Tiểu Cửu cưới hai vị tân nương, dưới sự cố ý tuyên truyền của Thôi Châu Bình, liền trở thành việc đại sự đầu tiên mà dân chúng đồn đại ở Ninh Đô, một đám trẻ choai choai, những kẻ lưu manh thi nhau truyền tụng, dường như chúng còn vui vẻ hơn cả bản thân người lấy vợ.
Tiểu Cửu rất hiểu dụng tâm lương khổ của Thôi Châu Bình, cũng phối hợp với kế trấn an lòng người của y.
Thành Ninh Đô vẫn bị bao vây, đại quân của Định Nam Vương giống như mây đen dầy đặc, bao phủ trên bầu trời Ninh Đô, áp lực khiến dân chúng thở không ra hơi.
Hơn nữa, những đám mây đen dầy đặc này lại không biết tới khi nào sẽ biến thành giông bão, khiến dân chúng dần bị bào mòn một cách sạch sẽ. Nếu nói Ninh Đô thắng lợi trong một thời gian ngắn, mang lại niềm an ủi cho dân chúng, thì việc hôn sự của Tiểu Cửu và Khổng đại gia đã thắt chặt tinh thần của dân chúng Ninh Đô, rót vào họ một liều thuốc hưng phấn trợ tim, nói cách khác, áp lực lâu, cần tìm được một niềm vui để giải phóng, còn việc hôn sự của Tiểu Cửu lại có thể khiến dân chúng toàn thành vui vẻ một trận…
Thôi Châu Bình sớm đã sắp xếp xong hành trình đón dâu của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mặc một bộ y phục màu đỏ, lần lượt đón hai vị tân nương, trên người mặc một bộ màu đỏ, cưỡi Ô Nhã, cùng với hai tân nương đi ba vòng quanh thành Ninh Đô.
Những nơi đi qua, người ra vào tấp nập, vỗ tay chúc mừng.
Thành Ninh Đô bị đóng cửa đã lâu, hành vi hôn sự bất chấp mọi thứ này trong mấy năm gần đây là không được nha môn phê chuẩn, chính là trong cái bóng ma dân chúng bị bắt, cũng không có sự hưng phấn khắp nơi như thế này.
Nhìn sự uy vũ của đoàn sư tử đang múa kia, nghe tiếng khua chiêng gõ trống, đám dân chúng cảm thấy Ninh Đô giống như lại trở về thời phồn hoa ồn ào của mười năm trước, tràn đầy hy vọng với quê hương của mình.
Dân chúng tuy nhìn thấy mỹ nhân trong kiệu xinh đẹp nhường nào, nhưng so với những mỹ nhân đi bên cạnh cỗ kiệu, cưỡi bạch mã kiều diễm kia, lại khiến cho những người đàn ông đang chảy nước miếng kia thầm nghĩ lẽ nào những cô gái này là tiên nữ hạ phàm sao? Sao lại xinh đẹp như vậy chứ?
Tứ đại hoa đán Xuân Hạ Thu Đông mặc trang phục hoa lệ, gương mặt tinh xảo, làm thị nữ bên cạnh Hồng Hạnh, chân thành bước đi.
Kiệu của Độc Hoàng và Hồng Hạnh song song mà đi, Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương ở hai bên trái phải, Song Nhi không biết cưỡi ngựa, Đan Nhi không thể cưỡi ngựa, trường hợp này ngồi kiệu lại đoạt lấy điềm tốt của tân nương, cũng đành đi bộ theo cỗ kiệu của Độc Hoàng, xuyên thấu qua khe hở của bức màn che, nói chuyện được câu có câu không với Độc Hoàng.
Đan Nhi mới mang thai một tháng, lại là người tập võ, đâu có thể cảm thấy mệt?
Nhưng đi cùng Song Nhi một lúc, trán đã thấm đẫm mồ hôi.
Tuyết Tử kéo Song Nhi lên ngựa, Song Nhi ôm eo Tuyết Tử, quay đầu lại nhìn đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp của Khổng Nghi Tần, kéo theo một cái đầu long xanh đỏ, tâm trạng vô cùng thoải mái. Tuyết Tử cưỡi bạch mã, nhu mì gảy đàn.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển, nhu tình mật ý, nghe thấy sự ngọt ngào của lòng người, nàng và Hỗ Tam Nương nhìn nhau cười, trong lòng có loại phường cầu hoàng, mà không thể chua xót.
Nguyệt Thần chạy tới bên cạnh kiệu của Hồng Hạnh, thấy Hồng Hạnh vén rèm lên, lộ ra một gương mặt đỏ ửng tinh xảo, đang trêu đùa với tứ đại hoa đán, tiến lên một bước liền hạ màn buông xuông, gắt giọng nói:
- Tân nương tử không thể gặp người ngoài, sao lại không nghe lời như vậy! Chiếc khăn voan kia đâu? Còn không mau chùm lên, còn ra thể thống gì nữa? Không có chút quy củ…
Nghe Hồng Hạnh than thở bên trong:
- Còn tuân thủ quy định gì nữa chứ? Con gái và mẫu thân cùng cưới, nói ra cũng cười chết người rồi.
Tứ đại hoa đán nghe vậy, cười nói thản nhiên, loạn thành một bầy.
- Cười cái gì mà cười? Còn cười nữa, cẩn thận không để hai người thân thiết với Tiểu Cửu.
Nguyệt Thần sa sầm nét mật, hờn dỗi răn dạy. Nguyệt Thần lúc này tuy thoạt nhìn rất kiều mỵ, nhưng thủ đoạn ác độc lại khá nhiều, thật sự xứng danh giết người không chớp mắt.
Bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông đã quen với thủ đoạn tàn nhẫn của Nguyệt Thần, trong xương tủy có sự kính sợ và sợ hãi với nàng.
Nghe Nguyệt Thần răn dạy, lại không có ai dám phản kháng, ai cũng cúi đầu vâng lời đáp:
- Vâng! Giáo chủ, chúng tôi nhớ rồi.
- Phì! Một đám giả bộ ngoan ngoãn như vậy làm gì? Ta có thể ăn thịt các cô sao?
Nguyệt Thần nhìn dáng vẻ vâng lời rụt rè của tứ đại hoa đán kia, cũng biết mình ngày trước đã quá uy nghiêm, một thời gian lại khó có thể để bốn tỷ muội nhận rõ lại mình.
- Hồng Hạnh và Tiểu Cửu thành thân, các cô ngưỡng mộ không?
Nguyệt Thần mềm giọng cười, làm ra bộ dịu dàng của một đại tỷ.
Tứ đại hoa đán người này nhìn người kia, trong mắt tuy u oán, lại không ngừng lắc đầu, chỉ có Xuân Tuyết hơi quật cường, vừa không gật đầu, cũng không lắc đầu, trong mắt u oán càng sâu.
- Giả bộ gì chứ? Còn không ngưỡng mộ? Ánh mắt đều chảy ra nước mắt oan ức rồi kia.
Nguyệt Thần cười trêu ghẹo:
- Ta hiểu được tâm tư của các cô, lần này các cô cho dù là nha hoàn hồi môn của Hồng Hạnh, gia đình giàu có cưới vợ, nha hoàn đi theo có thể động phòng với lão gia. Có danh phận này, các cô muốn tranh giành sự sủng ái, cũng có cách nói chính đáng, không tính là yêu đương vụng trộm, Hoa tướng quân, Mỵ nhi cô nương còn có cả bình dấm chua Đan Nhi gì gì đó, đều không tìm ra lý do làm khó các cô, các cô hiểu chứ?
Tứ đại hoa đán có được câu nói này của Nguyệt Thần, đã vô cùng cảm tạ rồi, đâu còn có thể cưỡng cầu nữa chứ?
Các cô nàng này căn bản không cần danh phận, chỉ cần Nguyệt Thần có thể cho phép họ và Tiểu Cửu cùng nhau là được, bằng không, Nguyệt Thần nổi giận, còn không phải sẽ một đao giết chết họ sao?
- Tạ ơn giáo chủ ban thưởng.
Tứ đại hoa đán mặt mang theo nụ cười hưng phấn, mềm giọng, thở dài với Nguyệt Thần.
- Đàn ông cũng có thể thưởng? Ha ha..
Nguyệt Thần u oán thở dài, trêu trọc nói:
- Các cô là người của ta, ta đương nhiên phải chiếu cố nhiều tới các cô, ài…, bốn người các cô cứ làm nha đầu động phòng trước đi, tuy ta biết các cô cầm kỳ thư họa, đều tinh thông, càng thừa sức hạ được một tay cờ giỏi, là bốn vị tài nữ hiếm có, gả cho thanh niên tài tuấn làm chính thê, ta còn cảm thấy ủy khuất, có chút không nỡ! Nhưng…
Nói tới đây, Nguyệt Thần nhéo gương mặt lạnh lùng diễm lệ của Xuân Tuyết, u oán nói:
- Nhưng, ai bảo các cô kiên quyết muốn gả cho Tiểu Cửu chứ? Hơn nữa lại không biết xấu hổ, còn làm cái việc cơm chưa chín tới với Tiểu Cửu chứ, làm tới không trên không dưới, rất là xấu hổ à! Tới bây giờ, danh phận thê thiếp không dễ làm, ta cũng không thể mạnh mẽ một mặt, những cái việc gả cho người ta, giết người cướp của phải làm ít đi chút, phải tỏ ra dịu dàng như nước, xuất giá tòng phu! Ta sao cũng phải suy nghĩ tới thể diện của Hoa tướng quân, không thể quá tham lam, phải tranh thủ từ từ mới được.
- Bốn tiểu cô nương các cô, không có việc không cần quấn lấy ta, phải năng tìm Hoa tướng quân lôi kéo làm quen, phải có giao tình mới dễ nói chuyện, cô ta cứng miệng nhưng mềm lòng, không chịu được mấy câu nói hay, thấy các cô đáng thương, nói không chừng sẽ chủ động dàn xếp cho các cô, các cô hiểu ý của ta chứ?
Tứ đại hoa đán là từng ở thanh lâu, đâu có thể nghe không hiểu ý quan tâm của Nguyệt Thần, cười tươi như hoa, liên tục gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ cân nhắc, làm sao mới có thể xây dựng mối quan hệ với Hoa Như Ngọc.
Nguyệt Thần đảo mắt, lại nói:
- Nhưng… nếu các cô bụng ai mà không chịu thua kém, mang bầu con của Tiểu Cửu, nhất định phải nói với ta, tuyệt đối đừng có giấu diếm, ta làm chủ, ai mang bầu, thì để người đó làm thiếp, quyết không nuốt lời.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá…
Bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông cười thành một đoàn, có những lời này của Nguyệt Thần, vậy làm thiếp không phải rất dễ dàng sao? Tìm cơ hội triền miên với Tiểu Cửu, không tin không sinh được bảo bảo.
Thấy tứ đại hoa đán cười tới dáng vẻ rạng ngời, Nguyệt Thần cũng cười quyến rũ, con ngươi nhìn về phía sau thấy Tuyết Tử đang chuyện trò vui vẻ với Đan Nhi, trong mắt hàm chứa sự đắc ý khó mà che dấu được.
Nguyệt Thần có tính kế hay hơn, thầm nghĩ Đan Nhi không phải là mẫu bằng tử quý sao? Ta để tứ đại hoa đán toàn bộ mang thai cốt nhục của Tiểu Cửu, con rận nhiều không cắn, hơn nữa Hồng Hạnh, tứ đại hoa đán, thêm vào cả bản thân, cùng giành sủng ái, đâu có thể để Đan Nhi tưởng bở chứ?
Tiểu Cửu đi vòng quanh thành Ninh Đô ba vòng, khoe đủ sự xinh đẹp của tân nương rồi, lúc này mới quay lại đại sảnh, trước hết để Khổng Nghi Tần và Yên Nhiên bái đường, đưa Yên Nhiên vào động phòng, sau đó mới có thể tới lượt mình bái đường.
Hồng Hạnh, Độc Hoàng và Tiểu Cửu đang lúc mọi người ồn ào, bái thiên địa, đám người Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương cùng đưa hai vị tân nương cùng về động phòng, đợi Tiểu Cửu vén khăn voan.
Tiểu Cửu vẫn làm cao quan hiển quý, cưới được tân nương đâu phải là dễ dàng ứng phó mà qua quan chứ?
Ninh Đô thành trước đây chính là đại phủ phồn hoa, buôn bán tấp nập, người có tiền cũng nhiều. Bọn họ cũng cảm động vì Tiểu Cửu đang mang lại cho Ninh Đô luồng sinh khí mới, một đám mang theo lễ trọng, không mời mà tới, chủ động gây dựng mối quan hệ với Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu không thể bỏ mặc, để Thôi Châu Bình làm người trung gian giới thiệu, chuyện trò vui vẻ. Tiệc rượu này uống rất đã, gần tới giờ Tý, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Hoa Như Ngọc lại không đủ kiên nhẫn, nhéo eo Tiểu Cửu, nhỏ giọng nói:
- Uống uống tới điên rồi? Tân nương còn đang mỏi mắt trông mong chàng tới vén khăn voan kia! Chàng ngã rồi, chỉ biết uống rượu, mặc kệ kiều thê còn đang ở trong phòng, đâu có tân lang nào nhẫn tâm như chàng chứ?
Tiểu Cửu bừng tỉnh đại ngộ, cũng không để ý tới mọi người mời rượu nữa, sâu một cước, nông một cước đi thẳng về phía hậu viên.
Tân phòng của Hồng Hạnh bên trái, tân phòng của Độc Hoàng bên phải!
Tứ đại hoa đán xâu chuỗi rất tốt, đợi ở ngoài cửa, thấy Tiểu Cửu bước ngắn bước dài tới, vây xung quanh, túm vào phòng Hồng Hạnh.
Trần Tiểu Cửu khó mà lựa chọn, lại thấy Hỗ Tam Nương đứng vững bên ngoài phòng của Độc Hoàng, đang ngóng nhìn mình, môi đỏ mọng cười quyến rũ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Tiểu Cửu tránh được sự lôi kéo của tứ đại hoa đán, quát các nàng phải ngoan ngoãn không được gây ồn ào, tập tễnh đi về phía Hỗ Tam Nương, khiến cho tứ đại hoa đán đang mang theo đôi mắt ngập nước, oán trách Tiểu Cửu là kẻ phụ lòng, môi đỏ mọng tới lão cao, có thể treo trên bình dầu.
- Độc Hoàng đoán ngươi sẽ tới đây.
Hỗ Tam Nương dựa vào cửa phòng, cơ thể đẫy đà chặn ở cửa, không để Tiểu Cửu vào, đầu tóc ở phía thái dương rối bời, mím môi, cười nói:
- Độc Hoàng nói rồi, ngươi muốn vào, sẽ dùng côn đánh ngươi đi ra, muội ấy không muốn tranh giành sủng ái với trẻ con.
- Mẹ nuôi nỡ đánh, thì cứ đánh.
Tiểu Cửu vẻ mặt tươi cười, cũng mặc kệ Hỗ Tam Nương ngăn ở cửa, lảo đảo cơ thể chui vào.
Hỗ Tam Nương cũng không né tránh, cơ thể mềm mại đụng vào Tiểu Cửu, hơi thở đàn ông hòa quyện với mùi rươu thơm ngon, đụng vào bộ ngực đẫy đà mềm mại của mình, khiến cho xuân tâm của Hỗ Tam Nương nổi lên, tình cảm bị đè nén lâu trong đáy lòng bị kéo ra.
Tiểu Cửu cũng bị cơ thể mềm mại của Hỗ Tam Nương làm cho phát hỏa, ôm lấy eo Hỗ Tam Nương, cơ thể dán chặt vào ngực mềm yếu của Hỗ Tam Nương, nhìn đôi mắt phong tình, quyến rũ, mê ly, kích động cưỡng hôn vào đôi môi của Hỗ Tam Nương, lúc này rượu không say mà người tự say, không say cũng sẽ giả say…
- Tiểu Cửu, ngươi buông ra.
Hỗ Tam Nương sớm đã quyết định chủ ý, đâu có thể để Tiểu Cửu đạt được, cưỡng chế sự mê loạn trong lòng, lại trốn không được, hạ quyết tâm, cắn một cái vào đầu lưỡi của Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu bị đau, lúc này mới buông bờ eo nhỏ nhắn của Hỗ Tam Nương ra.
- Hồ đồ! Được voi đòi tiên…
Hỗ Tam Nương vội vàng lau sạch nước trên môi, sửa sang lại quần áo, nghiêng mắt nhìn Tiểu Cửu, u oán nói:
- Ta coi như ngươi uống say, chuyện vừa rồi ta không nhớ chút nào…
- Mẹ nuôi….
Tiểu Cửu thầm gọi một câu, cũng biết Hỗ Tam Nương đã có chủ ý, tuyệt đối sẽ không để mình đạt được.
- Gọi gì mà gọi? Ngươi còn coi ta là mẹ nuôi sao?
Hỗ Tam Nương giữ ở cửa tránh cho Tiểu Cửu, tự giễu nói:
- Người ta kết hôn, ta tới ngăn cửa làm gì chứ? Kha kha.. Tiểu Cửu muốn vào, ta cũng quản không nổi, hai tân nương, rút cuộc sắp xếp thế nào, ta cũng quản không được, ngươi tự quyết định đi.
Nghĩ lại cảm giác mạn diệu mà Tiểu Cửu vừa ôm mình vừa rồi, Hỗ Tam Nương cảm xúc bắt đầu khởi động, chỉ cảm thấy giữa hai chân ẩm ướt, tràn ra sự rối tinh rối mù, tê dại, khó chịu, rồi lại khát vọng, bà không dám triền miên với Tiểu Cửu nữa, liền rời đi.