đáng rồi không?”
Triệu Toàn phản ứng mãnh liệt như vậy, còn Giang Ninh vẫn bình tĩnh: “Mới vừa bắt đầu bàn chuyện làm ăn, sao đã đỏ cả mắt thế rồi, chẳng lẽ có cái gì đó đặc biệt, hai vị chưa nói cho chúng tôi biết sao?”
Cao Thụ kéo Triệu Toàn ngồi xuống.
“Xin lỗi, tính tình của tổng giám đốc Triệu chính là như vậy, thẳng thắn quen rồi, anh ta cũng chỉ vì không muốn mất đi chỗ hoài niệm ấy thôi, xin hai vị hiểu cho” Cao Thụ vội và giảng hòa: “Là thế này, cô Chân, anh Ninh, hai người cứ ra điều kiện, chúng ta từ từ bàn bạc, chúng tôi không muốn nhiều, chỉ muốn hai, ba khu mỏ quặng mà thôi, còn về giá cả, chỉ cần chúng tôi gánh được thì sẽ quyết không hai lời!”
Bọn họ lo lắng Giang Ninh không hé miệng, lúc này nghe ra ý của Giang Ninh, rõ ràng anh muốn nhân cơ hội này mà bắt bí bọn họ!
Đúng là kẻ nham hiểm!
Thấy bọn họ sốt ruột thì anh trực tiếp giở công phu sư tử ngoạm, không ngờ người của Tập đoàn Lâm Thị lại là loại người thế này.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân nhìn nhau, Lâm Vũ Chân không nói gì, cô biết Giang Ninh đã tính toán hết những chuyện này rồi.
“Ha ha, tổng giám đốc Cao có lòng thế này” Anh lạnh nhạt nói: “Tập đoàn Lâm Thị luôn sẵn lòng giúp mọi người hoàn thành tâm nguyện, giá cả dễ bàn, tôi không thiếu tiền, không để ý mất đồng đấy của hai người, nhưng trong số những khu mỏ quặng đó, chúng tôi chỉ bán một cái mà thôi!”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Cao Thụ và Triệu Toàn càng khó coi hơn.
Bọn họ không hề cảm thấy biết ơn khi Tập đoàn Lâm Thị chịu bán một cái, bọn họ nhận ra ngay Giang Ninh đang muốn thăm dò mục đích của bọn họ!
Đã xông pha trên đời nhiều năm thị họ đâu phải kẻ ngut Một khi bọn họ nói ra mình muốn khu mỏ quặng số tám thì chẳng phải chính là đang nói cho Giang Ninh biết khu mỏ quặng số tám này rất đặc biệt sao?
Gian xảo!
Quá gian xảo!
Hai người nhìn nhau một hồi, trong mắt đều là lửa giận và không cam tâm, nhưng cũng không dám để lộ ra chút nào.
“Một người thì chỉ sợ không quá đủ, hai người chúng ta mới được” Cao Thụ khổ sở nói: “Anh Ninh, hai khu mỏ quặng này anh xem coi thế nào? Về mặt giá tiền thì chúng ta thương lượng kĩ một chút”
“Vậy thì thôi đi.”
Giang Ninh trực tiếp đứng lên, dắt tay Lâm Vũ Chân rời đi, một chút do dự cũng không có, giống như đã sớm chờ bọn họ nhắc đến vấn đề này.
“Anh Ninh! Anh Ninh!”