Siêu Cấp Máy Tính

Chương 33: Bạn nhảy



Chương 33: Bạn nhảy

Thấy cả đám nam sinh nhăn nhó, Nichole còn tưởng tụi nó mắc cỡ, vì thế nàng vỗ vỗ tay cười nói:

- Nam sinh phải chủ động chứ, còn chờ các thục nữ ở đây tới mời các bạn sao? Với lại, ai đứng ra trước thì có nhiều lựa chọn hơn đó nha!

Bên dưới không hề có động tĩnh gì, thật ra cũng có nhiều thằng đã chọn được đối tượng nhưng không thấy ai bước ra trước nên còn ngại ngùng, không muốn làm chim đầu đàn. Hơn nữa, lúc này mà đứng ra thì có cảm giác như gian phu dâm phụ thương lượng trước rồi mới “hành động” vậy!!!

Có mấy vị sư huynh lắc đầu, quả nhiên là “lính mới” nha, giống hệt mình năm đó, ngay cả đạo lý “tiên hạ thủ vi cường” mà cũng không biết!

Nichole cười cười, bước tới kéo tay một thằng may mắn đang đứng đực mặt giữa sân, nhất thời dẫn tới vô số ánh mắt lóe ra ánh tia chớp.

Thấy cảnh tẻ nhạt này, có vài vị sư huynh đi ra làm công tác tư tưởng, ví dụ: chú mày nhìn cô em bên kia xem, nhìn kỹ một chút nha, cô em đó không hề xấu đâu nha, vừa lên đại học nên chưa đủ khí chất nhưng chỉ cần 2 năm, à không, chỉ cần 1 năm sau chú mày nhìn lại xem, sẽ khác một trời một vực đó! Lúc đó sợ là chú mày không còn cơ hội lại gần đâu nha!

Thật không biết được cái này là vũ hội giao lưu hay là một cái “trại phối giống” nữa!!! Nhưng quả thật mấy lời này có tác dụng ngay. Đã thấy có thằng mặt mày nhăn nhó, miệng thì hô lớn “Đừng có đẩy tao” nhưng chân thì chạy vù vù, có muốn kéo lại cũng kéo không nổi!

Có người đi đầu, thì đại sảnh lập tức náo nhiệt lên. Cả đám súc vật này bày ra bộ dáng thân sĩ, khom người, vươn tay ra mời các cô gái. Bên kia, mấy em Y tá cũng không hề từ chối, cơ bản là có người mời là đồng ý ngay, sau đó bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, làm nước miếng của mấy thằng này đều túa ra.

"F..k... Tao nhìn trúng em kia!"

"F..k, lại bị cướp mất!"

Tần Tiểu Ngạn đi vòng vòng, buồn bực khi thấy mình lúc nào cũng chậm một bước, tức giận chửi lầm rầm trong miệng, đang chuẩn bị lủi đi thì bị một sư huynh nào đó đẩy một cái, loạng choạng bước về phía một cô em Y tá, sau đó hắn gãi gãi đầu cười ngây ngô một cái rồi vươn móng vuốt ra.

Nhưng vẫn còn mấy thằng cứng đầu, đó là Trần Húc cầm đầu 3 thằng còn lại, ra vẻ có đánh chết cũng không đi, hơn nữa, còn nhìn chằm chằm về phía cửa, luôn tìm cơ hội chạy trốn!!!

Nếu Quản Bình Triều thấy được một màn này nhất định sẽ rất cảm thác: sinh viên bây giờ đều có thiên phú hacker rất cao! Mình trong lúc tìm lổ hổng của đối phương cũng không có tập trung như 3 thằng này!

Có điều, làm “cách mạng” lâu như vậy thì thế nào cũng “rơi vào tay giặc”, Ngô Nguyên và Đổng Thanh Khiết cuối cùng cũng không thoát được, bị lôi đi, 2 người, 6 con mắt nước mắt lưng tròng! Đơn giản là vì lúc này “phe địch” chỉ còn lại mấy người, không thể lựa chọn gì nữa! Ài..., nếu biết trước chắc chắn sẽ rơi vào tay giặc thì mình đầu hàng trước cho rồi!!!

Lúc này, hầu hết đã có đôi có cặp, Nichole vỗ tay:

- Còn anh đẹp trai, chị đẹp gái nào không có bạn nhảy không?

Trần Húc nhìn quanh, thấy chỉ còn một mình mình đứng lẻ loi. À, không đúng, bên cạnh còn vị Trưởng ban Văn Nghệ nữa. Nhìn mặt hắn nhăn nhó kìa, chắc đang bực bội vì không được khiêu vũ tiếp với Nichole đây mà.

Thấy ánh mắt Nichole đảo qua, Trần Húc lập tức đứng im bất động như một pho tượng rồi nói một câu:

 Thật ra tôi đến đây để... chơi game...

Một câu này làm mọi người cười rung cả đại sảnh.

Nichole cười nói:

 Bạn sinh viên này thất có khiếu hài hước, hình như Ngô Trữ cũng không có bạn nhảy hả?

Ngô Trữ cười nói:

- Không sao, tôi đứng đây hướng dẫn họ một chút là được rồi.

Trần Húc khinh bỉ nhìn hắn, tiểu tử này nói mạnh miệng như vậy không sợ cắn trúng lưỡi sao? Có điều, vừa rồi hắn phối hợp với Nichole rất tốt, chắc là đã từng học khiêu vũ.

Đúng lúc này, có một giọng nữ nghe có chút ủy khuất:

 Giáo sư, em cũng chưa có bạn nhảy!

Trần Húc và Ngô Trữ cùng lúc nhìn về hướng giọng nói phát ra, sau đó cùng lúc nuốt nước miếng. Vì nữ sinh này là sinh viên Khoa CNTT, hôm trước còn nhờ Trần Húc xem bệnh, nói mình bị đau dạy dày... chính là cô em có trọng lượng ít nhất là 180kg...

Mọi người đang khiêu vũ cũng nhịn không được nên hiện lên trên mặt một tia cười mỉm đầy ác ý, nhất là các nữ sinh! Ngay cả Nichole nhịn không được cũng phải mỉm cười.

Cô em này họ Trương, tên là Tiểu Hoa. Theo như đám nam sinh lén lút “uýnh giá” thì nàng có khuôn mặt bánh bao, dáng người lực sĩ!

Vì cái tên của nàng nên cho tới bây giờ, năm nhất Khoa CNTT không dám nhắc tới mấy từ “Hoa hậu giảng đường”! Bạn nghĩ thử xem, có người vừa nói tới “Hoa hậu giảng đường” thì bạn lập tức nghĩ ngay đến cô em “Tiểu Hoa” này! Hiệu quả của nó không kém gì có người nhắc đến Phù Dung tỷ tỷ! [tưởng tượng một chút nhé, ai có xem phim của Châu Tinh Trì thì biết hay có một ‘nhân vật nữ’ rất kinh khủng trong phim, điển hình như phim CTT đóng vai Đường Bá Hổ ấy]

Cả đám đang chờ xem kịch vui, Nichole cũng cố gắng nén nụ cười, cảm thấy tẻ ngắt thế này thì không tốt lắm nên nói:

- Được rồi, hai vị này, ai chủ động đứng ra đây?

Vừa mới dứt lời, Ngô Trữ liền bất động thanh sắc đẩy Trần Húc một cái thật mạnh, Trần Húc không ngờ hắn vô sỉ thế này – vô sỉ vì hắn ra tay nhanh hơn mình – nên bị chúi tới trước.

Người trong đại sảnh đều bật cười. Tần Tiểu Ngạn và Ngô Nguyên còn cười “Hắc hắc” thật to!

“Không còn đường lui rồi!” Trần Húc cảm thấy sợ rằng hạnh phúc nửa đời sau của mình sẽ phụ thuộc vào “cú ngã” này, nhưng mình đang xông tới, không ngừng lại được! Làm sao đây?!?

Người ta nói khi gặp tuyệt cảnh thì con người có phản ứng nhanh gấp mấy lần bình thường, có chuyên gia còn nói: khi đó trong người sẽ sinh ra một chất kích thích còn mạnh hơn cả a-đrê-na-lin, làm cho con người đột nhiên biến thành siêu nhân, thậm chí có thể đá bay cả một chiếc xe ô tô! Cái trạng thái trong truyền thuyết này được gọi là “mở khóa gen!... [Ai đọc “Vô hạn khủng bố” thì biết ngay :D]

Mấy lời này tuy hơi khoa trương một chút nhưng cũng có đạo lý. Lúc này Trần Húc cảm thấy mình như đang ở trạng thái “mở khóa gen” trong truyền thuyết, sau đó kỳ tích cũng được sinh ra, giống như được Sở Hiên [Một nhân vật cực kỳ thông minh trong “Vô hạn khủng bố”] nhập vào người nên... Trần Húc “Á...” một tiếng cực kỳ thảm thiết, sau đó thân mình từ từ... té xuống đất, rồi còn lăn thêm mấy vòng, làm ngã mấy cái ghế!

 "Úi da, chân tôi đau quá!" Trần ôm đầu kêu la rất thảm thiết.

Thấy hắn bị té nên Nichole bước tới định xem thử hắn có sao không nhưng thấy hắn như vậy liền dừng lại hỏi:

 Chân bạn bị đau thì ôm đầu làm gì?

Lúc này Trần Húc mới phát hiện mình nói sai vì cái đầu thật sự hơi đau đau. Nhưng đau một chút thì có sao đâu? Nếu so với việc phải khiêu vũ Tiểu Hoa muội muội thì... đau chút xíu ăn nhằm gì?!

Vì thế Trần Húc lại kêu lên:

- Á, đau đến chân rồi...

Cả đám con gái trong đại sảnh, trong đó có cả Nichole, đều bật ngửa, thầm mắng một câu “Tiện nhân!”

Tuy rằng biết rõ người này đang giả vờ, nhưng vấn đề là vừa rồi hắn té cũng không nhẹ, vì thế Nichole đành chuyển ánh mắt sang Ngô Trữ đang có sắc mặt xanh xao, nói:

 Được rồi, Ngô Trữ, bạn ra đây đi.

Ngô Trữ nuốt một ngụm nước miếng, nhưng Tiểu Hoa bên cạnh thì mặt mày hớn hở, nàng đang... mở mắt ra cười nhưng... không thấy con mắt đâu cả!

“So sánh với nhau thì người ta càng thích anh chàng Ngô Trữ đẹp trai này hơn Trần Húc, hơn nữa người ta là Trưởng ban Văn Nghệ nha, nghe nói anh ấy là Bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh đó!” Tiểu Hoa cô nương nói thầm trong bụng: “Bạch mã hoàng tử còn không rơi vào tay ta sao?”

Ngô Trử đành vác cái mặt đau khổ bước lên, lúc hắn còn gì để nói? Trong lòng thì đang chửi 18 đời tổ tông Trần Húc!

Ngoài hắn ra thì đám nam sinh kia cũng buồn bực vì Trần Húc tránh được kiếp nạn này, hết kịch hay để xem rồi. Nhưng thấy bộ mặt Ngô Trữ lúc này thì cả đám càng vui sướng hơn. Thấy đám con gái đang căm tức nhìn Trần Húc thì đám nam sinh lại thấy Trần Húc này cũng rất thông minh.

Trần Húc ôm đầu ngồi bên cạnh, nghĩ thầm “Tuy mình tránh được một kiếp nhưng cũng phải trả giá à nha, cái đầu bây giờ vẫn còn hơi ê ê”

Nichole thấy vậy nên kêu hắn lại phòng Y tế khám đi, vì mấy hôm trước nàng nghe nói có một sinh viên đụng phải nhưng không có sao nên không để ý, sau đó đi bệnh viện kiểm tra mới biết là bị dập lá lách...

Nghe lời này, đám nam sinh đều cười rung cả đại sảnh, sau đó có người cón hô to:

 Giáo sư không biết gì sao? Người phát hiện ra tên kia bị dập lá lách là Trần Bán tiên, chính là cái vị đang ngồi trước mặt giáo sư đó!

Nichole nói:

- Ồ, vậy sao? Thì ra tiểu tử này thật có bãn lĩnh nha!

Ánh mắt đám nữ sinh thì sáng rực lên, xi xào:

 Thì ra hắn là kỳ tài y học, nghe nói Trưởng Khoa muốn lôi hắn về Khoa chúng ta đó nha!

Nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn mình như thế làm Trần Húc có chút ngượng ngùng, hắn nói:

 Để tôi đi bệnh viện xem sao.

Sau đó hắn xăm xăm đi ra cửa, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài. Nhưng tay hắn chưa kịp đụng tới cửa thì nghe tiếng đập cửa “Thùng thùng”.

Trần Húc ngạc nhiên, tiện tay mở cửa ra, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đứng trước cửa là 1 trong 3 vị “yêu tinh”!

“Yêu tinh” kia mở miệng nói:

 Ngại quá, tôi đến hơi trễ! Nơi này có phải là đang tổ chức khiêu vũ không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv