Trình tự được bổ nhiệm của Trần Tiểu Cửu rất nhanh, trong vòng ba ngày liền đi nhậm chức!
Cứ theo những lời đồn đại ở Quốc Tử Giám, điều động lần này, có thể nói là lần ủy nhiệm nhanh nhất trong lịch sử Đại Yến.
Triệu Văn Thái cũng nhờ vầng sáng của Tiểu Cửu, được điều vào Lễ Bộ làm phó Thị lang Lễ Bộ - một hảo hán giúp đỡ, ngu xuẩn đơn thương độc mã chiến đấu, loại việc đó hắn không làm. Trần Tiểu Cửu chú ý nhất chính là tác chiến tập thể, chí ít cũng phải ổn định địa vị của mình trước.
Đám đại nho bỏ không trong Quốc Tử Giám, đối với việc Tiểu Cửu đằng vân giá vũ lên chức tràn đầy hâm mộ và ghen tị, một đám giáp mặt hắn nói lời tán dương, sau lưng lại âm thầm oán thán: vận may của thằng nhãi này quá tốt, một bước đã tới được trời cao?
- Ai, y phục này mặc vào thật khí khái.
Song Nhi vì Tiểu Cửu bận rộn sửa sang lại quan phục, lúc nhỏ nàng vẫn chạy quanh phụ thân, giúp đỡ người mặc quan phục. Giờ phút này lại vì Tiểu Cửu sửa sang quần áo, cũng là việc quen dễ làm.
Đan Nhi ở bên cạnh khinh thường nói:
- Song Nhi, cũng do muội nuông chiều hắn, hắn cũng không phải không có tay, để hắn tự mặc áo đi.
- Vậy sao được? Tiểu Cửu ca là tướng công của chúng ta, lần đầu tiên mặc quan phục, đương nhiên phải mặc thật đúng mới được, bằng không chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?
Song Nhi không để ý lời nói móc của Đan Nhi, cười hì hì kéo Đan Nhi trở lại.
- Ha ha… vẫn là Song Nhi của ta tốt nhất!
Trần Tiểu Cửu vui thích hôn nàng một cái, đắc ý nói:
- Đợi triều đình phong Cáo mệnh phu nhân, ta liền đề cử nàng trước tiên. Đan Nhi đối với ta chưa được tốt, phải lượt cuối cùng mới được, hừ… Cho dù lượt cuối cùng cũng phải chờ xem thái độ của nàng ấy nữa.
Đan Nhi xông lại đẩy hắn, cáu giận nói:
- Ngươi làm quan, cái đuôi liền vểnh lên tận trời rồi hả? Còn Cáo mệnh phu nhân nữa? Ai mà thèm.
- Hiếm lạ cũng không cho nàng!
Tiểu Cửu lộ ra bộ mặt tươi cười thích ăn đòn.
- Tiểu Cửu, ngươi đi chết đi.
Đan Nhi không kìm nổi quyền cước vung ra.
- Được rồi! Tỷ tỷ đừng làm rộn, Tiểu Cửu ca phải thượng triều rồi, trì hoạn một trận liền sẽ không kịp nữa.
Song Nhi vì Tiểu Cửu sửa sang lại quần áo cho tốt, xong đẩy hắn đi ra, lại đem Đan Nhi còn giận dữ ngăn ở cửa.
- Tiểu Cửu, chờ ngươi buổi tối trở về, ta sẽ trừng trị ngươi.
- Trừng trị ta, ta cũng không sợ, Cáo mệnh phu nhân chính là không dành cho ngươi.
Tiểu Cửu đùa thêm vài câu, tinh thần sảng lãng, vô cùng thoải mái.
Nhưng hắn cũng biết, chỉ cần mặc thân quan phục này, trọng trách trên người liền trở nên nặng nề hơn nhiều, giống như cho mình mang lời chú khẩn cô, nhất định phải bảo vệ Đại Yến vượt qua cửa ải khó khăn mới được.
Mọi thứ trên triều đình, đều xa lạ và tân kỳ như vậy.
Tất cả nghi thức, thoạt nhìn đều uy nghiêm như vậy, tất cả đại thần đều tràn đầy nhiệt tình. Nhưng, Tiểu Cửu liếc mắt một cái có thể nhận ra, các đại thần trên triều này, sớm đã biến thành cái xác không hồn.
Sau khi lâm triều, Hoàng thượng sốt ruột hội nghị nội các. Diệp Ngâm Phong, Tiêu Thừa tướng, Tả Đô Ngự sử Dương Mạc Phong, Đại tướng quân Viên Trác Kiến đều phải tham dự.
Hoàng thượng dừng một chút, lại nói:
- Sự tình thương thảo lần này, làm thế nào với việc giao thương cùng người Anh như, sự việc cực kỳ quan trọng, Viên Thượng thư, Trần ái khanh, các ngươi cũng tới tham gia nghị sự đi.
Trần Tiểu Cửu là người duy nhất thông hiểu tiếng nước ngoài, huống chi vật hiếm thì quý, bất kể nghị sự lần này như thế nào, không thể tách rời khỏi bản thân mình được.
Nghị sự Nội các được an bài tại điện Hồng Đức!
Lão Hoàng đế ngồi trên long ỷ làm bằng đàn mộc tinh tế, tinh thần rất tốt – Độc Hoàng hẳn đã vì ông phối được dược vật tuy không thể chữa trị được căn bệnh quái ác nhưng có thể khiến cho tinh thần của ông thoạt nhìn tinh thần vô cùng hăng hái, trạng thái tinh thần còn tốt hơn xưa rất nhiều.
Trần Tiểu Cửu tài năng phi phàm khiến lão Hoàng đế cảm thấy kinh ngạc, ông ta không ngờ được Tiểu Cửu có thể đem việc tiến vào Lễ Bộ cùng việc giao dịch cùng người nước ngoài xâu nhập vào làm một chỗ.
Hai việc nhìn hoàn toàn không liên quan với nhau, lại bị Tiểu Cửu xâu chuỗi với nhau. Bởi vậy, có thể suy đoán tài năng phi phàm của hắn việc gì cũng có thể nhúng tay vào được.
Xem ra, động tác kế tiếp của Trần Tiểu Cửu, đó là vào chủ nội các rồi…
Cùng lúc đó, Trần Tiểu Cửu cũng đang quan sát các vị đại thần trong nội các.
Căn cứ theo bí thư của lão Hoàng đế, tả Đô Ngự sử Dương Mạc Phong là người một lòng ủng hộ Tiêu Thừa tướng, đứng cùng trận tuyến với lão ta.
Mà Đại tướng quân Viên Trác Kiến, trong tay nắm 100.000 đại quân, trong quân thân tín vô số, uy nghiêm cực cao. Gã cùng Tiêu Thừa tướng liên thủ, trong ứng ngoài hợp, tiêu trừ rối loạn, quả thật là trợ lực lớn nhất của Tiêu thừa tướng.
Mà trong Nội các, Diệp Ngâm Phong thật đơn côi chiếc bóng, quả là thương cảm!
Tuy nhiên, sau khi trải qua chuyến giao dịch cùng người nước ngoài này, nhập trú nội các cũng không còn là vấn đề quá xa xôi.
Lão Hoàng đế trầm mặc một lát, hướng Tiêu Thừa tướng truy vấn:
- Tiêu ái khanh, giao dịch cùng thầy tu Fack của Anh quốc tiến hành đến đâu rồi?
Tiêu Thừa tướng nói:
- Việc này, bởi vì phiên dịch còn chưa tìm được, cho nên vẫn còn đang bị gián đoạn…
- Cái gì?
Lão Hoàng đế lập tức lạnh mặt, cả giận nói:
- Tiêu thừa tướng, việc lớn như vậy, thế nào tiến trình lại chậm chạp như thế? Đây là giao dịch bậc nhất có thể ổn định hòa bình lâu dài, sao có thể chậm trễ được?
Tiêu thừa tướng tahatj không ngờ lão Hoàng đế một gậy tử liền đánh tới đầu mình, thấp thỏm lo âu nói:
- Hoàng thượng, chuyện này lập tức có manh mối, Lễ Bộ thị lang Trần đại nhân tinh thông ngoại ngữ, quả thật phụ trách thông dịch cùng thầy tu Anh quốc cực thích hợp, hôm nay có thể triển khai thương lượng mọi mặt.
- Hả? Không ngờ Trần ái khanh còn tinh thông tiếng nước ngoài? Tốt tốt! Thật không hổ là môn sinh Thiên tử Trẫm khâm điểm, không có đánh mất thể diện của Trẫm.
Lão Hoàng đế vẻ mặt hưng phấn, nói với Viên Hải, Trần Tiểu Cửu:
- Viên đại nhân, Trần ái khanh, việc này Trẫm giao cho các ngươi toàn quyền phụ trách, việc cấp bách nhất định phải sớm mang tin tức tốt lành đến cho Trẫm. Các ngươi mau lui xuống, tìm Fack đàm phán công việc.
Tiêu thừa tướng trong lòng chấn động, nghĩ lão Hoàng đế đây là ý gì? Giao toàn quyền cho Viên Hải và Trần Tiểu Cửu, một Thừa tướng như lão thế nào lại đem vứt đi rồi sao?
Chẳng lẽ là lão Hoàng đế cố ý như vậy? Không muốn cho mình nắm trong tay việc kinh doanh này?
Đang trong lúc mờ mịt, liền thấy vẻ mặt lão Hoàng đế u sầu, nói:
- Tiêu ái khanh, có một việc cấp bách hơn, còn cần ngươi hỗ trợ chu toàn.
- Hoàng thượng, lại xảy ra đại sự gì? Vi thần nhất định dốc hết sức hỗ trợ.
Tiêu thừa tướng kinh ngạc nói.
Lão Hoàng đế thở dài, bước chân đi thong thả, nói:
- Tiêu ái khanh có điều chưa biết, Định Nam Vương lại phái đặc sứ tiến đến trao đổi việc trợ cấp thuế vụ, nói trắng ra chính là muốn bạc đó. Bạc này triều đình có hay không, đều là trong Hộ bộ, Tiêu thừa tướng so với ta còn hiểu rõ hơn. Lần này Định Nam Vương cố ý phái đặc sứ tiến đến mở rộng miệng sư tử, khiến Trẫm rất khó xử.
Dừng một chút, lại tới bên cạnh Tiêu thừa tướng, lời nói thâm tình: Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Tiêu ái khanh, ngươi túc trí đa mưu, lại là phụ tể đương triều. Chuyện này chỉ có thể do ngươi đứng ra mới có thể chu toàn, vừa không gây tổn thương hòa khí, cũng không thể khiến bọn sư tử há ngoác miệng rộng, chỉ có thể duy trì được trật tự bình an, cũng là việc thành công rồi.
Vốn Tiêu thừa tướng còn tưởng rằng lão Hoàng đế đối với mình sinh lòng bất mãn, muốn dần dần xa lánh lão, cũng không ngờ rằng Hoàng thượng đem việc quan trọng như vậy giao cho mình làm. Thoáng chốc trong lòng thực sự cao hứng, liền đem việc mình bị gạt ra khỏi cuộc giao dịch với người nước ngoài bỏ quên phía sau.
Kỳ thật chuyện Định Nam Vương phái đặc sứ, Tiêu thừa tướng sớm đã nhận được tin tức, hơn nữa còn nhận được tính toán cặn kẽ của Định Nam Vương.
Một việc trong đó chính là muốn thử tâm tư của Hoàng đế, sau đó căn cứ vào quyết định của người mà tính toán đến việc lừa gạt tống tiền thỏa đáng.
Mà mới vừa rồi lão Hoàng đế một câu liền để lộ ra ý định của ông ta "mềm giọng muốn nhờ, dĩ hòa vi quý" – điều này làm cho Tiêu Thừa tướng càng thêm phần hưng phấn. Việc này chỉ cần mình lược thi tiểu kế, bạc này còn không ngoan ngoãn từ túi của triều đình chảy vào túi bên eo mình hay sao?
- Ồ! Đúng rồi! Viên tướng quân, ngươi nên mang theo đặc sứ của Định Nam Vương, đến đội quân tinh nhuệ nhất của ngươi thăm quan một phen. Phải cho y mở mang kiến thức một chút Đại Yến ta quân uy vô thượng, nhất định phải cho Định Nam Vương biết, trẫm không phải dễ chọc, hiểu chưa?
Lão Hoàng đế đến trước mặt Viên Trác Kiến, rất nhanh ra tay phân phó.
- Thần hiểu được, thần đây cùng Tiêu thừa tướng đi tiếp đón đặc sứ.
Viên Trác Kiến hướng Hoàng đế thi lễ, liền cùng Tiêu thừa tướng, Dương Mạc Phong đi ra ngoài.
Trong điện Hồng Đức chỉ còn lại một mình Diệp Ngâm Phong.
Trên mặt anh ta tràn ngập khó chịu, đồng thời cũng vô cùng khó hiểu: Tiêu thừa tướng và Viên Trác Kiến vốn cùng Định Nam Vương đầu mày cuối mắt, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Hoàng thượng vì sao còn muốn đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho hai người bọn họ chứ? Đây chẳng phải lấy bánh bao ném chó – có đi mà không có về sao?
Lão Hoàng đế nhìn ra sự bất mãn trong mắt Diệp Ngâm Phong, thần bí cười nói:
- Diệp ái khanh, ngươi có phải hay không cũng muốn toàn quyền phụ trách sự tình đặc sứ đàm phán của Định Nam Vương?
Diệp Ngâm Phong không tiếng động gật đầu.
Lão Hoàng đế cười nói:
- Chuyện này trẫm làm là có khổ tâm, ngươi đi hòa đàm, cùng Tiêu thừa tướng nói cái gì, quá trình tuy rằng hoàn toàn bất đồng, nhưng kết quả tất nhiên tương đồng.
Diệp Ngâm Phong đối với những lời lão Hoàng đế nói cái hiểu cái không, không tiện nói ra.
Lão Hoàng đế lại cười nói:
- Mặt khác, trẫm còn có nhiệm vụ trọng yếu, giao cho ngươi làm.
- Nhiệm vụ gì?
Diệp Ngâm Phong vừa nghe, lập tức tinh thần phấn chấn lại.
Lão Hoàng đế nhấn mạnh từng chữ:
- Lễ Bộ thượng thư Viên Hải mấy năm nay suy cho cùng làm bao nhiêu chuyện xấu, tham ô bao nhiêu bạc, chiếm đoạt bao nhiêu ruộng đất, nhất nhất phải điều tra rõ ràng cho trẫm. Sau khi tra rõ ràng, nhanh chóng bẩm báo cho trẫm biết.
- Hoàng thượng, ý ngài là muốn Viên Hải cáo lão hồi hương?
Diệp Ngâm Phong từ ẩn ý của Hoàng đế, nắm được ý tứ phía sau.
Lão Hoàng đế tựa như có thâm ý bảo:
- Viên Hải bá chiếm vị trí Lễ Bộ thượng thư không rời, Trần Tiểu Cửu có thể nào lên đài được? Làm thế nào tiến vào Nội các, trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi đây?
Diệp Ngâm Phong mừng rỡ, vội quỳ xuống dập đầu nói:
- Hoàng thượng anh minh, thần lập tức đi điều tra ngay, trong vòng ba ngày, nhất định có tin tức.
Trần Tiểu Cửu, Viên Hải hai người đang chạy về phía dịch quán!
Viên Hải vẫn còn nhớ ngày đó Tiểu Cửu dựa vào mặt mũi của Tiêu thừa tướng, đá cho mình một trận xấu hổ - thân là Lễ Bộ thượng thư, bị người ta đá mông là việc mất mặt đến nhường nào, bất kể thế nào, chút mặt mũi này phải vãn hồi lại mới được.
Viên Hải ỷ vào chức quan của mình so với Tiểu Cửu lớn hơn, lại là người lãnh đạo trực tiếp, liền bày ra quan uy, trầm mặt nói:
- Trần Thị lang, ngươi mới vào Lễ Bộ, không hiểu được nhiều quy của của Lễ Bộ, cũng chưa có kinh nghiệm cùng người nước ngoài giao dịch. Tới dịch quán, ngươi nhất định phải ít nói chuyện, cũng đừng đánh mất thể diện của Đại Yến.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Viên đại nhân, ta kinh nghiệm chưa đủ, nhưng nói vậy đại nhân ngài kinh nghiệm ắt hẳn rất phong phú nhỉ?
Viên Hải dương dương đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên, bằng không sao ta có thể làm đến Lễ Bộ thượng thư chứ?
Trần Tiểu Cửu nhún nhún vai, khinh thường cười:
- Việc đó rất tốt, nếu đại nhân kinh nghiệm đầy mình, có thể cùng người nước ngoài kết nối được, còn cần ta đi làm gì? Ha ha… Đại nhân chú ý tự đi trước, ta đây trở về hướng Hoàng thượng cầu xin, để Hoàng thượng đem chuyện này giao toàn quyền cho đại nhân xử trí.
Nói xong, cũng không đợi Viên Hải trả lời, quăng tay áo trở về.
Viên hải vừa thấy Tiểu Cửu làm như vậy, sợ tới mức sắc mặt cũng tái nhợt rồi...