Thời điểm hơn năm nghìn khẩu súng kíp ầm ầm bắn xuống, toàn bộ thung lũng ngập trong khói lửa biến thành một biển lửa lớn, tiếng quỉ khóc ma tru không dứt bên tai, thật là cảnh tượng địa ngục giữa trần gian.
Phòng Linh tuổi tác đã lớn, nhìn chằm chằm qua màn khói khuyên can:
- Bắt bọn chúng làm tù binh sẽ có chỗ dùng được chẳng phải là lựa chọn tốt sao? Tại sao lại hiếu sát vậy?
- Phòng tiên sinh cho rằng ta là người hiếu sát sao? Hay ta là người "nhất tướng danh thành vạn cốt khô"?
Hoa Như Ngọc liếc nhìn mà sắc mặt tái nhợt, u uất không nói, duỗi bàn tay nhỏ của mình hướng về phía Phòng Linh.
Phòng Linh chăm chú nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay trơn mịn của Hoa Như Ngọc lấm tấm mồ hôi, so với Hoa Như Ngọc lạnh lùng bình tĩnh trước đây thì cực khác biệt.
Hóa ra trước cảnh điên cuồng tàn sát như vậy nàng cũng cảm thấy vạn phần khó chịu bất nhẫn.
Phòng Linh lắc đầu nói:
- Nếu Hoa tướng quân đã là người có trái tim yêu thương đồng loại, vì sao còn cố chấp như vậy? Ta thật khó hiểu, đều là đồng bào, sạo lại không thể dùng cả ân và uy?
Hoa Như Ngọc nói:
- Ta đương nhiên hiểu được hai bên đều là nồi da nấu thịt, nhưng cũng không thể dừng tay được đây chính là dùng cả ân và uy, cũng chính là khiến cho càng nhiều đồng bào tránh được cái chết.
Phòng Linh cười khổ nói:
- Ta nghe không hiểu ý của Hoa tướng quân.
Hoa Như Ngọc chỉ vào bên trong khe sâu đang ngập tràn khói cắn răng nói:
- Đây lần giao thủ đầu tiên giữa Đại Yến và Định Nam Vương, chỉ có đem cái sĩ khí chưa từng có trước nay vào trong trận mà giết ra đến điên cuồng khát máu, thiết huyết vô tình, mới có thể khiến cho binh lính của Định Nam Vương e sợ, thậm chí không đủ lòng tin, yếu đuối mà bất chiến tự tan. Tuy rằng lúc này giết rất nhiều người, nhưng lại có thể càng nhiều người hơn nữa biết rằng Đại Yến hùng mạnh vô địch, khiến bọn họ tuyệt vọng, bởi vậy khiến cho họ không còn nhiều si tâm vọng tưởng, không dễ dàng bị mê hoặc mà gia nhập vào hàng ngũ của Định Nam Vương.
Phòng Linh nghe vậy trong lòng kinh ngạc không thôi, cũng mới hiểu ra cái đạo lý trong lời nói của Hoa Như Ngọc vẫn là "lấy chiến tranh để ngừng chiến tranh". Mà chính bản thân mình cũng không lĩnh ngộ đến tầng ý tứ này, xét cho cùng nguyên do cũng chính là bị ảnh hưởng bởi Hoa Vô Ý, phụ thân của Hoa Như Ngọc.
Chiến thần Hoa Vô Ý danh xưng đánh khắp thiên hạ không đối thủ, đơn thuần trên lĩnh vực quân sự chính xác là không người nào địch được.
Mà thủ đoạn của ông ta chính là lấy đức phục nhân, tuyệt không cuồng sát. So với Hoa Như Ngọc điên cuồng hôm này thì quyết không so sánh được. So sánh thủ đoạn của hai người họ khó mà nói thủ đoạn của ai hiệu quả hơn.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Hoa Như Ngọc tuy được thừa hưởng cái tài cầm quân từ phụ thân nhưng cũng có được sự suy nghĩ sâu sắc và độc lập.
Trận đánh giết này một mạch kéo dài thêm một canh giờ nữa…
Sau khi tiếng súng yên lặng, tiếng rên la theo đó cũng dừng hẳn, cả không trung tràn ngập một mùi thịt nướng cháy khét, có mùi thịt ngựa, có mùi thịt người. Những binh sĩ mai phục ở đây nửa ngày vẫn chưa được ăn cơm ngón tay cũng không động đậy được.
Nhưng phần nhiều là do họ sợ hãi, kinh hoàng, áy náy hoặc là bất nhẫn!
Mà cái loại tâm lý nghịch thường này chính là được hình thành dưới sức chiến đấu siêu cường.
Lấy một thí dụ, hai tiểu hai tử đánh nhau, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền, hai bên trúng quyền, hai bên đều đau, trong lòng phẫn nộ, cho dù đem đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập cũng không có cảm giác áy náy, chỉ có cảm giác rất vui, rất hưng phấn.
Nhưng nếu đây là người lớn cùng tiểu hài tử đánh nhau?
Người lớn kia có thể dễ dàng đem tiểu hài tử đánh ngã, đánh cho tàn phế, thậm chí đánh chết, nhưng ngoại trừ phát rồ hoặc tâm lý biến thái ra người bình thường không thể làm ra cái chuyện phi nhân tính này.
Bởi vì đánh kẻ yếu thế, khó mà tìm được hưng phấn ---- trước sau không bị đánh trả đâu có phẫn nộ, không có phẫn nộ thì làm sao có được hưng phấn.
Mà hiện giờ, hơn năm nghìn tay súng cùng với năm nghìn kỵ binh của Định Nam Vương đang đối chiến, giống như người lớn ức hiếp trẻ con ---- bọn họ lông tóc cũng không bị tổn thương khiến họ đau lòng giống như lạm sát kẻ vô tội.
Hoa Như Ngọc nhìn ra tâm tình của binh sĩ cũng giống như mình vậy, nhưng không có biện pháp giải thích ý đồ chân chính cho bọn họ.
Đem binh sĩ tập hợp lại, Hoa Như Ngọc từng chữ một nói:
- Các huynh đệ, đã theo quân ngũ thì sống chết tự nhiên không để ý. Thế nào là sống? Thế nào là chết? Không chỉ là sự sống chết của bản thân các ngươi, còn có sự sống chết của đồng đội các ngươi, cũng có sống chết của địch nhân. Ta không quản các ngươi khổ sở thế nào, nhưng các ngươi phải nhớ, địch nhân chết thêm một người, đồng đội của mình sống thêm một người, ngươi giết địch nhân càng nhiều, cơ hội sống của đồng đội càng lớn, cho nên các ngươi không phải là giết người, các ngươi là đang cứu người. Các ngươi tuy rằng khổ sở khó chịu, nhưng không cần tự trách bản thân, hiểu lời ta nói chưa?
Binh lính được Hoa Như Ngọc làm cho thông suốt, tư tưởng bỗng nhiên trở lên thông suốt, giơ nắm tay cùng kêu lên:
- Hiểu rõ! Đa tạ Hoa tướng quân chỉ điểm.
Hoa Như Ngọc phất tay cho các huynh đệ yên tĩnh lại, rồi lại chỉ một ngón tay rõ ràng mạch lạc nói:
- Ta có thể hướng các ngươi cam đoan, giết chóc tàn khốc như vậy chỉ có lúc này thôi, ngày sau nếu là lại có chiến tranh, chỉ cần kẻ thù chịu đầu hàng, ta Hoa Như Ngọc tuyệt sẽ không cưỡng bức các ngươi tàn sát địch nhân.
Các huynh đệ nghe vậy hưng phấn hét lớn:
- Hoa tướng quân uy vũ, Hoa tướng quân uy vũ…
Trong lòng càng thêm sùng bái Hoa Như Ngọc.
Phòng Linh thì bị Hoa Như Ngọc dọa cho sợ ngây người, nàng quả cảm, trí tuệ, có uy vọng, có thủ đoạn, có trấn an, có ánh mắt chiến lược, cho dù bản thân cùng Hoa Như Ngọc so sánh cũng thua kém nhiều, thậm chí chỉ cần thêm chút thời gian rèn luyện nàng liền có xu thế vượt qua.
Hoa Như Ngọc lại phân phó La Đồng mang người đi thu dọn chiến trường, người chết đem hỏa táng, chỉ cần còn sống, cho dù thiếu cánh tay, thiếu chân cũng phải chữa trị, quyết không để cảnh chết chóc tái diễn.
La Đồng đáp ứng một tiếng, rồi mang theo lính đi dọn dẹp chiến trường.
- Ngọc nhi thật là hảo thủ đoạn, so với Hoa tướng quân (Hoa Vô Ý) còn kém một chút.
Hổ Tam Nương sảng khoái nói, tiếng cười từ xa vọng đến.
Hoa Như Ngọc liếc mắt nhìn, chỉ thấy Hổ Tam Nương, Tuyết Tử, Nguyệt Thần, còn có hơn một trăm nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Nguyệt Thần hướng bên này đi tới.
- Mẹ nuôi!
Hoa Như Ngọc mắt thấy Hỗ Tam Nương trong lòng hưng phấn vội vàng chạy tới rúc vào trong lòng Hỗ Tam Nương tìm kiếm an ủi, nũng nịu một lúc mới nói:
- Mẹ nuôi, giết một lúc nhiều người vậy trong lòng con có chút sợ, bọn họ không phải là người Uy quốc, cũng phải Đột Quyết, mà là đồng tộc đồng căn với chúng ta….
- Đứa ngốc, ai….
Hỗ Tam Nương vuốt ve khuôn mặt của Hoa Như Ngọc an ủi:
- Con là tướng quân a, cũng phải là phàm nhân, sao có thể có cái nhìn của nữ tử? Có cái dũng khí giơ cao chiến đao cũng cái tình cảm xót thương đồng loại, như vậy mới có thể thành thượng tướng quân, ngươi nói có đúng không? Hiện giờ con đã giơ cao chiến đao, lập được uy danh, ngày sau chỉ cần bồi dưỡng cái tình cảm xót thương đồng loại là đủ.
- Mẹ nuôi có người thật là tốt!
Sau vài câu an ủi, Hoa Như Ngọc rốt cục òa khóa lên, sau khi khóc xong trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hồng Hạnh nắm cánh tay Nguyệt Thần, ánh mắt xinh đẹp lóe lên mở to mắt giọng êm ái hỏi:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng chính là Hoa Như Ngọc sao? Là cái người cùng tỷ tỷ đánh qua một trận?
Nguyệt Thần cười mà như không cười, đôi môi đỏ mọng làm ra một đường cong mê người, ngón tay như ngọc chỉ vào trán Hồng Hạnh thâm ý nói:
- Ngươi nên gọi là Hoa tỷ tỷ!
- Ừ, biết rồi…
Hồng Hạnh thè lưỡi bĩu mội nói:
- Nàng thật uy phong, một lúc mà giết nhiều người vậy, chậc chậc… thật là một nữ nhân ngoan độc a! Không dễ chọc.
Nguyệt Thần mặt tự nhiên không biến sắc:
- Sợ cái gì? Có ta ở đây ai dám chọc giận ngươi?
Hai ngươi đang xì xào bàn tán thì Phòng Linh chạy tới hướng Nguyệt Thần hành lễ nói:
- Có thể ở tại Ninh Đô mà gặp được Nguyệt Thần thì quả là vinh hạnh.
Phòng Linh và Nguyệt Thần đều có thể coi là cố nhân, Tà Nguyệt giáo và Định Nam Vương từng có thời kỳ trăng mật, khi đó đều là do Phòng Linh và Nguyệt Thần liên lạc, lập kế hoạch.
Mà Tà Nguyệt giáo và Định Nam Vương bỗng nhiên trở mặt, Phòng Linh không biết nội tình bên trong, còn từng khuyên can qua Định Nam Vương cẩn thận từng lời nói việc làm, chỉ có điều Định Nam Vương vì nóng giận, không chịu từ bỏ ý đồ, Phòng Linh lại không chịu phối hợp cùng hắn bắt Nguyệt Thần khiến Định Nam Vương đối với gã có bất mãn.
Hiện tại, Phòng Linh cẩn thận suy ngẫm lại, mình có thể có hôm nay là cũng có một chút liên hệ tới việc này.
Hiện tại, gã và Định Nam Vương không thể cùng một chỗ, lại không nghĩ rằng tại Ninh Đô tiền tuyến có thể gặp được Nguyệt Thần.
- Phòng tiên sinh vẫn tốt chứ?
Nguyệt Thần ngoái đầu lại cười, tuy rằng đường xa mệt nhọc nhưng không che lấp được vẻ tươi trẻ phong tình của Nguyệt Thần.
Phòng Linh lắc đầu nói:
- Không tốt! không tốt! Một nhà mười tám người đều rơi vào miệng cọp có chỗ nào tốt đây? Nhưng thật ra Nguyệt Thần giáo chủ, tuy rằng Định Nam Vương trở mặt thành thù nhưng lại có thể bình yên qua kiếp nạn, khiến Phòng mỗ cảm thấy ngưỡng mộ, cũng mặc cảm không bằng.
Nguyệt Thần lắc đầu cười hạnh phúc:
- Phòng tiên sinh, ngươi nên gọi ta là Trần phu nhân thì tốt hơn, ta thích xưng hô như vậy.
- Cái gì? Trần phu nhân?
Phòng Linh sửng sốt, mắt mở to kinh ngạc nói:
- Chẳng nhẽ người là người của Trần đại nhân…….
Nguyệt Thần cười tươi tắn, hưng phấn nói:
- Đúng vậy, ta và Tiểu Cửu chính là vợ chồng son, cũng là vợ chính thức giống như Hoa tướng quân đã cũng Tiểu Cửu bái đường thành thân, ha ha…
- Ôi trời ơi!
Phòng Linh mồ hôi đổ đầy đầu, vì bản thân chậm biết tin này mà ảo não ------- trách không được Định Nam Vương phát nộ, hóa ra Tiểu Cửu đã đem thế lực của mình lẻn vào hậu viện của Định Nam Vương rồi, đổi lại là bất cứ kẻ nào cũng không chịu nổi loại đả kích này. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trần Tiểu Cửu thật là lợi hại!
Phòng Linh trong lòng bị đả kích mãnh liệt, cùng với Nguyệt Thần nói lung tung vài câu, mới quay sang Hồng Hạnh:
- Phòng mỗ ra mắt Thánh cô, kể ra thân mẫu của ngươi với ta cũng là bạn hữu, chỉ là ta không có cách nào cứu nàng cả.
- Đạ tạ Phòng tiên sinh đã nhớ, Hồng Hạnh xin tâm lĩnh.
Hồng Hạnh nhìn nhìn Nguyệt Thần, cắn môi nói với Phòng Linh:
- Phòng tiên sinh nếu như ngươi cũng xưng hô với ta là Trần phu nhân ta cũng sẽ thật cao hứng.
Thanh âm rất nhỏ, như con muỗi, nhưng vô cùng kiên định.
- Cái gì???
Phòng Linh nghe xong đầu lớn như cái đấu, đôi mắt lồi ra, miệng há to, nháy mắt đã bị lời nói Hồng Hạnh khiến cho sợ ngây người, trong lòng thầm khen Trần Tiểu Cửu không phải là người.
Người nào có được cái bản lĩnh này? Chỉ có thần mới có được!
Qua một lúc lâu Phòng Linh mới ngượng ngùng nói:
- Trần tiểu huynh đệ thực sự phúc khí, Nguyệt Thần giáo chủ, Hồng Hạnh thánh cô cũng có thật hạnh phúc vậy, chỉ là ta mạo muội hỏi một chút, các ngươi vốn là thầy trò, hiện giờ giữa hai ngươi xưng hô thế nào?
Hồng Hạnh cười khúc khích, hướng Nguyệt Thần ôn nhu nói:
- Sư phụ tỷ tỷ….
Nguyệt Thần nhéo nhéo khuôn mặt Hồng Hạnh cười quyến rũ:
- Đồ đệ muội muội….
Phòng Linh cả người run rẩy không cẩn thận vấp vào cục đá dưới chân té lăn trên mặt đất.