Siêu Cấp Máy Tính

Chương 93: Mất điện



40 phút sau, Trần Húc cảm thấy mình đói lắm rồi, đang muốn réo lên thì có âm thanh vui vẻ của Cao Hiểu Tiết truyền đến:

-Ăn cơm ăn cơm!

-Đầu heo bự ui, mau ra đây ăn cơm đêêêê...!

Trần Húc vừa nghe thế tinh thần tỉnh táo lại, lập tức bay nhanh vào nhà bếp, vừa tới nơi thì mùi thức ăn thơm ngát xộc vào mũi. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn đầy đủ hương sắc, “Úi chà” một tiếng rồi thò tay bốc một miếng măng bỏ ngay vào miệng:

-Nóng quá! Ừm, hương vị thật không tệ nha!

Cao Hiểu Tiết đứng sau lưng hắn cười rồi vỗ vỗ vai hắn:

-Trước khi ăn phải rửa tay, đi nhanh rồi trở lại ăn.

Nhìn Cao Hiểu Tiết đang lui cui bày thức ăn rồi bới 2 chén cơm giống hệt một người vợ hiền, trong lòng Trần Húc dâng lên một cỗ ấm áp. Trong thời tiết lạnh giá thế này mà có một cô gái cẩn thận, chu đáo làm một bàn đầy thức ăn cho mình, cảm giác thật là tuyệt, thật là ấm cúng.

Cao Hiểu Tiết nhấm nháp, nếm thử thức ăn trong chén của mình, nàng cảm thấy tuy là nửa năm rồi mới xuống bếp nhưng tay nghề không có bị xuống cấp, nàng đang đắc ý thì thấy Trần Húc nhìn mình chằm chằm, có vẻ xuất thần... Nếu bình thường thì nhất định cô em này sẽ trừng mắt với hắn, sau đó hỏi “Nhìn cái giề?”, nhưng lúc này nhìn một bàn đầy thức ăn, trong lòng nàng đột nhiên hoảng hốt, đỏ mặt, cúi dầu xuống gần như là muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình nhét vào cái chén trước mặt, nàng hỏi nhỏ:

-Ông... nhìn cái gì vậy?

-Đâu có đâu có gì!

Trần Húc cười ngây ngô, rồi nhanh tay gắp rau trong dĩa, vừa ăn vừa nói:

-Ngon quá!

Không khí chuyển thành xấu hổ, tuy đồ ăn thơm ngon, đẹp mắt như hai người không nói nời nào. Ngoài cửa sổ bông tuyết đang rơi lả tả, gió thổi qua hiên nhà tạo ra âm thanh “ù ù...”

Đại khái là hai người đều cảm thấy xấu hổ, vì thế đều muốn tìm đề tài gì đó để nói, thế là hai người cùng “Này” một tiếng, Cao Hiểu Tiết nói ngay:

-Ông kêu cái?

Trần Húc cười ngượng ngùng:

-Đâu có, đâu có gì! Bà nói trước đi, bà nói đi

Cao Hiểu Tiết suy nghĩ rồi đỏ mặt:

-Ông... Ừm, tui có vấn đề muốn hỏi. Ừm, lúc đó làm sau ông lần ta tên biến thái cắt cổ?

-Cái này...

Chuyện này thì Trần Húc đã nói dối hàng trăm lần rồi, nếu bình thường thì hắn cứ “ngựa quen đường cũ” tà tà kể lại, thêm chút mắm muối vào câu chuyện cho nó “thêm hương vị”. Nhưng lần này thì khác, dưới bầu không khí xấu hổ này thì hắn chỉ nói đơn giản là mình vô tình nhìn thấy phía sau gáy của Hoắc Hồ nên nghi ngờ hắn.

Cao Hiểu Tiết nói nhỏ:

-À, ra là thế. Ừm, cảm ơn ông đã báo thù dùm tui

Trần Húc toát mồ hôi:

-Bà đừng có nói chuyện mờ ám như vậy có được không? Cái loại khẩu khí của bà thế này nghe y như là nữ quỷ đến báo ân vậy!

Nếu bình thường thì Cao Hiểu Tiết đã cho hắn 1 cước, nhưng lúc này nàng chỉ đỏ mặt nói một câu:

-Ông mói là nữ quỷ ấy!

Trần Húc cười ha hả:

-Ặc, tui có là quỷ thì cũng là nam quỷ, là Lệ quỷ chứ. Ừm, nói thật chứ có một nữ quỷ xinh đẹp như bà sống chung thì thật là tuyệt

Sau câu nói này của Trần Húc thì bầu không khí lại càng trở nên ám muội, hai người lại nín thinh, không còn câu nào để nói.

Qua vài phút, đèn đóm phụt tắt, trong phòng bỗng tối đen, sau đó dưới lầu có người gào lên:

-Con mịa nó! Sao cắt điện rồi?

-Mất điện?

Trong bóng tối, Trần Húc và Cao Hiểu Tiết đều sửng sốt, vì thời buổi này mà mất điện là chuyện khó xảy ra, nhưng một khi mất điện thì hậu quả rất nghiêm trọng! Chắc là tuyết quá lớn làm đứt đây điện gì gì đó, thời tiết này mà muốn sửa chữa thì không biết đến khi nào mới sửa xong!

Âm thanh dưới lầu ầm ĩ một lúc lâu mới chịu ngừng, trong phòng thì tối đen, chỉ còn nghe âm thanh “ù ù” của gió. Trần Húc nói:

-Bà ngồi yên đây nha, tui nhớ là trong phòng ngủ có đèn cầy [nến] để tui đi tìm

Hắn vừa định đứng lên thì Cao Hiểu Tiết nói:

-Đừng... ông đừng để tui lại một mình, tui sợ lắm!

Trần Húc mới nghe thì sửng sốt, sau đó thì lại vui vẻ nở nụ cười “Không ngờ một cô gái nhí nhảnh, đanh đá như Cao Hiểu Tiết mà lại sợ bóng tối?!”

Nghe tiếng cười trong bóng tối của Trần Húc, Cao Hiểu Tiết nhịn không được bèn dựa theo trí nhớ thụi Trần Húc một đấm, nghe Trần Húc kêu “Úi” một tiếng, Cao Hiểu Tiết liền thì thầm:

-Ông cười cái gì? Không phải tại ông sao? Vừa rồi nói quỷ quỷ gì đó, mà giờ bên ngoài thì gió thổi ù ù... âm thanh kỳ quái, đáng sợ...

Trần Húc cố nén cười “Thì ra Cao Hiểu Tiết cũng là một cô gái bình thường nha, bình thường thì giơ nanh múa vuốt như mèo hoang vậy, nhưng thật ra những thứ mà mấy cô gái khác sợ thì nàng cũng sợ, tỷ như sợ chuột, sợ gián, sợ bóng tối, sợ quỷ,...”

Vì thế Trần Húc đáp:

-Cũng đâu thể nào để tối thui thế này được. Nếu bà sợ thì đi theo tui đi đốt đèn lên

Nói xong Trần Húc sờ sờ túi, phát hiện mình không có mang hộp quẹt [bật lửa], sau đó vì mặc ít quần áo nên hắn nhảy mũi một cái:

-Không ổn không ổn! Mất điện thì sẽ rất lạnh, để tui đi mặc thêm quần áo trước đã

Nghe hắn nói thế Cao Hiểu Tiết cũng cảm thấy hơi lạnh, sau đó nàng ngoan ngoãn im lặng. Trần Húc đứng lên làm cái ghế cọ xuống sàn kêu ken két, Cao Hiểu Tiết hoảng hốt la lên:

-Chờ tui với!

Sau đó nàng với tay nắm lấy quần áo Trần Húc. Nhưng trong bóng tối, nàng nhắm không chuẩn, nên ôm trúng cái mông của Trần Húc. Hắn gào lên:

-Úi, sao bà lưu manh quá vậy?

Cao Hiểu Tiết liền đáp:

-Tui lưu manh hồi nào?

-Bà không lưu sao sờ mông tui làm gì?

Vừa nghe thế Cao Hiểu Tiết cũng toát mồ hôi:

-Tui làm trúng mông của ông? Ặc, hèn chi nắm không được...

Sau câu này hai người lại trầm mặc, sau một lúc, Trần Húc lên tiếng:

-Đưa tay bà ra đây

Cao Hiểu Tiết thành thành thật thật đưa tay ra, Trần Húc sờ soạng trong bóng tôi, bắt được cánh tay mềm mại của nàng, trong lòng hắn rung động “Ừm, quả nhiên là tay con gái đều mềm mại như không có xương vậy, nhất là mấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương Giang Nam như Cao Hiểu Tiết thì bàn tay nhỏ bé càng mềm hơn... Ừm, sao lòng bàn tay nàng lại có nhiều mồ hôi vậy, nắm bàn tay này vừa thấy kỳ quái vừa thấy thoải mái nha...”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có gió lạnh bên ngoài thổi vù vù phát ra âm thanh ma quái, trong phòng lại im lặng ngay cả tiếng tim đập của hai người cũng có thể nghe được.

Trần Húc cứ thế nắm tay Cao Hiểu Tiết chậm rãi sờ sạng ra khỏi nhà bếp, xuyên qua phòng khách. Trên đường đi va chạm tùm lum, chỉ được khoảng 10m mà đụng trúng 2 cái ghế, 1 cái bàn, 3 lần đụng trúng vách, có điều chí có Trần Húc là đụng trúng thôi, bởi vì hắn đi phía trước dò đường, còn Cao Hiểu Tiết thì đi phía sau nên thuận buồm xuôi gió.

Vào phòng ngủ thì cảm giác khá hơn một chút, bởi vì 2 cái laptop vẫn còn mở nên cũng thấy đường chút chút.

Trong bóng tối hắc ám mà thấy được chút ánh sáng thì quả là một chuyện làm lòng người phấn chấn, hai người nhẹ nhàng thở ra. Cao Hiểu Tiết khẽ kéo tay Trần Húc, lúc này hắn mới giật mình buông bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra, sau đó hắn đánh trống lảng:

-Bà mặc thêm áo khoác đi, tui đi tìm đèn cầy

Sau đó Trần Húc đi lục tìm trong ngăn kéo, vừa tìm vừa nghĩ “Vừa rồi thật là ‘sướng tay’ nha”, bỗng Cao Hiểu Tiết “Này” một tiếng, Trần Húc quay đầu lại thì thấy nàng đã mặc cái áo lông màu vàng nhạt kia vào, hắn hỏi:

-Bà kêu gì?

Cao Hiểu Tiết đỏ mặt đáp:

-Chân tui bị lạnh, phải mặc quần lót...

Trần Húc vội nói:

-Ặc, để tui ra ngoài, đứng ở cửa chờ bà nha

Cao Hiểu Tiết vội kêu:

-A, đừng... Ông... ông quay mặt đi chỗ khác là được rồi, đừng ra khỏi phòng

Nghe thế Trần Húc biết nàng sợ phải ở một mình nên hắn ngoan ngoãn quay mặt đi, sau lưng hắn, Cao Hiểu Tiết nói:

-Ông không được quay đầu lại đâu đó, nếu ông dám quay lại thì tui... cắn chết ông

Sau đó là một loạt âm thanh sột soạt mặc quần áo.

Trần Húc nghe âm thanh sau lưng, hắn rất muốn quay đầu lại nhìn một phát, nhưng nghĩ lại thì thấy hình như làm vậy là quá vô sỉ nên hắn đành chịu đựng. Đột nhiên nghe “Phịch” một tiếng, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Cao Hiểu Tiết, Trần Húc vội quay đầu lại, khẩn trương hỏi:

-Bà bị sao vậy?

Lần này cả hai đều sửng sốt.

Cao Hiểu Tiết ôm đầu nằm trên giường, cặp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài, cái quần đang mặc thì mới kéo được tới bắp chân, mà giữa cặp đùi trắng như tuyết đó lộ ra cái quần màu trắng nho nhỏ xinh xinh...

Vừa rồi không biết là Cao Hiểu Tiết khẩn trương hay là muốn mặc nhanh vào cho nên đứng không vững, thế là ngã xuống, cái đầu đập vào tường, đau đến chảy nước mắt. Cao Hiểu Tiết xoa đầu, lúc này mới thấy Trần Húc đang nhìn chằm chằm vào đôi chân mình, thế là nàng hét lên, một âm thanh cực kỳ chói ta vang lên...

Có trời đất làm chứng, tần số âm thanh của phụ nữ hét lên tuyệt đối vượt qua tần số âm thanh của cá heo! Trần Húc bịt tai lại, vội vàng quay đầu đi:

-Bà đừng có la hét nữa, tui không có thấy cái gì hết trơn á! Bà làm ơn đừng kêu nữa! Bà còn kêu như thế thì bảo vệ nhà chạy tới đó!

Cao Hiểu Tiết ôm đầu, có cảm giác rõ ràng trên đầu có một cái “bánh bao”, nàng xấu hổ, mặt mày đỏ bừng:

-Không phải kêu ông không được quay lại sao?

Trần Húc oan uổng nói:

-Bà kêu la thảm thiết như thế tui không quay lại được sao?

Bất quá trong lòng hắn thầm nói “Ừm, lần này quay đầu lại thật là ‘đúng dịp’ nha...”, vừa nghĩ tới cái quần nho nhỏ đó, Trần Húc cảm thấy mũi mình nhột nhột, hình như là có nước mũi chảy ra [máu mũi thì có ]. Trần Húc sửng sốt, nghĩ thầm “Không lẽ mình bị cảm?”

Rốt cuộc Cao Hiểu Tiết cũng mặc xong quần áo:

-Được rồi, ông có thể quay lại

Lúc Trần Húc quay lại, Cao Hiểu Tiết sửng sốt, sau đó nàng quên luôn cái đầu đang sưng của mình, bất kể hình tượng thục nữ, ôm bụng cười lăn lộn trên giường.

Trần Húc ngạc nhiên hỏi:

-Đầu óc bà bị “chập mạch” hả? Cười cái giề?

Cao Hiểu Tiết ôm bụng, vừa cười vừa nói:

-Ông tự soi gương đi, ui... sao tự nhiên lại chảy máu mũi?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv