Phòng Linh nói:
- Đại nhân sao lại cho rằng Định Nam vương sẽ làm ra những việc điên rồ đó với ta?
Trần Tiểu Cửu hài lòng đầy thâm ý nói:
- Nếu Phòng tiên sinh không tin lời của ta, ta cũng đành để ba mươi hai bà vợ bé của tiên sinh phải mạo hiểm một lần.
- Khang Thiết.
Trần Tiểu Cửu lớn tiếng gào to.
- Có mạt tướng!
Khang Thiết chạy từ ngoài vào, đợi Trần Tiểu Cửu sai bảo.
Trần Tiểu Cửu đưa bức thư cho Khang Thiết, dặn dò nói:
- Để lại thư vào trong bao, cử một mật thám thông minh tháo vát, ra vẻ là thân tín của Thạch Đầu Trù, cưỡi hãn huyết bảo mã, nhanh chóng thúc ngựa, nội trong ba ngày mang thư đưa tới tận tay Định Nam vương, có gió thổi cỏ lay gì, lập tức trở về thông báo, không được có chút chậm trễ, nhớ lấy, nhất định phải nhanh.
Khang Thiết tuy không hiểu Trần Tiểu Cửu rút cuộc có ý gì, nhưng trong tiềm thức có sự tín nhiệm mơ hồ với hắn, gã không hỏi thêm gì, quay người đi làm theo.
Trần Tiểu Cửu lại nói với Phòng Linh:
- Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn xin Phòng tiên sinh ở lại Đại Yến vài ngày, đây cũng coi như là một sự bảo vệ với Phòng tiên sinh.
- Định Nam vương nhận được thư, vẫn tín nhiệm ngài như cũ, vậy coi như Phòng tiên sinh thắng rồi, ta nhất định sẽ bảo vệ đưa ngài trở về Phúc Kiến, tuyệt đối sẽ không có bất cứ suy nghĩ ly gián nào nữa. Nhưng, giả dụ Định Nam vương dựa vào bức thư này, mượn cơ hội sinh sự, bắt ba mươi hai bà vợ bé của ngài lại, trước khi chưa bắt được Phòng tiên sinh, ông ta tuyệt đối không dám ra tay với người nhà của ngài.
Phòng Linh vốn vô cùng tin tưởng Định Nam vương, nhưng thấy bức thư bị Khang Thiết mang về Phúc Kiến, trong lòng không khỏi hoảng hốt, trầm mặc rất lâu, mới do dự nói:
- Trần đại nhân, đại nhân có thể đánh cuộc, cũng nguyện thua cuộc, nhưng…đại nhân có thể bảo đảm sự an toàn cho thê nhi của ta không? Một khi xảy ra chuyện, đại nhân có thể bảo đảm đưa họ về Đại Yến một cách bình an vô sự không?
- Phòng tiên sinh vẫn chưa tin ta sao?
Trần Tiểu Cửu tự tin cười:
- Nếu ta đã nói rõ sự tình với ngài, chứng tỏ tận đáy lòng ta đã coi ngài là bạn. Đối xử với bạn bè, Trần Tiểu Cửu ta từ trước tới giờ vẫn luôn là máu chảy đầu rơi, giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Ba mươi hai thê thiếp của ngài , ta đương nhiên sẽ bảo vệ bình an vô sự đưa tới Đại Yến, Phòng tiên sinh cứ an tâm.
Phòng Linh nói:
- Được! Ta nguyện đánh cuộc cho nhanh, cũng không quản giữa Đại Yến và Định Nam vương ai có thể giành thắng lợi, nhưng đời này có thể kết giao với Trần đại nhân, cũng là phúc khí của ta rồi, ta tạm thời ở lại Đại Yến, đợi xem bản lĩnh của Trần đại nhân.
- Hừ! Ai có thể thắng?
Hoa Như Ngọc chợt chen lời nói:
- Phòng tiên sinh thật là chấp nhất quá đáng, sao không biết thực lực hiện nay của Đại Yến, sao có thể sợ Định Nam vương? Quét ngang Phúc Kiến, đã là kết cục đã định.
- Ha ha…Hoa tướng quân đang nói đùa sao?
Phòng Linh bỗng đứng lên, cười lớn nói:
- Vũ lực của các vị thực rất lợi hại, nhưng các vị có thể lừa được Tạp Ba, lừa được tiểu Vương gia ngốc nghếch, lừa dược Bình Xuyên Kỷ Phu, nhưng không lừa được Phòng Linh ta đâu.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, hứng thú, cười nói:
- Phòng tiên sinh cớ gì mà nói như vậy?
Phòng Linh thưởng trà, cười nói:
- Nhìn vào cuộc chiến ngày hôm nay, quân đội của Viên Trác Kiến tạo thành, đại diện cho toàn bộ điều động của quân đội Đại Yến, mà quân đội sở thuộc của Hoa tướng quân, tuy là dũng mãnh vô cùng, nhưng dựa vào sức người, đơn giản chính là vũ khí thần bí mà thôi.
- Nhưng! Thứ cho ta nói thẳng, vũ khí đó tuy tốt, lại đã tới cảnh giới nghịch thiên, nhưng phàm là những vật nghịch thiên, binh tuyệt thế, tất sẽ ít, cũng sẽ có hạn chế, lẽ nào các vị dựa vào những thứ nghịch thiên hạn chế đó, muốn quyết định cho mấy chục vạn quân tham chiến sao? Vậy vũ khí đó nếu là thực sự lợi hại như vậy, các vị còn cần hai vạn chiến mã kia của Đột Quyết sao? Đó chẳng qua chỉ là một trò cười, người khác không hiểu, ta lại nhìn rất rõ ràng.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi cười lớn, giơ ngón tay cái lên với Phòng Linh, tán thưởng nói:
- Mưu lược của Phòng tiên sinh, quả nhiên khiến người ta khâm phục, nếu Phòng tiên sinh đã nhìn rõ ý đồ của ta, vậy trước khi Phòng tiên sinh quy phục, đành phải để Phòng tiên sinh chịu oan ức trong lầu Thanh Phong, còn mong tiên sinh bỏ quá cho.
Phòng Linh cười:
- Chỉ cần có mỹ nữ hầu hạ ta, ta tuyệt đối sẽ không để ý.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Phòng tiên sinh thật có nhã hứng, yên tâm, ta nhất định sẽ đáp ứng nguyện vọng của Phòng tiên sinh, tiểu Diệp đại nhân, phiền huynh tiễn Phòng tiên sinh một đoạn.
Diệp Ngâm Phong cười, tiếp đón Phòng Linh, cùng đi ra.
Trong phòng chỉ còn sót lại Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng, tiểu Bạch công tử, Hoa Như Ngọc không kìm nổi oán trách Trần Tiểu Cửu, nói:
- Tại sao huynh lại tự đưa ra chủ trương, bỏ qua cho Tạp Ba đi? Gã trở về Đột Quyết, sao có thể giữ lời? Huynh cũng quá võ đoán rồi, không thương lượng với ta, nhị Hoàng tử, ta nói có lý không?
Tiểu Bạch công tử cúi đầu, lạnh lùng nói:
- Không có lý.
- Sao có thể không có lý? Huynh nói rút cuộc là vì sao?
Hoa Như Ngọc vẻ mặt khó chịu.
Tiểu Bạch công tử ngẩng đầu, không hề bận tâm, nhẹ nhàng nói:
- Ta tin tưởng Tiểu Cửu vô điều kiện.
- Huynh….
Hoa Như Ngọc bị câu nói này của tiểu Bạch công tử chặn ở đó, đỏ mặt, không biết nên thế nào cho phải.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Vợ của ta, luận về việc cầm binh đánh giặc, nàng lành nghề hơn ta, nhưng luận về âm mưu quỷ kế, nghiền ngẫm lòng người, mười nàng cũng không vượt qua ta.
Hoa Như Ngọc tức giận tới dậm chân, ép hỏi:
- Được! Coi như ta không bằng huynh, vậy huynh giải thích cho ta xem, được chứ? Huynh dám qua loa tắc trách, cẩn thận đêm nay ta trừng trị huynh.
Buổi tối trừng trị ta? Còn không biết ai trừng trị ai.
- Thật ra đây là ta dùng kế không thành (vườn không nhà trống).
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm một lát, mới nói:
- Đột Quyết tôn sùng vũ lực, dân phong dũng mãnh, một tờ công văn trong mắt chúng ta là khuôn vàng thước ngọc, trong mắt Đột Quyết lại là cỏ rác, cái mà bọn họ thờ phụng chính là nắm quyền, lấy võ phục người, nếu nàng không nắm chắc, để gã cầu xin tha thứ cũng vô dụng, nếu nàng đủ nắm chắc, đánh cho gã răng rơi xuống đất, gã cũng sẽ thần phục nàng.
- Ta sở dĩ muốn giết sạch toàn bộ Đột Quyết trên chiến trường, không phải vì máu ta lạnh, mà là vì ta phải dựa vào đọ sức, khiến Tạp Ba thấy sợ chúng ta từ trong xương tủy, tuy không thể khiến gã thần phục, nhưng lại có thể khiếngã tạm thời thuận theo.
- Ta để Tạp Ba rời khỏi Đại Yến, không giữ lại, là để Tạp Ba cảm thấy sự khinh thường của Đại Yến ta với Đột Quyết, coi thường Đột Quyết, càng là như vậy, càng khiến Đột Quyết cảm thấy sự lớn mạnh của Đại Yến, ít nhất trước khi hai vạn chiến mã đưa vào Đại Yến, Tạp Ba tuyệt sẽ không dám có gì sơ hở, đợi sau này Tạp Ba biết được quỷ kế của ta rồi, vậy đã quá muộn.
Hoa Như Ngọc nghe sự giải thích của Trần Tiểu Cửu, lúc này mới hiểu được dụng tâm "hiểm ác" của Trần Tiểu Cửu, trong lòng tuy cảm thấy tự hào về người đàn ông của mình, ngoài mặt lại tỏ ra không hài lòng, hừ lạnh nói:
- Đắc ý cái gì? Coi như huynh thông minh, coi người khác như thằng ngốc sao? Đợi tới tối ta sẽ trừng trị huynh.
Nói xong, liền tức giận về phòng nghỉ ngơi.
Trần Tiểu Cửu cũng không để ý tới tiểu Bạch công tử ở đây, liền chạy theo sau đuôi Hoa Như Ngọc, bàn tay to thăm dò, xoa một cái vào mông mềm mại của Hoa Như Ngọc, rất thoải mái.
- Huynh theo ta làm gì? Ta phải về phòng nghỉ ngơi.
Hoa Như Ngọc đỏ mặt, đẩy Trần Tiểu Cửu sang một bên, hỡn dỗi nói.
Trần Tiểu Cửu cợt nhả nói:
- Ta đợi Hoa muội muội trừng trị ta à! Ta không chờ được nữa rồi.
- Cái gì mà không chờ được chứ?
Hoa Như Ngọc nhìn bộ dạng vô lại kia của Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Ta bây giờ mệt rồi, không trừng trị nổi huynh, đợi tới tối đi, ta sẽ trừng trị huynh ra trò.
- Vậy không được! Hoa muội muội, bây giờ muội trừng trị ta đi. Trong lòng ta đang mong ngóng đây.
Trần Tiểu Cửu ôm lấy cái eo nhỏ của Hoa Như Ngọc không buông.
Hoa Như Ngọc gắt giọng:
- Huynh giở trò vô lại, ta phải dùng tới gia pháp rồi? Roi của ta đâu? Roi của ta ở đâu? Song Nhi ngoan, mang roi lại đây, ta phải cho Tiểu Cửu thấy.
Song Nhi cười ngốc, trốn ở trong không nhúc nhích, dịu dàng nói:
- Hoa tỷ tỷ, tỷ sao nỡ đánh tướng công của chúng ta chứ? Phu xướng phụ tùy, Cửu ca thích tỷ như vậy, tỷ phải làm theo Cửu ca mới đúng.
Trần Tiểu Cửu lòng mang an ủi: vẫn là Song Nhi ngoan, luôn hướng về ta, không như cô gái nhỏ Đan Nhi kia, cánh tay hướng ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu vừa mới nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Đan Nhi chạy tới từ trong phòng khách, nói với Hoa Như Ngọc:
- Hoa tỷ tỷ, tỷ muốn dùng gia pháp à? Roi ở trong này, muội lấy cho tỷ ?
Đan Nhi đưa roi cho Hoa Như Ngọc, thấy đôi mắt u ám kia của Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Đi khắp nơi dụ dỗ hồ ly tinh, nên đánh!
Nàng đặt tay lên cái eo thon, dáng vẻ như một cô gái đanh đá, tới bây giờ mới thôi, nàng còn nhớ chuyện Tiểu Cửu đã dụ dỗ Lý Nhạc Thanh.
Hoa Như Ngọc nhận lấy roi, cười lạnh nói với Trần Tiểu Cửu:
- Thế nào? Còn muốn bắt nạt ta à ? Còn không buông tay, ta có thể phải đánh huynh đó!
- Được rồi! Muội lợi hại! Muội thắng rồi.
Trần Tiểu Cửu bất dắc dĩ buông tay khỏi eo của Hoa Như Ngọc, giả vờ giận dữ nói:
- Ta vốn còn có cách, có thể tìm ra phụ thân của muội, muốn thương lượng với muội một lát, bây giờ xem ra, Hoa muội muội hình như không có hứng thú, thôi vậy, ta cũng đi ngủ đây, không quản việc không đâu nữa.
- Cái gì? Tiểu Cửu! Ai! , huynh đừng đi.
Hoa Như Ngọc vừa nghe Trần Tiểu Cửu nhắc tới việc của phụ thân, lòng nóng như lửa đốt, dang tay, ôm lấy Trần Tiểu Cửu, hấp tấp nói:
- Trần Tiểu Cửu, huynh đi đâu vậy, huynh mau nói với ta! Ta rất nóng ruột.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Cái này…chủ yếu là bây giờ ta không thoải mái à! Bụng nóng hầm hập, rất khó chịu.
Song Nhi cười ngốc:
- Hoa tỷ tỷ, Cửu ca lại giở âm mưu quỷ kế rồi sao? Tỷ liền đi vào khuôn phép ư? Vẫn là đi vào khuôn phép sao? Không ngờ lại đi vào khuôn phép nha?
Hoa Như Ngọc đỏ mặt, dậm chân một cái, dịu dàng nói:
- Được rồi, Tiểu Cửu, chúng ta…chúng ta lên giường nói chuyện! như vậy chu toàn chưa?
- Không được! Không được! Muội mệt rồi, ta làm sao dám bắt nạt muội chứ?
Trần Tiểu Cửu cầm lấy cái giá, trong lòng cũng rất tức giận với việc Đan Nhi giúp Hoa Như Ngọc ức hiếp mình, cúi đầu thăm dò nói với Hoa Như Ngọc:
- Vừa rồi muội làm mất mặt ta, ta rất giận, ta muốn lấy lại danh dự.
Hoa Như Ngọc nói:
- Lấy lại thế nào?
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa nói:
- Rất đơn giản! Ta muốn muội và Đan Nhi cùng hầu hạ ta.
- Cái gì? Huynh đùa giỡn cái gì vậy? Điều này…sao có thể được? Đây sao là ý hay chứ? Thật là mắc cỡ chết.
Hoa Như Ngọc nhéo một cái vào lưng Trần Tiểu Cửu, hai má đỏ ửng, kiều diễm như hoa hồng.
- Vậy làm sao không được? Các muội là vợ ta, hầu hạ tướng công, hoàn toàn chính đáng, đâu có mắc cỡ như vậy chứ?
Trần Tiểu Cửu làm ra bộ không thuận cũng không tha, trong lòng lại ảo tưởng tới cảnh tượng Đan Nhi và Hoa Như Ngọc cùng hầu hạ mình, nhất định là hấp dẫn lắm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hoa Như Ngọc rơi vào thế khó xử, thầm nghĩ cho dù mình đồng ý cách làm hoang đường này của Tiểu Cửu, Đan Nhi cô gái nóng nảy kia cũng không thể đồng ý à?
Nghĩ một lát, mới chỉ vào Song Nhi, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu, đổi là Song Nhi, được không? Ta và Song Nhi cùng hầu hạ huynh được không?
- Không được! Ta muốn Đan Nhi và muội cùng hầu hạ ta!
Trần Tiểu Cửu quyết tâm muốn trừng phạt Đan Nhi, làm sao đổi ý chứ?
Hơn nữa Song Nhi nghe lời như vậy, đâu có tính khiêu chiến chứ?
Hoa Như Ngọc bị Tiểu Cửu ép tới đây, vẫy Đan Nhi, cười nói như hoa:
- Đan Nhi muội, tỷ tỷ cầu xin muội một việc được không?
Đan Nhi nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Hoa Như Ngọc, trong lòng tò mò, hỏi:
- Việc gì ạ?
Hoa Như Ngọc cắn môi, hai má nóng lên, nhăn nhó, rỉ tai với Đan Nhi.
Đan Nhi lập tức nhảy dựng lên, đỏ mặt, lắc đầu, cáu giận nói:
- Không làm! Muội không làm! Tiểu Cửu thối, chỉ biết giở trò với ta, roi đâu? Ta phải quất hắn.