Siêu Cấp Máy Tính

Chương 35: Cây Tiên Nhân Chưởng [một loài xương rồng] nở hoa



Chương 35: Cây Tiên Nhân Chưởng [một loài xương rồng] nở hoa

Nhảy hết một bản, đám “rơm” và “lửa” trong sân tạm thời yên tĩnh một chút, kéo ra bên ngoài sàn nhảy ngồi uống nước, rồi xem xét cái chân đáng thương của mình. Nói thật, lần này khó mà nói được ai đáng thương hơn ai. Bởi vì đa số nam sinh mang giày da, còn nữ sinh thì mang giày cao gót, vì thế các nữ sinh đang ngồi xem xét “thương tích” trên chân, còn đám nam sinh thì vừa “băng bó” cái chân đau vừa bàn tán xem gót giày cô em nào nhọn...

So với lúc nãy thì không khí giữa hai phe lúc này hòa hợp hơn. Đám sư huynh đang làm công tác hậu cần nói:

 Giao lưu khiêu vũ là mầm mống cho “lửa gần rơm” nha, nghĩ lại coi, mới vừa gặp con gái người ta chưa nói được hai câu đã nắm tay kéo đi, lại còn sờ sờ vuốt vuốt eo con người ta nữa, chậc chậc, tao thấy rõ ràng có mấy thằng không chịu buông ra nữa đó!

Trần Húc đi mua 2 bình nước khoáng về, đưa cho Quản Dịch 1 bình, giữ lại 1 bình cho mình – Vốn hắn còn lưỡng lự chưa biết mua gì cho người đẹp thì người ta đã nói “nước khoáng là được”, vì thế hắn “bay” đi mua liền.

Trần Húc ngồi cạnh mỹ nữ làm đám còn lại hâm mộ muốn chết, nên thỉnh thoảng có người đi tới làm bộ hỏi Trần Húc “Ăn gì không?”, “Mấy giờ rồi?”... Mục đích thật sự là muốn ngắm mỹ nữ gần một chút.

Dù biết mục đích chân chính của bọn kia nhưng Trần Húc không thể nói được gì, bởi vì trong mắt đám súc vật đó thì hắn khiêu vũ với mỹ nữ là một cái tội rất lớn, tay nhỏ đã nắm mà cái eo nhỏ thì cũng đã sờ qua, mình mà dám có ý kiến ý cò thì sẽ mang tiếng là muốn “nuốt riêng mỹ nữ”, sẽ bị quần ẩu tới chết mất!

Quản Dịch không có làm dáng hay làm cao gì cả, nếu có người tới hỏi thì nàng luôn mỉm cười ứng phó, trả lời rất khéo, làm cho người ta phơi phới trong lòng.

Trần Húc thầm hô to “Con mịa nó, chịu hết nổi rồi, yêu tinh có sát thương quá khủng!!!”. Một người trầm lặng không giống người phàm như Trạm Tinh, hay sôi nổi tựa mèo hoang như Cao Hiểu Tiết đều làm cho người ta khó mà tiếp cận được, nhất là người luôn bình thản đến mức gần như là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như Trạm Tinh.

Nhưng yêu tinh này thì khác, nàng tự nhiên phóng khoáng, không hề có tư thái kênh kiệu của các tiểu thư, cũng không hề có loại cao ngạo xa cách khi nói chuyện với người khác, ai nói chuyện với nàng cũng đều cảm thấy thoải mái, không khéo còn sinh ra ý nghĩ kỳ lạ trong lòng: “Woa, mỹ nhân này coi trọng mình nha”.

Hơn nữa, cô gái này lớn lên quá sức gợi cảm, ánh mắt của nàng được gọi là “mắt hạnh” đó nha. Nàng nhìn thằng nào thì thằng đó thấy ánh mắt nàng mang theo ý cười và mị hoặc, nhịn không được sẽ sinh ra tâm lý “mình được nàng coi trọng”. Còn nữa, khi nàng cười cũng làm người ta rất khó mà chịu nổi, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết, làm ta không tự chủ phải nhìn lại nàng thêm lần nữa. Nếu nàng cười to thì lại càng lợi hại nha! Có một câu để hình dung một người phụ nữ cười to là "Cười run rẩy hết cả người", nhưng yêu tinh này không những cười run cả người nàng mà còn làm run rẩy tâm hồn của thằng nào đang nhìn nàng...

Ngồi cạnh cô gái này một thời gian, Trần Húc cảm thấy mình và nàng gần như là không có gì gọi là “không thể nói”, nên thừa lúc mấy thằng kia đi rồi Trần Húc thấp giọng nói với nàng:

 “Chị Hai” à, bạn đừng có “phóng điện” nữa được không?

Quản Dịch cười:

 Mình đâu có phóng điện! Sao bạn nói vậy?

Trần Húc lắc đầu thở dài:

 Ài..., bạn không cảm giác được gì sao? Mấy thằng vừa rồi khi tới đây thì cả người đầy mùi dấm, lúc trở về thì cả người đầy sát khí!

Quản Dịch hơi hơi nghiêng đầu

 Chuyện này có liên quan gì đến mình?

Trần Húc nhún vai:

- Mình thấy người đẹp như bạn thì phải cao ngạo một chút, phải dùng ánh mắt lạnh băng để đuổi đám súc vật đang động dục kia đi. Nhưng bạn làm ơn nhìn lại mình đi, rõ ràng là tạo cho bọn nó có cảm giác “À, thì ra là mình có cơ hội”, rồi chúng nó sẽ nhảy vào một cái hố to siêu cấp... Ài, tội nghiệp bọn nó gì đâu!!!

Quản Dịch nháy mắt mấy cái, nói:

- Mình không phải là loại người thích làm dáng, nhưng bạn nói cũng đúng. Tính cách của mình thật sự tạo ra không ít hiểu lầm rồi. Nhưng mình không hề muốn như vậy!

- “Dừng!” Trần Húc khoát tay, cắt đứt lời nàng: “Chị Hai à, phiền bạn chú ý dùm một chút nha, tụi mình mới biết mặt chưa được 1 giờ đó! Mấy chuyện đó có cần phải nói với mình không? Chẳng lẽ bạn cho rằng mình là người tốt tới vậy sao???

Quản Dịch cười:

- Ừ, mình có cảm giác bạn là người rất tốt.

Thấy nàng cười thì Trần Húc thiếu chút nữa bật khóc. “Móa, lại bị phát ‘Thẻ Người Tốt’ nữa rồi!”

Cũng thật kỳ quái! Trần Húc từ nhỏ tới lớn nhân duyên cũng không tệ, thanh danh rất tốt, thậm chí đã rơi vào tai nhiều vị phụ huynh.

Năm đó, ở Trung Học, có một cô bạn xinh đẹp nói chuyện yêu đương sớm, nhưng gia giáo rất nghiêm, có mấy lần nàng hẹn hò với bạn trai rồi về nhà trễ, cha nàng hỏi thì nàng nói “đọc sách với Trần Húc”, thế là cha nàng không hỏi tới nữa!

Lúc đó, trong cùng khối có không ít người đẹp có quan hệ rất tốt với Trần Húc, thậm chí họ còn chia sẽ một ít bí mật với Trần Húc, làm cho mấy thằng bạn xung quanh mắng Trần Húc là cầm thú, một mình chiếm hết “tài nguyên”.

Lúc ấy Trần Húc rất thích thú, nhưng khi hắn bày tỏ với cô bạn thân nhất thì nàng rất ngạc nhiên nói “Trước giờ mình đều xem bạn như anh trai”, cuối cùng nàng còn nói một câu “Anh trai à, anh là một người rất tốt, nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt hơn em...”

Sau khi vào đại học, Trần Húc mới biết trên mạng kêu cái này là “Thẻ Người Tốt”, bởi vì khi người ta liếc mắt đưa tình thì con gái sẽ hờn dỗi nói một câu “Anh thật xấu xa!”, còn khi chia tay thì con gái sẽ nói một câu giống nhau “Thật ra anh là người tốt...”

- “Chị Hai à, bạn hiểu lầm rồi” Vẻ mặt Trần Húc uể oải “Thật ra mình là người xấu, rất xấu, rất rất xấu đó!”

Nghỉ ngơi một lúc, vũ hội bắt đầu tiếp tục.

Qua một màn rèn luyện vừa rồi, “lửa” và “rơm” không còn câu nệ như trước nữa, với lại bước chân cũng đã khá lên nên mọi người nhảy rất sôi nổi, rất có hình dáng. Trần Húc và Quản Dịch cũng không lo sẽ dẫm lên chân đối phương nữa, mà năng lực học tập Trần Húc cũng rất tốt, còn Quản Dịch thì rõ ràng đã có tập luyện, nên hai người lúc này nhảy rất tốt, rất ăn ý.

Khiêu vũ là một môn thể thao cần sự phối hợp ăn ý, sau khi biết cách bước chân thì không cần nhìn chân nhau nữa, mà là nhìn vào mắt đối phương, bày ra bộ dáng liếc mắt đưa tình. Cảnh này làm đám súc vật xung quanh tức giận ghen ghét dữ dội, hận không thể cho Trần Húc một cước “bay đi”, còn mình thì “bay đến” khiêu vũ với người đẹp.

Sau khi biết nhảy, Trần Húc rất khoái chí trong lòng, dù sao được tiếp xúc thân mật với mỹ nữ thì cảm giác cũng “quá đã”! Tuy trong lòng hắn luôn kêu gào “cô gái trước mặt không phải là người mà là yêu tinh, mình không thể trêu chọc được”, nhưng lại nhịn không được nảy sinh ý nghĩ “cô gái này rất tốt, lại xinh đẹp phóng khoáng, nếu nàng làm bạn gái của mình thì không chừng nửa đêm mình nằm trên giường cười hoài mất!”

Đúng lúc này, đột nhiên Trần Húc cảm thấy động tác của Quản Dịch hơi khựng lại một chút, sau đó hai người đều dừng lại. Kế tiếp, vai Trần Húc bị vỗ nhẹ mấy cái, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một vị sư huynh khá cao to, tay ôm bó hoa hồng đứng sau lưng mình, lễ phép nói:

- Xin lỗi, bạn có thể tránh ra một chút hay không? Thật ra Quản Dịch tiểu thư là bạn nhảy của tôi.

Tuy lời nói lễ phép, ngữ khí cũng khá lịch sự nhưng ánh mắt người này làm cho Trần Húc không thích “Cái này có phải thương lượng đâu? Rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn đây mà!”

Nghĩ thế nên Trần Húc quay đầu lại, nhìn Quản Dịch đang nhíu mày, cố ý hỏi:

- Có phải vậy không? Đây là bạn nhảy của bạn?

Nhưng không biết hắn cố ý hay vô tình mà nắm chặt tay Quản Dịch không chịu buông ra.

Quản Dịch cười xin lỗi với Trần Húc, sau đó nói với thằng kia:

- Lưu Lăng Thiên, tôi nhớ rõ là mình không có đồng ý làm bạn nhảy với anh nha. Còn nữa, chúng tôi đang khiêu vũ, anh vui lòng tránh ra, đừng quấy rầy chúng tôi.

Tên Lưu Lăng Thiên này không trả lời nàng mà nhìn về phía Trần Húc nói:

- Chú em này tránh ra một chút đi, chúng tôi có chuyện riêng cần nói.

Những lời này được nói ra với ngữ khí uy hiếp trắng trợn.

Thấy Quản Dịch kéo kéo tay mình, Trần Húc bóp nhẹ tay nàng, ý nói mình tự có cách giải quyết.

Hắn không hề có ý định gì với Quản Dịch, nếu thằng kia nhờ vả đàng hoàng thì hắn sẽ tránh đi, nhưng thằng kia quá kiêu ngạo, mà Trần Húc là người thích mềm không thích cứng, ngươi kính ta 1 thước thì ta kính ngươi 1 trượng nhưng nếu ngươi nghinh cái mặt lên thì ta sẽ cho ngươi 1 tát.

Trần Húc nhìn người đang ôm bó hoa, cười nói:

- Anh có việc riêng hả? Tui cũng có vậy. Không thấy tụi tôi đang khiêu vũ sao? Anh đứng đây y hệt như một cái cây “Tiên Nhân Chưởng” cản đường tụi tui, rốt cuộc là ai phải tránh đường đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv