Nhìn bộ dạng Ngô Đồng khóc ròng, lòng Phòng Linh vừa hận vừa đau, chỉ thấy nghĩ lại chuyện cũ mà kinh, nửa đời vất vả, công lao đều bay theo cát bụi.
Đi theo người có dã tâm tạo phản, mặc dù có tiền đồ nhưng đem đầu đặt ở lưng quần, tận dụng cơ hội may mắn. Tạo phản thành công, nhưng vẫn không tránh được bị kẻ có dã tâm đó đâm một nhát ở sau lưng.
Ôi chao, thật là chua xót…
Phòng Linh bảo đám lính buông Ngô Đồng ra, lắc đầu nói:
- Tiểu Vương gia, ngươi hiện tại đã biết gọi ta một tiếng "thúc thúc" rồi sao? Ta đã từng là thúc thúc của ngươi, nhưng chưa từng thấy ngươi tôn kính ta như vậy. Chẳng phải sau lưng ta ngươi vẫn gọi ta là lão thất phu đó sao, điều đó đến nay ta vẫn còn nhớ.
Ngô Đồng vẫn muốn ôm lấy chân Phòng Linh nhưng bị người khác kéo tay ra, muốn giãy giụa vài cái lại không có khí lực, đau xót nói:
- Phòng thúc thúc, ngài… Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân. Ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, không lễ phép, ngài nếu tức giận đánh ta vài cái cho hả giận là được. Chỉ cần ngài có thể cứu ta ra muốn đánh ta thành thế nào tùy ngài. Phòng thúc thúc, ta van xin ngài…
Phòng Linh cười nói:
- Muốn đánh ngươi, ta làm sao dám? Ta tuy thân là thầy giáo của tiểu Vương gia, nhưng tiểu Vương gia vừa mới đây viết chữ không đúng khuôn phép, ta không dám đánh ngươi; "Tứ thư ngũ kinh" học không thuộc, ta không dám đánh ngươi; "Binh thư chiến sách" ngươi học không thông, ta không dám đánh ngươi; ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt ta cũng không dám đánh ngươi. Mà hiện tại ngươi đã cứng cáp rồi, có thể giương cánh bay cao, ta thế nào lại dám đánh ngươi đây?
- Phòng thúc thúc, ngài đừng…
Ngô Đồng gấp gáp dậm chân, nước mắt ròng ròng, ai oán nói:
- Phòng thúc thúc, ta hiện tại đã biết sai rồi, ngài mặc sức đánh. Chỉ cần ngài có thể cứu ta ra, đánh cho mông sưng lên ta cũng không có nửa câu oán hận.
- Muốn ta cứu ngươi?
Phòng Linh vừa nghe, không khỏi cười đến điên cuồng:
- Thạch Đầu Trù ở nơi nào rồi? Gã không phải là mưu sĩ trung thành ngươi tin tưởng nhất hay sao? Ngươi tìm gã đến, chỉ cần gã xuất mã chẳng phải có thể lập tức đem ngươi cứu ra ngoài ư? Vừa vặn không cần đến lão thất phu ta động thủ?
- Phòng thúc thúc… ta…
Nói tới Thạch Đầu Trù, Ngô Đồng trong lòng không khỏi tràn đấy hối hận. Giờ phút này hắn mới cảm nhận được, Thạch Đầu Trù tuy thoạt nhìn trí tuệ siêu quần, nơi nơi chốn chốn đón ý hùa theo mình, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một tên lộng thần, có thể trợ giúp mình phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí các mánh khóe chơi xấu mà thôi. Nhưng, một khi thật sự phát sinh đại sự sống chết, Thạch Đầu Trù tên nhãi này căn bản không đáng tin, gã vận mệnh nông cạn, khí lượng hẹp hòi, không thể dung người, làm sao giống như Phòng Linh đa mưu túc trí, trí tuệ đầy bụng đây? Bởi vì cái gọi là thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe. Nhưng hiện tại mới hiểu được, chẳng phải đã muộn rồi sao?
- Phòng thúc thúc, ta biết sai rồi, ta không nên ác ý chửi bới ngài. Ngài cũng biết ta còn trẻ không hiểu chuyện, kể chuyện ta làm được không đếm được là bao.
Ngô Đồng vô lực quỳ xuống, khóc rống nước mắt chảy hai hàng.
Hắn lúc này thật sự ảo não không thôi, nếu lại cho hắn một cơ hội nữa, hắn quyết không thể hồ đồ, không thể hãm hại Phòng Linh.
- Hồ đồ? Chửi bới ta chỉ bởi ngươi hồ đồ?
Phòng Linh vừa nghe, bỗng nhiên phát cuồng đứng lên, xông tới phía trước, nâng chân đạp Ngô Đồng ngã chổng bốn vó, khàn giọng rống lớn:
- Cũng bởi sự hồ đồ của ngươi, giờ ta được bêu danh, bởi sự hồ đồ của ngươi, một nhà mười tám mạng già trẻ lớn bé nhà ta đều bị bắt vào ngục chịu khổ, đến nay sống chết còn chưa biết, tâm huyết nửa đời của ta đành buông xuôi? Ngươi nói xem, bởi ngươi hồ đồ, tại sao phải để người nhà ta chịu khổ cùng ngươi?
- Ta… ta đáng chết!
Ngô Đồng chưa bao giờ nhìn thấy Phòng Linh nóng giận như vậy, nghe một nhà mười tám người của ông ta đều bị nhốt trong nhà lao không rõ sống chết, sợ tới mức cả người run rẩy, một lần nữa quỳ xuống, dập đầu liên hồi nói:
- Phòng thúc thúc, ta… ta không phải là người, ta chết ngàn lần không đủ chuộc tội. Là ta không hiểu chuyện, khiến cả nhà Phòng thúc thúc gặp phải vận rủi nguy hiểm.
- Ha ha, vận rủi nguy hiểm?
Phòng Linh đang điên cuồng gào rít, cuối cùng lại cười ra nước mắt, từng chữ nói:
- Tiểu Vương gia, ngươi tuy rằng hại ta, nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi. Không có một phong thư kia của ngươi, ta chỉ sợ thật sự vạn kiếp bất phục rồi.
- Phòng thúc thúc, ngài thế là ý gì? Ngài đang nói điên khùng gì vậy?
Đám người Nguyệt Thần, Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương vẻ mặt khó hiểu, nhíu mi nhìn Phòng Linh, muốn biết nguyên do trong đó.
Phòng Linh thở dài một hơi, mới nói:
- Mọi người thật sự nghĩ Định Nam Vương nhận được thư của Ngô Đồng đối với ta mới nảy sinh nghi ngờ, bắt mười tám người nhà ta bỏ vào tù sao? Lão ta là nhớ lại lại thời điểm ban đầu ta thế nào mới lựa chọn theo lão làm tùy tùng, dốc toàn lực phò tá cho lão?
Đám nữ nhân vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ.
Phòng Linh lại nói:
- Kỳ thật trong lòng Định Nam Vương đã nghi ngờ ta quyền hành trong tay ta quá nhiều, dù sao giờ phút này vây cánh của lão đã vững, sự hiện hữu của ta đối với lão chỉ có uy hiếp mà không có trợ giúp. Cho nên, mới quyết định mượn gió bẻ măng, chỉ là lão làm gì mình lão hiểu. Chết rồi lại phải lập đền thờ, trong lúc nhất thời không tìm được lý do, mới đành lưu ta đến ngày hôm nay.
- Mà Thạch Đầu Trù vì Ngô Đồng tính toán, nói ta tạo phản. Phản, lại vừa vặn cấp cho Định Nam Vương một lý do quật ngã ta, lão không vội chứng thực rõ ràng, liền đem người nhà ta nhốt vào trong ngục. Việc này quá rõ ràng! Hơn nữa, Định Nam Vương biết ta đối với lão bà vô cùng tốt, cũng không sợ ta không quay về chịu tội, chỉ có điều đáng tiếc, Định Nam Vương tính lầm một người.
Hồng Hạnh nháy mắt, nghi ngờ nói:
- Là ai?
Nguyệt Thần gõ vào cái trán trơn bóng của Hồng Hạnh, cong môi đỏ mọng, kiều mị nói:
- Nha đầu ngốc, ngươi nói còn có thể là ai? Đương nhiên là người khiến ngươi buổi tối nằm mộng xuân đó.
- Hả? Là Tiểu Cửu?
Hồng Hạnh lè lưỡi mới chợt phát hiện trong vô tình mình nói chút chuyện xấu hổ, bụm mặt, dậm chân, u oán nói:
- Sư phụ tỷ tỷ lại ức hiếp đồ đệ muội muội rồi. Ta lúc nào nằm mộng xuân? Đều là mơ thôi.
Phòng Linh vuốt râu, buồn bã nói:
- Đúng vậy, nếu không có Trần huynh đệ trượng nghĩa, cả nhà ta cộng thêm bộ xương già này, hẳn đã bước trên đường hoàng tuyền rồi? Cho nên, trong lòng ta đối với Trần Tiểu Cửu huynh đệ cảm kích không thôi! Đương nhiên…
Ông ta nói tới đây, lại nhìn Ngô Đồng, bất đắc dĩ cười:
- Còn phải cảm tạ tiểu Vương gia cho ta cơ hội làm người một lần nữa.
Ngô Đồng vừa nghe, lại hóa như ngớ ngẩn, tựa như tìm được hy vọng lần nữa, quỳ xuống tiến lại gần, liếm mặt nói:
- Phòng thúc thúc, ngươi nói ta đã cứu ngươi một mạng, vậy ngươi thả ta ra được không? Ơn cứu mạng, nguyện suốt đời tương báo. Chúng ta mạng đổi mạng, chẳng phải rất công bằng sao?
Đám người Nguyệt Thần, Hoa Như Ngọc phì cười, nhưng trong lòng rất kỳ quái.
Định Nam Vương anh võ như vậy, thế nào lại sinh ra đứa con ngu đần thế này?
Phòng Linh cười một tiếng:
- Tiểu Vương gia, ta nhìn ngươi lớn lên, dạy ngươi biết chữ, dạy ngươi đọc sách, sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi đi vào chỗ chết?
Từ trong ngực lấy ra một phong thư, lại bảo người cầm giấy và bút mực ra, nói với Ngô Đồng:
- Chỉ cần ngươi đem cái này chép lại y nguyên, trên đó viết tên của ngươi, ta bảo đảm sau này ngươi có bình an trở về nhà.
- Thật sao?
Ngô Đồng vừa nghe mình có thể bình an trở về, không khỏi vui vẻ cười lên, không ngờ gã quá mức ngây thơ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Đương nhiên là thật. Phòng thúc thúc có khi nào lừa gạt ngươi chưa?
Phòng Linh bật cười tựa như đại thúc vô lương:
- Phòng thúc thúc sẽ không để ngươi phải chịu khổ, sẽ khiến ngươi ăn thịt uống rượu, thẳng cho tới khi Định Nam Vương đón ngươi trở về.
- Cái đó… vậy thì tốt quá, ta hiện tại liền viết.
Ngô Đồng cười không nghi ngờ, tự mình viết ra? Đối với phong thư kia, đưa vài nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo viết một hồi, mới đưa cho Phòng Linh, đáng thương nói:
- Phòng thúc thúc, ngươi xem thế nào?
Phòng Linh cẩn thận kiểm tra một chút, hài lòng gật đầu, đưa cho Hoa Như Ngọc, nói:
- Có bức thư này, đủ để tin rồi.
Hoa Như Ngọc kiểm tra một chút, cũng không thấy bất cứ vấn đề gì, liền nhét vào phong bao dán kín lại, cười nói:
- Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ cần người đưa tin.
Mấy người đợi thời gian ước chừng một nén nhang, liền thấy hơn ba mươi tên lính đi theo Ngô Đồng may mắn còn sống bò lên thung lũng.
La Đồng giơ roi quát lớn:
- Tướng bại trận, còn không quỳ xuống?
Hơn ba mươi tên lính liền quỳ, Hoa Như Ngọc vội hỏi:
- Các vị binh lính ca ca từ từ quỳ, nam nhi dưới đầu gối là vàng, lạy trời đất lạy cha mẹ, sao có thể quỳ loạn trước mặt ta?
Hơn ba mươi tên lính kia nghe vậy ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không ngờ Ma vương giết người này phút chốc thay đổi tính tình, còn gọi mình là ca ca? Chẳng lẽ mình nghe lầm sao?
Nhưng, chỉ cần không quỳ xuống, tự nhiên so với cái gì đều mạnh hơn – bọn họ vốn nghĩ khó lòng thoát chết, nhưng giờ nhìn lại, dường như lại có cơ hội sống.
Hoa Như Ngọc lại nói với mọi người:
- Các ngươi không cần kinh ngạc, chiến trường vô tình, tự nhiên phải gặp việc binh đao. Nhưng cởi bỏ quân trang này, chúng ta vẫn là đồng bào.
- Các ngươi nhìn ánh mắt của chúng ta, mũi của chúng ta, màu da của chúng ta, đâu có gì bất đồng? An cư lạc nghiệp không tốt sao? Tội gì phải tự chém giết lẫn nhau? Đều là dân Yến, đâu phải giặc? Đây không phải lỗi của các ngươi, đây là lỗi của Định Nam Vương. Thấy các ngươi sống sót trong chiến trường, ta thế nào nhẫn tâm giết chết các ngươi được?
Hơn ba mươi tên lính nghe xong, mũi không khỏi đau xót, nước mắt thi nhau rơi xuống. Vốn hẳn là kẻ bị chết, từ trên chiến trường lại nhặt về mạng sống, tự nhiên phải biết quý trọng. Trong lòng cũng rất bất đồng, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu còn sống là tốt lắm rồi.
Hoa Như Ngọc nói tới đây, rất nhanh nắm chặt tay, ngoan độc đổi giọng:
- Nhưng oan có đầu, nợ có chủ, đã chết nhiều mạng người như vậy, các binh sĩ ca ca tự nhiên cần có người đứng ra chịu trách nhiệm, ắt phải là Định Nam Vương, còn đám chó săn biết ăn cơm kia nữa.
Ngoái đầu nhìn lại quát lớn:
- Người tới, dẫn Ngô Đồng ra!
Đám quân binh dẫn Ngô Đồng ung dung đi ra, gã vẻ mặt cười cười, cũng không biết Hoa Như Ngọc muốn làm gì với mình?
Hơn ba mươi tên lính đương nhiên nhận ra Ngô Đồng, không kìm nổi hướng Ngô Đồng khấu đầu lạy tạ.
Bọn họ vừa quỳ gối vừa dập đầu khiến Ngô Đồng vô cùng sảng khoái, thình lình một đạo roi quét tới, đánh vào sau lưng gã. Một tầng áo mỏng trên lưng Ngô Đồng bị xé nát, sau lưng còn lưu lại một bóng roi hằn vệt máu.
Ngô Đồng đau đớn kêu xé ruột xé gan.
Đám lính không khỏi hoảng sợ thất sắc, nhưng trong lòng suy tính, mấy người này phát bệnh rồi, trong chốc lát cũng đừng đem chúng ta ra quất cho tới chết.
Bọn chúng nơm nớp lo sợ, thấy từng bóng roi dừng trên lưng Ngô Đồng, khiến gã chết đi sống lại, lăn lộn đầy đất, lại nghe Hoa Như Ngọc vừa ra roi, vừa la mắng:
- Định Nam Vương dã tâm bành trướng, không để ý mạng người sống chết, giết người bừa bãi, Đại Yến ta binh hùng tướng mạnh, khí thế như cầu vồng, lùm cỏ như y có thể chống lại hay sao?
- Chỉ tiếc các ngươi bị người khác lợi dụng, tuy nhiên cũng làm vong hồn. Có câu nói cửa miệng, cha mẹ nợ con phải trả, ta không đánh ngươi, còn có thể đánh ai?
Từng roi rơi trên người Ngô Đồng, đạo lý trong lời nói, từng lời từng lời tràn vào trí óc của hơn ba mươi tên lính, khiến người ta phải suy nghĩ sâu hơn.
Ngô Đồng tâm cũng rất đau khổ thầm nghĩ: Phòng thúc thúc gạt ta, không phải để cho ta ăn tốt uống tốt sao? Đây lại để đánh chết ta, thật đáng thương….ô ô.
Hoa Như Ngọc ở trước mặt hơn ba mươi tên lính, đánh Ngô Đồng mấy chục roi mới dừng tay. Xong quay sang nói với bọn chúng:
- Ta đối với các ngươi cũng không có thù hận, bỏ đao xuống chúng ta vẫn là đồng bào. Các ngươi trở về nhớ chuyển cáo, người Đại Yến ta hận chỉ duy nhất Định Nam Vương, bất kỳ người nào khác, cũng có thể làm bằng hữu của chúng ta.
Hoa Như Ngọc khoát tay, Hắc Sơn chạy tới chia cho bọn chúng lương khô, lại nói:
- Dưới chân núi đã chuẩn bị sẵn ngựa, các ngươi hiện tại có thể trở về, ngàn vạn lần phải nhớ lời ta vừa nói…, ngoại trừ Định Nam Vương, ai cũng có thể được tha thứ.
Những binh lính kia trong lòng rung động mạnh, dưới sự dẫn dắt của Hắc Sơn, bọn chúng xuống núi trở về Bình Châu.
Phòng Linh lúc trước vì việc truyền tinh tức với Định Nam Vương đã chuẩn bị sẵn mấy con chim bồ câu, lúc này vừa vặn phái chúng đi.
Hoa Như Ngọc nhận bồ câu đưa thư của Phòng Linh, đem lá thư cột chắc, mới thả bồ câu bay đi.
Nhìn bồ câu bay về phía xa, ngóng theo khoảng trời xanh thẳm, lòng lại nảy sinh lo lắng cho Tiểu Cửu.