Biết được tin Ngô Đồng con trai của Định Nam vương, hội hợp với ba nước Đột Quyết, Uy quốc và An Nam, cùng tới để lấy Thiên Vũ công chúa, khiến Tiêu thừa tướng vui mừng tới tận xương tủy.
Thời gian gần đây, lão bị Trần Tiểu Cửu chèn ép cực nhiều, rõ ràng có thể dùng từ bi thảm để hình dung tình cảnh của lão.
Túi tiền của mình – nội kho không ngờ bị Trần Tiểu Cửu cướp đi một cách thần kỳ, còn nắm chắc trong lòng bàn tay hắn.
Hơn nữa lợi dụng quan hệ của nội kho, lợi dụng lực lượng của Diệp Ngâm Phong, đã lũng đoạn những người đứng đầu trong triều đình.
Đáng hận nhất chính là không chỉ hai vị tâm phúc Dương Mạc Phong, Viên Hải chết đi, ngay cả thượng thư bộ Lại Lưu Lam không ngờ cũng đầu phục Trần Tiểu Cửu.
Thêm nữa còn cả Đại Lý tự khanh Trịnh Bình, trên thực tế Trần Tiểu Cửu đã khống chế trong tay bốn chức vị đặc biệt quan trọng của bộ Lễ, bộ Lại, bộ Hộ, và Đại Lý tự.
Những thế lực này cấu kết với thế lực vững chắc của Diệp Ngâm Phong, đã đủ để hình thành trạng thái cân sức ngang tài với lão.
Nếu mình còn không có kế hoạch tiến thêm một bước, sẽ bị Trần Tiểu Cửu từng bước ép sát, thậm chí là nuốt sạch.
Nhưng việc con trai của Định Nam vương Ngô Đồng tới, liền vừa vặn thay đổi cục diện đang bị động này, khiến lão có thể nhìn thấy mùa xuân.
Ngô Đồng tới là để cưới Thiên Vũ công chúa về làm vợ.
Mà người khống chế nội kho trên danh nghĩa chính là Thiên Vũ công chúa, chỉ cần Thiên Vũ công chúa gả cho Ngô Đồng, vậy chẳng phải ý là Thiên Vũ phải ngoan ngoãn giao chìa khóa nội kho ra sao?
Về việc giao cho ai, đương nhiên duy chỉ có chủ nhân của hậu cung – Hoàng Thái Phi.
Tới lúc đó, chỉ cần mình khống chế quyền sở hữu tài sản, đương nhiên sẽ có một đám các triều thần tham tài hơn mạng tới liếm chân mình, bảo vệ xung quanh mình cam tâm làm lính hầu.
Còn nữa, lão Hoàng đế tuy vẻ ngoài không e ngại Định Nam vương, nhưng thực tế là có chút sợ hãi đối với Định Nam vương.
Mà bản thân Tiêu thừa tướng, hoàn toàn là cây cầu quan trọng kết nối giữa Định Nam vương và lão Hoàng đế, cũng gần như là truyền thanh duy nhất.
Việc Ngô Đồng tới sẽ thay đổi rất lớn phân lượng của mình.
Mà lúc này, phải tới ép Hoàng thượng giao cho mình một số quyền lực đặc thù, lão Hoàng đế gần như cũng không có cách nào cự tuyệt?
Tính toán thế nào, đây cũng là một việc tốt.
Nhưng sức tưởng tượng là không có cực hạn, thực rất đầy cảm xúc, Hoàng thượng lại chỉ phái Trần Tiểu Cửu là quan tiếp đãi, Diệp Ngâm Phong là phó sứ tiếp đãi, gạt Tiêu thừa tướng trục lợi sang một bên.
Điều này, khiến Tiêu thừa tướng luống cuống không biết hành sự thế nào để thay đổi được sự phân biệt này.
Lão Hoàng đế lẽ nào không biết chỉ có mình, mới có thể tiến hành kết nối với Định Nam vương? Lẽ nào ông ta không để ý tới quan hệ với Định Nam vương nữa sao?
Từ quyết định mẫn cảm này, Tiêu thừa tướng liền dự đoán được, cục diện tương lai gần như sẽ trở nên không thể khống chế nữa.
Trước khi sứ đoán của Định Nam vương tới ba ngày, tiểu Bạch công tử, Hoa Như Ngọc liền mang theo năm nghìn binh mã, trùng trùng điệp điệp từ Mộ Bình thành trở về.
Một là người bạn thân khăng khít nhất của mình, một là người vợ đáng sợ nhất của mình, Trần Tiểu Cửu muốn làm xong sự chuẩn bị đón chào ngoài mười dặm.
Lần này, Trần Tiểu Cửu kéo theo Diệp Ngâm Phong cùng tới.
- Tiểu Cửu…ta …ta đau đầu lắm, hay là, ta về trước nghỉ ngơi, đệ tự mình đón tiếp đại quân nhé.
Diệp Ngâm Phong trời sinh vốn đã bất hòa với tiểu Bạch công tử, sự ngăn cách này khiến hai người đều so sánh với nguyện ý gặp mặt, mắt nhìn đại quân đi tới, trong lòng lại sinh ra cảm giác muốn lui bước.
- Đại ca, huynh sợ tiểu Bạch công tử sao? Hắn biết ăn thịt người?
Trần Tiểu Cửu kích tướng nói.
- Ta sợ gì chứ? Chỉ là sau khi gặp, hai bên sẽ trở nên ngại ngùng.
Diệp Ngâm Phong bị Trần Tiểu Cửu kéo cánh tay, không trốn thoát được, thở dài một tiếng.
- Huynh là quan to của nội các, đường đường là tả đô Ngự Sử, sao có thể trốn tránh không gặp chứ?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Đại ca chỉ cần thả lỏng tinh thần, vạn sự đã có đệ.
Bụi đất tung bay, tiếng vó ngựa đã gần kề.
Năm ngàn đại quân mang theo khí thế và sự hùng mạnh, gào thét phi tới.
Cầm đầu hai người, chính là tiểu Bạch công tử áo trắng và Hoa Như Ngọc.
Tiểu Bạch công tử vẫn gầy yếu như vậy, trắng nõn, mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, gần như không hề hợp với Thiết Giáp doanh dũng mãnh.
Nhưng đôi mắt của Trần Tiểu Cửu lại không hề để ý nhiều tới tiểu Bạch công tử, khi thấy Hoa Như Ngọc một thân giáp trụ, dáng vẻ oai hùng, liền chạy tới đón, cũng không để ý tới ánh mắt của năm ngàn binh sĩ, ôm lấy chân Hoa Như Ngọc, kéo nàng xuống, miệng như hoa nói:
- Hoa muội muội, muội nhớ ta tới ta chết mất…
Tình đến chỗ nồng, đâu còn để ý tới ánh mắt hâm mộ của những binh lính kia nữa.
Trong lòng Hoa Như Ngọc tuy yêu Trần Tiểu Cửu, thấy hắn đắm đuối như vậy chạy tới, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Nhưng thân là thủ lĩnh Thiết Giáp doanh, đâu có thể không chú trọng tới thể thống như vậy.
Nàng bị Trần Tiểu Cửu không kiêng nể gì kéo xuống, thấy hắn lại muốn ôm eo mình, dán lên môi mình, trong lòng vừa giận vừa thẹn, khuôn mặt đỏ lên như say rượu, một chân đá vào mông Trần Tiểu Cửu, nói:
- Không biết xấu hổ, huynh làm gì vậy? Ta là tướng quân, huynh là Thượng thư bộ Lễ, huynh chú ý một chút cho ta.
Sợ Tiểu Cửu không biết xấu hổ mà lao về phía trước, còn không ngừng nhướn mày với hắn.
Phía sau, vang lên những tiếng cười ầm ĩ – trong số binh sĩ này, rất nhiều người đều từng tiến công Oa Khấu cùng Tiểu Cửu, đương nhiên có chút thân thuộc.
Đặc biệt là trong tiếng cười, còn lộ ra một tiếng hô đặc biệt rất lớn của Cao Cung, khiến Trần Tiểu Cửu thu lại nét mặt thất thố.
Quay người nhìn lại, thấy phía sau Hoa Như Ngọc, đi theo là năm vị đại tướng.
Một người cầm đầu, bỏ mũ giáp ra, tóc đỏ bồng bềnh, rất anh vũ, chính là người đứng dầu của quân đoàn Anh Mộc – Anh Mộc.
Trần Tiểu Cửu cũng không để ý tới nụ cười của quân đoàn Anh Mộc, nhìn khuôn mặt ửng đỏ kia của Hoa Như Ngọc, cười nói:
- Tình tới chỗ…ta..
Hoa Như Ngọc thấy Trần Tiểu Cửu lại muốn xông lên, sa sầm nét mặt, cáu giận nói:
- Vội gì chứ? Về nhà hãy nói! Không biết xấu hổ.
Vừa nghe đến hai từ về nhà, Trần Tiểu Cửu vui mừng như mở cờ trong bụng.
Lúc này hắn mới hoàn toàn trở về chỗ cũ, vẫy quân đòan Anh Mộc tới chào hỏi vời mình, thấy sự uy vũ của họ, trong lòng cũng vui mừng khôn tả.
Bỗng nhiên, liền nghe thấy tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Trần Tiểu Cửu quay người nhìn, liền phát hiện Diệp Ngâm Phong , tiểu Bạch công tử đang đối diện với nhau, tay Viên Tử Trình cầm trọng kiếm, nhìn chằm chằm về phía Diệp Ngâm Phong.
Ta đi!
Thật đúng là không cùng chí hướng.
Trần Tiểu Cửu vội vàng đi tới hòa giải, cười nói với tiểu Bạch công tử:
- Tiểu Diệp đại nhân đặc biệt tới đây để đón Nhị Hoàng, sao còn lạnh mặt thế?
Diệp Ngâm Phong cười một cái, quay đầu sang một bên, không lên tiếng.
- Ngươi không cần rảnh rỗi tới đón.
Tiểu Bạch công tử hừ lạnh một tiếng, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Ta cũng không phải là Nhị hoàng gì gì đó, ta là tư sinh, ngươi chìm đắm trong triều nhuộm đỏ bao nhiêu ngày nay, lại không phải không biết.
Nói dứt lời, cũng không để ý tới Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong, dẫn binh sĩ đi thẳng vào thành.
Diệp Ngâm Phong nhìn bóng dáng của tiểu Bạch công tử, bất đắc dĩ cười:
- Hắn ngay cả Hoàng thượng cũng không phục, sao có thể coi ta ra gì?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vậy tại sao lại đặt đệ vào mắt?
Diệp Ngâm Phong nói:
- Bởi vì đệ là người đa mưu túc trí, còn lợi hai hơn cả Hoàng thượng.
Trần Tiểu Cửu không còn lòng dạ nào mà đấu khẩu với Diệp Ngâm Phong, tiến tới bên cạnh Hoa Như Ngọc, nhìn nàng cưỡi ngựa lớn, dáng vẻ uy phong lầm lẫm, tư thế hiên ngang như vậy, cực kỳ hâm mộ nói:
- Hoa muội muội, nàng vẫn xinh đẹp như vậy.
Dứt lời, liền quay người lên ngựa.
Hoa Như Ngọc giơ cây roi lên, cả giận nói:
- Huynh dám lên, ta quất huynh thật. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu quả nhiên không dám lên, có thâm ý nói:
- Buổi tối lên, buổi tối lên.
Bốp.
Hoa Như Ngọc tức giận, liền đánh vào mông Trần Tiểu Cửu,
- Mồm chó nhả không ra ngà voi.
Nhưng lại có chút đau lòng – nàng không nỡ đánh đau hắn.
Trần Tiểu Cửu không biết xấu hổ nắm lấy dây cương, có thâm ý nói:
- Lão Hoàng đế muốn gặp muội.
- Gì cơ?
Hoa Như Ngọc ngẩn người, khuôn mặt oai hùng tỏ vẻ lo âu.
Trần Tiểu Cửu dừng một chút, mới nói:
- Tuy ta không nói rõ, nhưng ông ta chắc cũng đoán được thân phận của muội, dù sao, nữ nhi có thể mang binh không nhiều, nếu lại họ Hoa, thì có thể đếm trên đầu ngón tay.
- Cái đó…rút cuộc phải làm thế nào mới được?
Hoa Như Ngọc tuy cầm binh rất giỏi, nhưng mưu thuật, nàng lại phải dựa vào trí tuệ của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu cười,
- Hoa muội muội sợ gì chứ? Đến Hoàng thượng cũng bị ta chế định, nàng chỉ cần chế định ta, tất cả không phải giải quyết dễ dàng sao?
- Chế định huynh thế nào?
Hoa Như Ngọc trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, đôi mắt như nước nhìn Trần Tiểu Cửu, chợt quất roi lên, đánh vào Tiểu Cửu, ngơ ngác nói:
- Ta thấy huynh là đang thấy ngứa ngáy rồi, ta không trừng trị huynh, huynh mãi mãi không biết sự lợi hại của ta.
Trần Tiểu Cửu sợ tới chạy trốn.
Thiết Giáp doanh xông vào thành qua cửa Bắc, sắp xếp trong đại quân doanh, Viên Trác Kiến dưới áp lực tiểu Bạch công tử, Diệp Ngâm Phong , Trần Tiểu Cửu, đành phải cấp cho đại quân Thiết Giáp doanh một khu nhà để ở, chi phí ăn mặc, quyết không dám cắt xén nửa phần, - sự máu lạnh của tiểu Bạch công tử, ngay cả thể diện của lão Hoàng đế cũng không cho, Viên Trác Kiến sao dám chọc giận chứ?
Bố trí ổn thỏa mọi việc xong xuôi xong, Trần Tiểu Cửu liền dẫn Hoa Như Ngọc, quân đoàn Anh Mộc, cùng đi gặp lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế còn dặn đi dặn lại, khiến Trần Tiểu Cửu kéo tiểu Bạch công tử tới, nhưng tiểu Bạch công tử nghe lời của Trần Tiểu Cửu, chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý, cũng cùng vào cung với Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu vốn cho rằng đây là nhiệm vụ gian khổ khó hoàn thành, không ngờ tiểu Bạch công lại thấu tình đạt lý như vậy.
Nhưng đâu ngờ vừa vào tới Hoàng cung, tiểu Bạch công tử liền đi thẳng tới Thiên Vũ hiên, triệu tập đoàn người của Tiểu Cửu, cũng không thèm nhìn- thằng nhãi này, hóa ra là đi thăm Thiên Vũ.
Trần Tiểu Cửu không vui một lúc, rơi vào đường cùng, đành cùng Hoa Như Ngọc đi tới Văn Hiên các bái kiến lão Hoàng đế, kéo tay Hoa Như Ngọc, cảm nhận được sự run sợ của nàng, dường như không bị khống chế.
Trần Tiểu Cửu an ủi nói:
- Hoa muội muội sợ gì chứ? Lão Hoàng đế tuy là Hoàng đế, nói trắng ra, cũng chẳng qua chỉ là một lão già tóc bạc, không cần sợ hãi, có ta đây.
- Sợ?
Hoa Như Ngọc cắn môi, từng chữ một nói:
- Ta là sợ ta không khống chế được, một đao giết chết lão Hoàng đế..
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi.