Siêu Cấp Máy Tính

Chương 97: Đột nhập thành công



Người vừa lên tiếng đúng là cô bé có đôi mắt to tròn, mọng nước vừa nãy rót nước cho hai người Trần Húc, cô bé này có khuôn mặt rất đáng yêu, tuổi còn rất trẻ, thoạt nhìn thì không quá 17 tuổi, cô bé đang hoảng hốt nhìn chằm chằm lên máy tính trên quầy thu ngân, vẻ mặt nàng giống như là gặp cái gì đó rất kinh khủng:

-Không liên quan tới em nha, em không có biết cái gì hết á!

Lý Kiến Nam nhíu mày, không thèm để ý hai người Trần Húc và Cao Hiểu Tiết, hắn đi qua, chỉ vào mũi cô bé mắng xối xả:

-Cô làm cái trò gì vậy? Không thấy có khách đang chờ tính tiền sao?

Hắn nhìn vào máy tính tiền thì thấy hình con Gấu mèo đang thắp nhang, hắn nói một câu đầy oán hận:

-Đã nói cô không được gắn máy MP3 vào máy tính mà cô không chịu nghe! Bây giờ thì thấy chuyện tốt rồi chứ?!

Sau đó hắn quay đầu, phụng phịu nói với cô gái bán hàng đang đứng bên cạnh:

-Tính tiền cho vị tiên sinh này nhanh lên!

Sau đó hắn bày ra bộ mặt tươi cười với vị khách kia:

-Thật xin lỗi, đã làm cho ngài phải chờ lâu

Trần Húc và Cao Hiểu Tiết đứng bên cạnh chắt lưỡi “Chậc chậc” vài tiếng, cùng nghĩ thầm “Thằng cha này chắc thường xuyên tập luyện biểu diễn, thay đổi sắc mặt nhanh như trở bàn tay vậy, thật sự là làm cho người ‘xem’ rất là ‘đã’ con mắt nha!

Thật ra máy thu ngân trục trặc cũng không phải là chuyện gì quá kinh khủng, dù sao thì cũng chưa tính tiền mà, nhưng vấn đề là thằng cha quản lý này mắng người thật quá nghiêm khắc, làm vị khách kia nhíu mày, hắn mua cũng không nhiều bánh lắm, cho nên để lại 10 đồng rồi xoay người rời đi, đíu thèm chờ lấy tiền thối.

Chuyện này làm cho một người nhìn có vẻ văn nhã như Lý Kiến Nam lòi cái đuôi thô bỉ của hắn ra, hắn không thèm nhìn người xung quanh, lại quát mắng cô bé kia xối xả:

-Còn đứng ngây người làm cái giề? Làm lớn chuyện thế này rồi xem cô làm sao ăn nói với ông chủ?! Còn chưa chịu sửa máy tính? Hừ! Đã nói cô đừng có gắn máy MP3 vào máy tính công cộng mà cô đíu thèm nghe! Cho cô 5 phút để sửa máy, nếu không xong thì cô khỏi đi làm nữa!

Lần này làm cô bé rưng rưng nước mắt, nàng đảo mắt một vòng rồi cúi đầu, một lúc sau nàng mới nói:

-Em... Em không biết sửa!

-Không biết sửa mà cô còn vọc phá lung tung?!

Lý Kiến Nam hung hăng răn dạy tiếp:

-Cô gây ra hậu quả thế này thì phải tự mình gánh! Hừ! Cô có thể về nhà, không cần làm ở đây nữa!

Cuối cùng cô bé kia nhịn không được bật khóc, Trần Húc và Cao Hiểu Tiết đứng một bên không nỡ nhìn. Lúc này nghe mấy người bán hàng nói nhỏ với nhau:

-Quản lý Lý cũng hơi quá đáng, lúc hắn theo đuổi Tiểu Linh thì lúc nào cũng xum xoe, nhiệt tình. Lúc bị từ chối thì trở mặt như thế

-Cô nhỏ tiếng một chút đi, quản lý là người rất hẹp hòi

Thấy tình cảnh của cô bé, Trần Húc đứng không yên, hắn và Cao Hiểu Tiết nhìn nhau, giờ phút này, chỉ cần một ánh mắt là hắn biết ngay ý tưởng của Cao Hiểu Tiết giống như mình! Đó là: “Cho dù không được vào làm ở đây cũng phải giúp cô bé mới được!”

Vì thế Trần Húc liền đứng ra nói:

-Chỉ là virus thôi mà, để tui xem sao?

Lý Kiến Nam hung hăng trừng mắt với hắn, gã nói:

-Cậu biết sửa sao? Đừng có bày đặt làm nổi, có chuyện gì cậu gánh nổi sao?

Trần Húc chưa kịp trả lời thì Cao Hiểu Tiết đã lên tiếng:

-Chỉ là Gấu mèo thắp nhang thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên chứ? Tụi tui là sinh viên khoa CNTT trường Đại học Tổng Hợp, xử lý chuyện này chỉ tốn chút thời gian

Vốn Lý Kiến Nam muốn châm chọc nhưng Cao Hiểu Tiết toát ra loại khí chất làm hắn không nói nên lời. Vì thế hắn liền cười lạnh nhìn Trần Húc đi tới trước máy tính, lại thấy Trần Húc chỉ cầm bàn phím, không cắm USB gì gì vào máy tính cả.

Lý Kiến Nam cũng có chút hiểu biết về máy tính, thấy Trần Húc làm thế hắn nở nụ cười, bởi vì hắn biết muốn diệt virus thì đâu có đơn giản như thế, nếu là chính mình thì hắn sẽ lên mạng tìm phần mềm diệt virus nhưng cái máy tính này là máy thu ngân nên đâu có nối mạng, mà thằng kia thì không có gắn USB vào, thế thì diệt virus bằng niềm tin à?

Thế nhưng hắn đâu có biết rằng: nếu virus khác thì chưa biết thế nào nhưng virus Gấu mèo thắp thang này thì... chả là cái đinh gì cả, bởi vì Trần Húc vừa nghiên cứu nó nên nhớ rõ quá trình phát tác và cách thức lây lan, phá hoại, v.v... thì thế hắn mới tự tin như thế.

Thấy Trần Húc gõ nhanh trên bàn phím, Lý Kiến Nam phô diễn vẻ mặt khinh thường “Giả vờ trâu bò làm cái gì?”, sau một lúc gõ bàn phím, Trần Húc tuyên bố “Xong rồi”, Lý Kiến Nam cảm thấy kỳ quái, chạy tới nhìn xem máy tính có thật sự sử dụng được hay không? Có còn cái gì mà Gấu mèo thắp nhang hay không?

“Không phải chứ? Làm sao mà được vậy???”

Thật ra virus này là do Lý Kiến Nam gây họa, mấy ngày nay virus Gấu mèo thắp nhang này hoành hành bừa bãi, hắn không biết nên “dính chấu”, vì thế hắn nghĩ ra biện pháp hãm hại cô bé kêu là Tiểu Linh này, muốn ép nàng đầu hàng, thế nhưng “Không ngờ bị thằng mắc dịch tiện tay giải quyết?! Bây giờ trình độ máy tính của sinh viên đều cao như thế này sao???”

Trần Húc căn cứ nguyên lý của virus Gấu mèo thắp nhang, trực tiếp xóa khóa đăng ký của nó trong Registry và các tập tin có liên quan, hơn nữa hắn còn cho hệ thống khôi phục lại [Recovery], mọi chuyện quả thật là đơn giản như đang giỡn. Sau khi làm xong hắn đắc ý vỗ vỗ tay, nháy mắt với cô bé kia rồi đi lại chỗ Cao Hiểu Tiết, nói:

-Hoàn công. Tụi mình về thôi

Sau đó hai người xoay người, chuẩn bị đi về. Ừm, tại sao lại phải đi về? Còn phải giải thích sao? Chuyện này rất là đơn giản?

Hai người đều là người tinh ý, tất nhiên nhìn ra được Lý Kiến Nam thật sự là một “tiện nam”, vừa rồi nghe mấy cô bán hàng thì thầm thì đã đoán ra mọi chuyện, mình thì phá hư chuyện tốt của hắn thì còn trông chờ hắn mời vào làm nữa sao? Người ta là quản lý đó nha!

Trần Húc và Cao Hiểu Tiết rất thức thời, biết mình còn ở lại thì chỉ để người ta làm khó dễ mà thôi, rõ ràng là không có cơ hội mà. Dù sao cũng không phải chỉ có tiệm này bán bánh ngọt, cạnh bên còn có tiệm của Kim Quan nữa mà.

Lúc hai người đi tới cửa thì Lý Kiến Nam đột ngột gọi họ lại:

-Này hai vị! Không phải hai người muốn xin việc sao?

-Hả?

Hai người ngạc nhiên, quay đầu lại, Trần Húc chỉ vào mũi mình hỏi:

-Anh muốn nhận hai người tụi tui hả?

Trên mặt Lý Kiến Nam tràn đầy nụ cười nhiệt tình:

-Ừm, xem nào. Hai vị vừa giúp chúng tôi một việc lớn, đúng lúc cửa tiệm lại thiếu người. Hai người muốn làm việc ngoài giờ hay là làm cả ngày? Tiệm chúng tôi rất cần nhân tài như hai vị

“Vô sự ân cần, phi gian tức đạo!” [tự nhiên ân cần thì không lừa cũng trộm ]. Cao Hiểu Tiết và Trần Húc nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ như thế.

Cao Hiểu Tiết vội nói:

-Tụi tui chỉ làm 1 tháng, qua hết kỳ nghỉ đông thôi. Thế nào? Tiệm các anh có nhận vào không?

Lý Kiến Nam cười cười, chỉ vào tấm bảng thông báo tuyển người trong tiệm:

-Vậy thì làm nhân viên bán hàng đi. Vì đang trong thời gian mừng năm mới nên tiệm thiếu người, tiền lương cũng được tăng lên 1.400 đồng/tháng. Không biết hai vị có muốn làm không? Đương nhiên là lần sau nếu máy tính có trúng độc linh tinh gì đó thì cũng cần các vị hỗ trợ miễn phí, cuối cùng sẽ tính vào tiền thưởng. Thế nào?

Nghe nói thế, Trần Húc và Cao Hiểu Tiết có chút do dự, vì nghe được hình như đối phương nhìn trúng kỹ thuật máy tính của mình nhưng không hề hay biết trong lòng “tiện nam” này đang nghĩ “Tụi mày phá hư chuyện tốt của tao thì trong vòng 1 tháng này tao sẽ cho tụi mày nếm đau khổ, cuối năm cũng không cho tụi mày yên ổn! Khi gần hết tháng thì kiếm lý do tống cổ ra khỏi tiệm, không phát cho tụi mày đồng nào hết! Oa ha ha...”

Thật ra Lý Kiến Nam là một tên nham hiểm, cái “thể loại” thế này Trần Húc và Cao Hiểu Tiết chưa từng thấy qua, hai người chỉ thông minh trong trường học, còn trong xã hội thì chưa tiếp xúc với nhiều dạng người nên chưa phân biệt được người tốt và người đanh đá chua ngoa. Hai người nghe đãi ngộ rất cao, với lại đang muốn nằm vùng thì tiền lương cao hay thấp đều không sao cả, nếu người ta muốn thuê thì cứ vào làm, nếu công việc không được như ý thì cùng lắm là vỗ mông chạy đi, “bỏ của chạy lấy người”.

Thấy hai người đồng ý, Lý Kiến Nam rất vui vẻ, hắn kêu một người bán hàng qua hướng dẫn hai người những điều phải chú ý còn mình thì bỏ đi. Mà người bán hàng này thì cũng là “cao thủ”, cô ta “bán cái” lại cho Tiểu Linh.

Có thể thấy rõ Tiểu Linh là người nhỏ tuổi nhất trong đám, với lại là người hướng nội, có bộ dáng thẹn thùng, cho nên nàng hay bị người khác khi dễ.

Sau khi đi qua, Tiểu Linh thấp giọng cảm ơn, sau đó hướng dẫn hai người những chuyện cần lưu ý, ví dụ như phải lễ phép với khách hàng, phải mặc đồng phục, không được tự ý ra vào nhà bếp, không được lấy thức ăn trong tiệm, .v.v... Sau đó nàng mỉm cười:

-Thật ra sư phụ Trương là người rất tốt, khoảng 22g đóng cửa, nếu trong tiệm còn bánh chưa bán hết thì ông ấy sẽ lén lút phân phát cho mọi người mang về

Cao Hiểu Tiết nhìn cô bé này thì thấy nàng có mái tóc dài mượt như suối, được chải chuốt ngay ngắn, chỉnh tề; làn da trắng nõn, hồng hào; đôi mắt thì to tròn giống như trân châu; khuôn mặt nhỏ nhắn, trên gò má bên phải có lúm đồng tiền rất đáng yêu, túm lại đây nhất định là một tiểu mỹ nữ. Cao Hiểu Tiết cũng để ý thấy trên lỗ tai nàng không có xỏ lỗ [để đeo hoa tai], mái tóc cũng chỉ được chải ngay ngắn chứ không có nhuộm, duỗi gì cả, đây đúng thật là một cô bé rất đáng yêu, trong sáng. Hơn nữa, nàng nói mình được làm trong tiệm là một hạnh phúc thì làm người ta đoán được gia cảnh của cô bé không được tốt lắm nhưng đây chắc chắn là một cô bé biết bằng lòng với hiện tại.

Vì thế Cao Hiểu Tiết hỏi nàng tên gì? Bao nhiêu tuổi? Tại sao sắp tới lễ mừng năm mới mà còn chạy tới đây làm?

Tiểu Linh đáp mình tên là Cảnh Linh - ừm, cái tên nghe như là Tinh Linh, một cái tên rất đáng yêu nha. Còn về phần tại sao giờ này còn đi làm thì nàng nói là “Nhà em ở Trấn Giang, hơi xa một chút, với lại vé xe quá quý hiếm, rất khó mua được nên đành ở lại. Sau tết thì em lãnh lương rồi, hơn 800 đồng lận đó!”

Nghe nàng nói thế, trong lòng Cao Hiểu Tiết có chút ê ẩm, bản thân nàng thì cũng không phải là người có tiền, từ nhỏ đã ở cùng gia đình trong một căn nhà nhỏ, vì thế Cao Hiểu Tiết muốn nói câu gì đó để an ủi nhưng nàng suy nghĩ cả nữa ngày mà không biết phải nói cái gì cho phải.

Đúng lúc này, Tiểu Linh đột ngột lên tiếng:

-Đúng rồi, hai anh chị là sinh viên trường Đại học Tổng Hợp hả? Vậy hai người có biết một nam sinh tên là Ngô Nguyên hay không?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv