Thanh Phong lâu, Xuân Ý các.
Năm người ngồi vây quanh bàn, đầu tiên Trần Tiểu Cửu, từ phải tới trái lần lượt là Thượng thư bộ Hộ Chung Bân, Thượng thư bộ Sử Lưu Lam, Đại Lý tự khanh Trịnh Bình, Thị lang bộ Lễ Triệu Văn Thái – Trần Tiểu Cửu vào nội các, nắm bắt nội khố, hết cách phân thân, quyền hành trong bộ Lễ kia đã hoàn toàn nằm trong tay Triệu Văn Thái.
Mấy vị quan chức quyền quý này, Triệu Thạc đều quen biết tới không thể quen biết hơn, Lưu Lam, Trịnh Bình, Triệu Văn Thái đều từng là chiến hữu tốt của y.
Còn Chung Bân lại là đối tượng số một mà đám người Triệc Thạc muốn trừng trị, đâu thể có cảm giác xa lạ?
Triệu Thạc kiềm chế tâm trạng, chào hỏi từng người, lén nhìn cách sắp xếp chỗ ngồi, liền ngồi bên dưới Triệu Văn Thái.
Trần Tiểu Cửu cười chào nói:
- Triệu thượng thư, tới đây! Đến đây ngồi, uống rượu cũng tiện hơn.
Hắn vỗ vào chỗ bên cạnh mình, cười rất tự nhiên.
- À? Cái này…đa tạ Trần đại nhân nâng đỡ.
Triệu Thạc nhìn không ra vui buồn, cung kính ngồi bên dưới Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu vỗ tay, Phan Tường mang mấy cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ lên, cũng kính chào hỏi mấy người đám Triệu Thạc, rồi quay người đi ra ngoài. Mấy cô gái diễm lệ này là trụ cột của Thanh Phong lầu, đâu có giống với những tục nữ tầm thường không biết xấu hổ mà bổ nhào vào người đàn ông chứ? Tùy ý cho bọn họ khinh bạc?
Tay đánh đàn, miệng thổi tiêu, tiếng đàn thanh u cùng tiếng tiêu ngọt ngào, khiến tâm trạng của sáu người vô cùng thoải mái, buông gánh nặng, nâng chén uống, giống như là bạn bè đang ngồi tâm sự.
Triệu Thạc thấy Trần Tiểu Cửu không vội đi vào chủ đề, đương nhiên sẽ không chủ động cau mày.
Trần Tiểu Cửu cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, khi nhắc tới việc khoa cử, mới nói với Lưu Lam:
- Lưu đại nhân, lệnh công tử đỗ Thám hoa trong khoa cử lần này, quả thật có tài học, hiện thân ở Ninh Đô, quyền bính trong tay, muốn kinh doanh, tránh không được tiền đồ gấm vóc à.
Lưu Lam nghe vậy, mặt đỏ ửng lộ ra vẻ vui mừng, vuốt râu, khiêm tốn nói:
- Khuyển tử là môn sinh của Trần đại nhân, nhờ phúc khí của Trần đại nhân, sau khi Khuyển tử tới Ninh Đô, làm Tham nghị Phủ doãn, dưới sự quản thúc của phủ doãn, phụ trách lương thực, trị an, tuy không có công lao đặc biệt lớn, cũng thay đổi được tính tình không tốt trước đây, khiến trong lòng ta cũng thấy được an ủi.
Trong lời nói, tràn đầy hương vị của sự hạnh phúc.
Tài thật học thật?
Triệu Thạc vừa nghe thấy Trần Tiểu Cửu đề cập tới bốn chữ "tài thật học thật" này, rượu trong miệng suýt nữa bị phun ra, trong lòng vừa khinh thường, vừa ghen tị.
Điều khiến y khinh thường là, Lưu Lam tuy bút pháp thần kỳ, nhưng con trai của ông ta Lưu Chí Sơn lại học hành bình thường, tầm thường vô vị, đâu có nửa phần phong phạm về tài văn chương tung hoành như Lưu Lam năm đó chứ?
Nhưng mà chính là Lưu Chí Sơn tài học bình bình, không ngờ lại đỗ Thám Hoa, thân ở Ninh Đô, ủy thác trọng trách, đây đâu có thể khiến người ta cảm thấy đáng sợ?
Nếu chỉ đơn giản như vậy, Triệu Thạc không ghen tị nhiều như vậy, điều khiến y khó chịu trong lòng là, con trai của mình Triệu Năng và Lưu Chí Sơn là đồng niên, học thức cũng coi như có chút tài, hơn nữa đã nhờ vào cửa Tiêu thừa tướng, nhưng lại thi rớt, ngay cả cái rắm cũng không mò được.
Triệu Thạc nhìn kẻ đối diện, mình và Lưu Lam đều là cấp bậc Thượng thư lục bộ, nhưng sự khác biệt giữa con cái, sao lại lớn đến như vậy?
Ai!
Triệu Thạc đương nhiên biết đây đều là may mắn có được sau khi Lưu Lam dựa vào Trần Tiểu Cửu, trong lòng bất đắc dĩ, làm một chén cho hả giận. Người so với người, tức chết được.
Trần Tiểu Cửu thấy Triệu Thạc thở dài, vội truy vấn nói:
- Triệu đại nhân, sao lại thở dài như vậy? Ồ! Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi, Triệu đại nhân có phải có con trai tên là Triệu Năng không, hình như cũng tham gia khoa cử tháng tư vừa qua, nghe nói lệnh công tử học thức cũng khá, không biết có đỗ không, thí sinh nhiều quá, ta tuy là quan chủ khảo, cũng không nhớ được ...
- À? Cái này…
Thật là chuyện gì không nói lại nói ra chuyện đó! Triệu Thạc liền cảm thấy xấu hổ, hổ thẹn cười:
- Khuyển tử lần này thi rớt rồi?
- À ? Thi rớt rồi ?
Trần Tiểu Cửu đặt chén rượu xuống, kinh ngạc nói:
- Triệu đại nhân, chúng ta đều là người trong triều đình, có một số việc cần đi cửa sau! Tuy chúng ta lúc đó không quen biết, nhưng Triệu đại nhân không phải rất thân với Tiêu thừa tướng và Viên tướng quân sao? Có thể để họ tìm ta, ta lại không phải người cứng nhắc, nhất định sẽ âm thầm giúp đỡ, ôi! Triệu đại nhân, đại nhân hồ đồ rồi.
Ta hồ đồ? Ta hồ đồ cái rắm.
Triệu Thạc tức tới thiếu chút nữa thì hộc máu mồm: lần này y vốn cho rằng quan chủ khảo là Viên Hải - Thượng thư tiền nhiệm bộ Lễ đã chết, hoặc Tiêu thừa tướng đích thân là quan chủ khảo, cũng sợ con trai thi rớt, làm chậm trễ tiền đồ, đã âm thầm đánh vào cửa của Tiêu thừa tướng và Viên Hải.
Nhưng đâu ngờ Viên Hải bị Trần Tiểu Cửu hại chết, còn Tiêu thừa tướng cũng bị Trần Tiểu Cửu đánh cho thương tích đầy mình, vị trí quan chủ khảo bị hắn dễ dàng nhét vào túi.
Triệu Thạc là người cẩn thận, lại là dòng chính của Tiêu thừa tướng, không có cách gì đi cửa sau của Trần Tiểu Cửu, lại nghĩ con trai Triệu Năng mình học thức rộng rãi, thuộc lòng bát cổ, hẳn có thể thi đậu khoa cử.
Nhưng đâu ngờ Trần Tiểu Cửu cải cách khoa cử, làm rối loạn tiết tấu của Triệu Năng, cũng khiến Triệu Năng thi rớt. Thêm vào đó Lưu Chí Sơn từng là bạn chơi của mình lại có đường làm quan rộng mở, khiến Triệu Năng buồn bực gần như hộc máu, cả ngày mượn rượu giải sầu, không có mặt mũi ra ngoài.
Triệu Thạc cho dù có tâm cơ, nhưng thấy bộ dạng đó của Triệu Năng, trong lòng cũng khó chịu, chỉ là mọi việc của y đều thuận lợi đã quen, mang theo một cái mặt nạ mỉm cười, khiến người ta không nhìn ra nỗi âu lo trong lòng y.
Trần Tiểu Cửu thấy Triệu Thạc mỉm cười, ánh mắt ảo nảo, thầm cười, lại nói tới đức hạnh sau khi thi đỗ của đệ đệ Chung Bân, Chung Việt, thấy ánh mắt ảo nảo tới tận xương tủy của Triệu Thạc, theo sau là lời nói xoay chuyển, lại hỏi Trịnh Bình:
- Trịnh đại nhân, việc kinh doanh của em vợ đại nhân thế nào? Có vào nội khố không? Ta đã nói qua với giám phó nội khố rồi.
Vừa nhắc tới việc của cậu em vợ, Trịnh Bình liền mặt mày hớn hở, cười ha ha nói:
- Trần đại nhân, đại nhân không biết, đại phu nhân kia của ta hống hách cỡ nào? Thấy ta nở mày nở mặt ở ngoài, về nhà lại giống như là một con tằm, phải rúc vào một chỗ. Cậu em vợ kia của ta ỷ vào tỷ tỷ của nó chiều nó, liền cưỡi lên đầu lên cổ ta.
Triệu Văn Thái kinh ngạc nói:
- Cưỡi lên đầu lên cổ ông thế nào?
Trịnh Bình nói:
- Cậu em vợ kia của ta là một tay buôn bán giỏi, cũng thường hiếu kính ta, nhưng nó luôn muốn được vào nội khố, chấp nhận việc kinh doanh của nội khố, ta không giúp nó, há miệng mắc quai à, còn không bị đại phu nhân mắng chết sao? Bất đắc dĩ, ta đành tìm Trần đại nhân giúp đỡ.
Nói xong, lại giơ cao ngón tay cái lên với Trần Tiểu Cửu, tán thưởng nói:
- Ha ha! Trần đại nhân, đại nhân quả thật có trình độ, thật khiến ta trước đây có chút đường đột với đại nhân, còn giúp ta nói một tiếng, để em vợ ta có thể tiến vào nội khố như ước nguyện! Ôi…, trong lòng ta vô cùng cảm kích.
Trịnh Bình ngửa đầu uống cạn chén rượu, vỗ bàn nói:
- Ta là người thô kệch, nói trắng ra, trước đây đi theo Tiêu thừa tướng làm tùy tùng hầu hạ lão, Tiêu thừa tướng lại coi ta như chó, làm việc cùng với Trần đại nhân, Trần đại nhân lại coi Trịnh Bình ta là bạn, ôi! Trần đại nhân, đại nhân là người mà cả đời này Trịnh Bình ta kính trọng nhất, tới đây! Ta kính đại nhân một chén, cạn trước vì kính.
Nói dứt lời, ngửa đầu liền uống cạn chén rượu.
Triệu Văn Thái nghe vậy, cũng có cảm xúc nói:
- Trịnh đại nhân, ông nói rất đúng, ta cũng cảm động giống ông.
- Các vị cũng biết, ta là bị Tiêu thừa tướng xem như cây thương, tìm tới võ đài của Trần đại nhân, có thể nói chuyên gia hại Trần đại nhân. Nhưng Trần đại nhân sau khi thắng ta, vẫn không để ý tới những hiềm khích trước đây, đề cử ta là Thị lang bộ Lễ, lòng dạ rộng lượng này, thật không có ai bằng.
Chung Bân cũng cảm nhận sâu sắc, ôn lại chuyện cũ với Trần Tiểu Cửu, chỉ khiến Triệu Thạc ghen tỵ tới chết.
Lưu Lam giơ chén rượu lên, nói với ba người Chung Bân, Trịnh Bình, Triệu Văn Thái:
- Bốn người chúng ta đều nhận ân huệ của Trần đại nhân, không có Trần đại nhân, không có sự tiêu dao của chúng ta ngày hôm nay, nào! Chúng ta cùng kính Trần đại nhân một ly, thế nào?
- Được! Được! Được! chính là ý này.
Sự kêu gọi tức thời của Lưu Lam, khiến không khí trở nên náo nhiệt, đứng dậy, cùng cạn một ly, Triệu Thạc xấu hổ ngồi ở đó, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, trong lòng lại khẽ lung lay.
Lưu Lam đầu phục Trần Tiểu Cửu, không khỏi trở mình làm đến phó quan chủ quản, danh vọng rất lớn, con trai bình thường không ra gì cũng được trọng dụng, tiền đồ sau này tất nhiên phi phàm.
Triệu Văn Thái đầu phục Trần Tiểu Cửu được sự tán thưởng của Trần Tiểu Cửu. Sau khi hắn vào nội các, dần dần, có thể là nhân vật thay thế hắn nhận chức Thượng thư bộ Lễ.
Còn Trịnh Bình ở Đại lý tự , cũng có khả năng dưới sự chiếu cố của Trần Tiểu Cửu, thăng nhiệm thành Trung thừa ngự sử.
Chung Bân vốn chính là bằng hữu của Trần Tiểu Cửu, tuy trải qua gian nan, lại sừng sững không đổ, mơ hồ có xu thế lên dây cót.
Bộ Hộ, đó chính là nơi phụ trách tiền lương, đâu phải là người bình thường có thể so sánh được?
Triệu Thạc uống vài chén rượu, ánh mắt trở lên mê ly.
Y vốn có nhiều băn khoăn, trong tiềm thức cho rằng Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong hợp lại, cũng không phải là đối thủ của Tiêu thừa tướng. Còn về việc đám người Lưu Lam, Trịnh Bình, Triệu Văn Thái đầu phục Trần Tiểu Cửu, cũng cho rằng là mặt nóng dán mông lạnh. Không chỉ Trần Tiểu Cửu không coi họ là người mình, ngay cả Tiêu thừa tướng cũng sẽ để họ không được yên ổn, cho nên, Triệu Thạc từng xem thường việc này.
Nhưng, y biết mình đã sai rồi.
Ba người đám Lưu Lam không chỉ nhận được sự trọng dụng của Trần Tiểu Cửu, quan trường thuận buồm xuôi gió, ngay cả hai tên Tiêu thừa tướng và Viên Hải cũng bị Trần Tiểu Cửu dồn đến chỗ không có đất sinh tồn, cũng không dám gây phiền phức cho đám người Lưu Lam.
Trái lại, bản thân mình thì sao?
Mẹ nó, Viên Trác Kiến, Tiêu thừa tướng nấp sau màn tị nạn, lại lấy mình ra làm bia đỡ đạn, thấy ta dễ ức hiếp vậy sao?
Triệu Thạc nghĩ tới đây, uống cạn chén rượu, thấy trời còn chưa quá muộn, đứng lên nói:
- Trần đại nhân, đa tạ sự khoản đãi của đại nhân, ta thấy không khỏe, xin cáo lui trước.
Lưu Lam hơi sửng sốt, mới nhíu mi nói:
- Triệu đại nhân, chúng ta là bằng hữu, nghe ta nói một câu, hàn huyên cùng Trần đại nhân một chút rồi đi không muộn.
Triệu Thạc thấy Lưu Lam nói giúp mình, trong lòng vui mừng, vẫn từ chối nói:
- Ta thấy không khỏe, xin cáo từ trước.
Trong lòng lại nghĩ: Không để Trần Tiểu Cửu ném ra chút mặt mũi, thế nào thân cận với hắn chứ?
Trần Tiểu Cửu rộng lượng nói:
- Triệu đại nhân nếu không khỏe, thì cứ về phủ nghỉ ngơi trước, sau này cơ hội uống rượu còn nhiều, cũng không cần miễn cưỡng.
Đứng dậy, liền tiễn Triệu Thạc ra khỏi Xuân Ý các.
Trần Tiểu Cửu đuổi bốn mỹ nữ đi, chợt nghe Lưu Lam giận dữ nói:
- Trần đại nhân, Triệu Thạc này thật là không biết điều, không ngờ lại đi như vậy.
- Ai! Trần đại nhân, ta và Triệu Thạc quan hệ cá nhân cũng tốt, đợi mấy hôm nữa ta thuyết phục y, y bản chất không phải người không biết cao thấp.
Trần Tiểu Cửu cười thần bí:
- Lưu đại nhân, ông chớ có nóng vội, Triệu Thạc cũng không suy nghĩ đơn giản vậy đâu, ông ta cáo từ trước, nói không chừng là có việc gấp! Tới đây! Chúng ta uống rượu! Uống!
Mấy người trao đổi một lúc, Trần Tiểu Cửu mới nghĩ tới Phòng Linh bị giam lỏng ở Thanh Phong lầu, vội sai người mời Phòng Linh tới, lại triệu tập mỹ nhân vào hầu hạ lần nữa.
Rượu ngon trong tay, giai nhân trong lòng, khiến đám người Phòng Linh hưởng thụ được sự đích thực của cuộc sống.
Trên đùi Phòng Linh là hai mỹ nữ, còn bên cạnh Trần Tiểu Cửu một người cũng không có. Gã cười cười, liền đẩy một mỹ nhân sang bên cạnh Tiểu Cửu, trêu chọc nói:
- Thế nào? Có phải ta cướp mỹ nhân của đại nhân không? Ta tặng đại nhân một người, để đại nhân đỡ phiền lòng.
Đẩy mỹ nhân đi được một nửa, thấy nụ cười vô vị của Tiểu Cửu, lại kéo mỹ nhân về, ngồi lên đùi mình.
Mỹ nhân kia tò mò, hỏi:
- Đại nhân, đây là ý gì vậy? Đối với một mỹ nhân mà nói, Trần Tiểu Cửu tuổi trẻ tài cao càng có sức hấp dẫn hơn.
Phòng Linh thấy ánh mắt mong đợi kia của mỹ nhân, khinh thường nói:
- Nàng chết tâm đi, nàng xấu như vậy, còn chưa lọt được vào mắt xanh của hắn đâu.
- Thiếp...thiếp xấu sao?
Mỹ nhân kia nóng nảy, bộ dạng không cam lòng:
- Đại nhân là người đầu tiên nói thiếp xấu à.
Phòng Linh cười:
- Ta biết nàng không phục, nhưng, trong mắt Trần đại nhân, nàng thật sự rất xấu.
- Tại sao?
Mỹ nhân kia tò mò.
Phòng Linh nhỏ giọng thở dài:
- Bởi vì so với những người phụ nữ bên cạnh hắn, nàng chỉ là một con quạ.
Trần Tiểu Cửu uống đến say ngà ngà, trở về phủ đệ, trải qua gió lạnh, mới hồi phục được thần trí.
Song Nhi ngoan ngoãn đỡ Tiểu Cửu vào đại sảnh, lại thấy Hoa Như Ngọc, Tuyết Tử, Mỵ Nhi, Đan Nhi, Độc Hoàng đang ngồi nói chuyện trong sảnh.
Trần Tiểu Cửu mượn cảm giác say, ngồi bên cạnh Tuyết Tử, ôm lấy eo mềm mại của nàng, dựa vào ngực nàng, chỉ khiến Tuyết Tử túng quẫn– Nàng tuy thân thiết với Tiểu Cửu mấy lần, nhưng từ trước tới giờ trước mặt đám người Hoa Như Ngọc, đâu có hành vi lộ liễu như vậy.
- Tên này uống say, cuối cùng cũng lộ ra giấu đầu lộ đuôi rồi.
Đan Nhi đẩy Trần Tiểu Cửu sang một bên, mới giải thoát cho Tuyết Tử Song Nhi chạy vào phòng, làm một chén canh giải rượu cho hắn.
Trần Tiểu Cửu uống hết, mới vuốt ve khuôn mặt Song Nhi, vui thích nói:
- Vẫn là Song Nhi lo lắng cho Cửu ca, Cửu ca yêu nàng nhất, tới đây! Thơm một cái nào.
Song Nhi đỏ mặt, cũng không né tránh, vuốt khuôn mặt Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Cửu ca, chàng vẫn chưa tỉnh rượu.
Hoa Như Ngọc hung hăng nhìn Tiểu Cửu, cáu giận nói:
- Cũng tại Song Nhi chiều chàng quá! Nói! Chàng uống thành ra bộ dạng này, rút cuộc làm chuyện tốt gì rồi?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Không có gì, ta có kế hoạch nhỏ, để giải quyết một việc lớn, ha ha…Hoa muội muội, nàng chớ có quên lời nàng đã nói đấy! Đại tướng quân nói mà! Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Ta đâu có chơi xấu chứ?
Hoa Như Ngọc kéo Trần Tiểu Cửu lại, bất đắc dĩ nói:
- Song Nhi muội, hầu hạ Tiểu Cửu tắm rửa đi, cả người đầy mùi rượu.
Song Nhi vừa đồng ý, lại thấy Trần Tiểu Cửu kéo tay Tuyết Tử, nhướn mày nháy mắt nói:
- Tuyết Tử cũng đi cùng nhé?
Hả?
Tuyết Tử xấu hổ tới hai má đỏ lên, lắc đầu lia lịa, nàng to gan hơn nữa, cũng không dám trước mặt Hoa Như Ngọc, Mỵ Nhi, Đan Nhi đồng ý yêu cầu vô lý này của Trần Tiểu Cửu.
Hoa Như Ngọc cáu giận nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Tiểu Cửu, chàng mượn rượu để giả điên giả ngốc à? Tửu lượng của chàng vô cùng tốt, ta còn không biết sao? Chàng chưa hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ không đáp ứng chàng.
Đang lúc mấy người ồn ào, một nha đầu vội vàng chạy tới, khom người nói:
- Lão gia, Thượng thư bộ Binh Triệu Thạc cầu kiến.
- Triệu Thạc?
Hoa Như Ngọc ngây người ở đó
- Muộn vậy rồi? Y còn tới làm gì?
Trần Tiểu Cửu đắc ý cười, nhướn mày với Tuyết Tử nói:
- Xấu hổ cái gì? Đêm nay muội chạy không thoát đâu.