Trần Húc bị doạ hét ầm lên, chỉ thấy con chó đó lao đầu về phía mình....Sau đó, đạp một phát chỗ thành ghế nhảy về phía Quản Dịch, nằm gọn trên cặp đùi của nàng cọ cọ liếm liếm ra vẻ nịnh nọt.
Trần Húc bị con chó này doạ trực tiếp lật ngựa ra sau, lúc này, từ phía cửa ra vào có một thanh âm vang lên, có vẻ cuống quýt:" A, thực xin lỗia, đã làm ngài sợ rồi. Bì Bì mi thực không nghe lời, còn không mau xin lỗi vị tiên sinh này." Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Lần này Trần Húc bị ngã chổng vó đầu còn đang quay mòng mòng, vốn hắn đang muốn mắng trời nhưng lúc này đã có 1 bàn tay chìa trước mặt mình. Trần Húc ngẩng đầu chứng kiến một tên suất ca cười rạng ngời như ánh mặt trời ban trưa, trong nụ cười còn mang vài phần áy náy. Trần Húc cũng nhe răng cười lại, sau đó nắm bàn tay người nọ đứng lên. Vị Suất ca kia cười ôn hoà nói:" Thật sự rất xin lỗi, đã làm ngài sợ rồi. Tên kia, mau lại đay xin lỗi người ta."
Chó mà cũng biết xin lỗi sao?
Trần Húc bữa này có thể mở mang tầm mắt rồi.
Chỉ thấy con chó kia say khi nghe tiếng quát của chủ, lấm lét đi tới, nhìn vào mặt trần húc nháy nháy đôi mắt tròn xoe, ra vẻ mình rất đáng thương nhìn hắn, cái đuôi còn đong đưa ra vẻ nịnh hót.
Trần Húc xem qua rất là buồn cười, không nghĩ tới chó mà nghe lời như thế a? Quản Dịch ở bên cạnh cũng cười nói:"Con Chó này thật thông minh a!"
Vị suất ca kia cười cười nói:" Thật sự rất xin lỗi, Bì Bì luôn làm cái trò này, nó mà nhìn thấy mĩ nữ liền rất hưng phấn a. Ta thường thường hoài nghi kiếp trước nó có phải là một tên sắc lang hay không!"
Câu nói kia làm mọi người hoà nhã hơn chút rồi, Trần Húc cười hắc hắc, ngồi xuống túm lấy cổ Bì Bì, Bì Bì bị bắt thế cũng có chút khó chịu hướng về trần húc nhe răng, Trần Húc ơ một tiếng:"Con này rất thông minh nha!"
Vị suất ca kia hâh cười, nói:" Chó là bằng hữu tốt nhất của con người, cũng là loài trung thành nhất với con người. Chúng nó rất là thông mình. À, xin cho phép ta tự giới thiệu ta tên là Tống Tử Ngữ, bằng hữu của ta thường gọi là Tống Tử..."
Nghe nói như thế Trần Húc liền quay đầu lại nói với Quản Dịch:"Này, ta đói bụng rồi, có muốn cùng ta đi ăn chút gì không?"
Cái gì cùng cái gì a?
Vốn Trần Húc còn có chút ấn tượng tốt đối với người này. Nhưng trong khoảng khắc này đã không còn sót lại chút gì. Người bình thường nào có tùy tùy tiện tiện giới thiệu mình như vậy? Còn nói cái gì mà chó háo sắc? Trần Húc xem nhất định là người này háo sắc! Nhìn thấy Quản Dịch liền động tâm, mấy loại người này rất hạ lưu, cũng không nên đến gần."
Nghe thấy Trần Húc đột nhiên không có chút khách khí nói như vậy, Quản Dịch cùng Tống Tử Ngữ đều sững sờ, sau đó hai người đồng thời nở ra một nụ cười.
Quản Dịch từ trên ghế đứng lên, chủ động vươn tay nói:"A ha, thì ra là người sáng lập ra trang mạng xã giao, rất hân hạnh gặp ngươi."
Tống Tử Ngữ cũng cười nói:"Chỉ là một trang web nhỏ mà thôi, cái đó cũng không phải tốt như vậy đâu. Lúc nãy nghe Quản Thúc Thúc nói ngươi ở đây, ta liền tới gặp một chút, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Lúc này lại là Trần Húc bị choáng:"A, là người quen sao?"
Quản Dịch cười:"Chỉ là biết qua danh tiếng mà thôi."
Sau khi Quản Dịch giải thích, Trần Húc rốt cuộc mới biết được người trẻ tuổi này rất ngưu. Người sáng lập ra trang mạng xã giao, không ngưu mới lạ. Mà cái này lại là một mình Tống Tử Ngữ sáng tạo ra lấy tên là Cambridge Hải Quy.
Nghe nói hắn tới lần này là để làm ăn cùng cha của Quản Dịch, chắc chắn là không phải muốn tiếp cận Quản Dịch rồi. Lúc này Trần Húc mới nở nụ cười nói:" Ai nha nha, Hải Quy đồng học, rất hân hạn."
Tống Tử Ngữ có chút cười khổ sờ sờ cái mũi. Quản Dịch lại đá Trần Húc một phát ý bảo nói cho tử tế. Trần Húc cười hắc hắc, vươn tay ra nói:" Tống Tử Hải Quy đồng học, rất hân hạnh."
Tống Tử Ngữ nghe lần thứ hai nhịn không được bật cười lên, nói:" Ta nghĩ, khia ta nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình sẽ có chút tốt đẹp nhưng xem ra là uổng phí công sức rồi."
" Ân nhân cứu mạng?" Trần Húc nhìn về phía Quản Dịch:"Hả, ngươi đã cứu mạng của hắn?" Quản Dịch rất dứt khoát liếc mắt, vỗ vai Trần Húc nói:" Hắn nói rất đúng."
Trần Húc nghe vậy cũng không giải thích được, Quản Dịch làm sao biết? Hai người bọn họ không phải vừa quen nhau đây sao."
Lúc này Tống Tử Ngữ cười nói:" Là như thế này, Ta cùng Quản thúc thúc đã biết nhau từ lâu, lúc ấy ta đang ở London, sau đó nghe nói về nữ nhi của ổng,a.... Tính ra dù sao chúng ta cũng đã biết rõ nhau vì cũng thường xuyên liên lạc qua mạng, chỉ là chưa gặp mặt thôi. Bất quá trước đó không lâu, ta gặp một việc thiếu chút nữa giết chết ta. Vì ta rất thích nuôi chó, cho nên bình thường vẫn hay thấy người nào chơi chó cũng đều lên chào hỏi. A, đừng cười, chỉ là trêu chọ chúng nó. Nhưng một ngày ta không cẩn thận bị một con chó cắn trúng, lúc ấy ta cũng không chú ý lắm, bởi vì ở London gần như là chó nào cũng được tiêm vắc xin phòng bệnh. Thật không nghĩ về sau lại bị lây nhiễm..."
Trần Húc"A" một tiếng, khó trách hắn có thể nói như vậy. Nguyên lai là có chuyện này!.
Quả nhiên Tống Tử Ngữ mỉm cười nói:" Vốn ta đã tuyệt vọng, thật không nghĩ đến một tuần lễ sau khi ta phát bệnh, phụ thân ngươi phát minh ra được thuốc chữa bệnh chó dại, ta lúc ấy chính là nhóm đầu tiên thử nghiệm thuốc. A, ta lúc ấy cùng phụ thân ngươi nói chuyện cũng rất hợp. Nghe hắn rất khoa trương về con trai của mình, ta vẫn muốn xem một chút, hiện tại cũng không phụ lòng ta rồi."
Trần Húc bị hắn nói như vậy cũng không có chút ý tứ gãi gãi đầu nói:"Đây quả thật là vận khí, ha ha, vận khí a!"
Tống Tử Ngữ tuy cũng đang mỉm cười, nhưng trong lời nói vẫn có vài phần nghiêm túc:"Đúng vậy, xác thực là vận khí của ta đã gặp được quý nhân. Cái này là danh thiếp của ta, từ nay về sau nếu như có sự tình gì, cứ đến tìm ta."
Sau đó Tống Tử Ngữ mỉm cười, nói tiếp:" Kỳ thật chúng ta trước kia từng gặp nhau trên mạng, ta cũng là bởi vì nó mà chuyên môn đến Hài Hoà thị một chuyến."
Trần Húc "Ách" một cái, Tống Tử Ngữ cười nói:" Ngươi nhớ FOX không?"
" FOX? Ngươi là FOX?!" Trần Húc kinh ngạc một hồi "FOX của Liên Minh Hồng Khách?"
Tống Tử Ngữ mỉm cười gật đầu, Trần Húc nhỏ giọng nói:"Tiểu tử, ngươi làm sao biết đó là ta?!"
FOX, là trước kia Trần Húc ở trên chiến trường Liên Minh Hồng Khách gặp được, người này rất là lợi hại. Hai người giao thủ qua 10 lần kết quả trần húc thắng được có 3 ván mà cả 3 ván này đều là ăn may. Trường hắn và FOX, cũng là 2 tên đê tiện trên chiến trường cùng một bầy gà con."
Trần Húc chính là người như vậy, nếu như nói không quen, nói chuyện sẽ có chừng mực, nếu đã quen hắn cũng có khách khí. Trần Húc đánh một quyền vào Tống Tử nói:" Tiểu tử ngươi không phải cố ý điều tra ta a? Bằng không ngươi lại biết đó là ta?"
Tống Tử Ngữ bị đánh một cái cũng không giận, mỉm cười nói:" Kỳ thật chỉ là trùng hợp. Ta thấy Hồng Khách Liên Minh đang tuyển người, vì vậy ta liền vào xem thử, dù sao ta cũng là người ngưỡng mộ tài nghệ của đại tỷ Lam Sắc Bảo Bối lâu rồi, bất quá vào đó cũng phải đi tuý cấp thấp lên mới vừa vặn gặp ngươi. Chúng ta không phải là đã giao thủ qua mấy lần sao, có lần ta xâm nhập được vào máy của ngươi, trước khi ngươi tút dây mạng ta đã kịp xem một vài tấm hình là ngươi cùng Quản Dịch và một cô gái nữa chụp ảnh chung, a, về sau ta lại phát hiện một ít đồ nữa, vì vậy mới xác định là ngươi."
Trần Húc buồn bực nói một tiếng:"Đại ca, ngươi nên làm thám tử đi nha, đến chỗ nào cũng gặp người quen."
Kỳ thật Trần Húc buồn bực là rất mất mặt khi nhớ lại khi đó, ai nha nha, thật là mất mặt. Nếu như nói gặp được cái tên bị mình chà đạp, vừa thấy mặt đã hô:" Lão đại, thu ta làm đệ tử!", Trần Húc nhớ lại lại vui mừng đến lệch miệng.
Tống Tử Ngữ nhìn mặt mà nói chuyện, cười nói:" Ngươi không cần uể oải như vậy, trình độ công thủ của ngươi kỳ thật cũng rất khá, nhưng ta xem ra ngươi còn là một sơ học giả, kiến thức cơ bản nắm cũng rất chắc, nhưng phương pháp biến hoá công thủ cũng quá ít."
Trần Húc mở to mắt nói:" Ngươi cái này cũng nhìn ra được a?"
Tống Tử Ngữ cười nói:" Cái này rất đơn giản, tốc độ nhập lệnh của ngươi rất nhanh cũng rất trôi chảy, ví dụ như lệnh PING lục soát một chút ngươi có thể biên soạn ngựa gỗ để vá lỗ thủng, từ điểm đó có thể thấy ngươi so với ta mạnh hơn nhiều. Bất quá vấn đề của ngươi ở chỗ thủ đoạn tấn công rất ít, lật qua lật lại cũng chỉ có mấy chiêu, cho nên ta liền nhận định, ngươi là một lập trình viên vừa mới bắt đầu tiếp xúc đến giới hacker, nhưng đối ngôn ngữ máy tính ngươi lại rất thành thạo, điểm ấy thực tế rất ít người làm được."
Trần Húc người này không thể được khoa trương hắn, mỗi lần khoa trương tuy ngoài miệng hắn cũng rất khiêm tốn đấy nhưng trong nội tâm hắn lại vui như mở cờ. Trần Húc hướng Quảng Dịch ưỡn ngực lên tỏ vẻ ta rất không tệ nha!.
Quản Dịch trực tiếp không thèm chú ý nhìn phía khác, lúc này Tống Tử Ngữ cười nói:" Còn có một việc, lần này ta tới cũng là muốn cùng ngươi làm một ít sinh ý......."