Trần Tiểu Cửu hiểu được dụng tâm lương khổ của lão Hoàng đế!
Hoàng đế thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, so với Hoàng đế suy yếu không chịu nổi cũng có uy nghiêm, cũng càng khiến đám người dụng tâm kín đáo không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Độc Hoàng trên mặt kinh ngạc:
- Hoàng thượng đây là đang tự sát.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu:
- Đây không phải tự sát, đây là đang cứu vớt Đại Yến! Độc Hoàng, ngươi nếu có biện pháp, không ngại thử một lần.
Độc Hoàng trong lòng có chút do dự, nhìn ánh mắt quyết tuyệt của lão Hoàng đế, khó nhọc nói:
- Được rồi, ta có thể phối chế ra thuốc, mạnh dạn thử một lần.
Lão Hoàng đế rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, sai nam công công dẫn Độc Hoàng đi phối chế thuốc, lại dẫn Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí đi vào mặt tường đá bên sườn thư phòng.
Trần Tiểu Cửu trên mặt nghi hoặc, vừa muốn lên tiếng hỏi, đã thấy lão Hoàng đế xúc động mở chốt bí ẩn, tường đá lập tức phát ra tiếng vang xịch xịch sau đó từ từ mở ra, lộ ra một căn phòng tối, sau khi Hoàng thượng dẫn Tiểu Cửu đi vào, tường đá lại lần nữa khép lại.
Lão Hoàng đế đi vào căn phòng bí mật, dường như hoàn toàn buông lỏng tinh thần, buồn bã nói:
- Chỉ có ở nơi thanh tịnh này, mới có thể khiến trẫm cảm thấy thật sự tĩnh lặng.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Hoàng thượng, ngài dẫn ta tơi nơi tư mật này, là tính toán cùng Tiểu Cửu đối xử thành thật với nhau sao?
- Thành thật với nhau?
Lão Hoàng đế ho khan vài tiếng, vỗ bả vai Tiểu Cửu, rành rọt từng chữ:
- Trẫm không chỉ muốn chúng ta thành thật với nhau, trẫm là muốn ủy thác.
- Ủy thác?
Trần Tiểu Cửu nghi ngờ nói:
- Hoàng thượng lo lắng cái gì? Thời khắc này vẫn còn sớm đó?
Lão Hoàng đế lắc đầu:
- Nửa năm sau, trẫm phân nửa đã đần độn, trẫm hy vọng trong vòng nửa năm này ngươi có thể nhanh chóng thượng vị, dẫn dắt Đại Yến trở nên huy hoàng rực rỡ.
- Hoàng thượng sao lại tin tưởng ta? Mấy ngày trước ngài còn đối với Tiểu Cửu mang thái độ hoài nghi.
Trần Tiểu Cửu vẫn muốn tìm một cơ hội diễu cợt Hoàng đế một chút.
Lão Hoàng đế cười cười:
- Trẫm làm sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác? Bằng không cũng không tự xưng là "Cô" (cô độc) rồi. Tuy nhiên, ngày ấy ngươi ở Quốc Tử Giám biểu hiện phấn khích, để lại cho ta ấn tượng sâu đậm, Đại Yến phồn hoa trung hưng, liền đem ký thác vào trên người của người.
Trần Tiểu Cửu ngóng nhìn gương mặt tái nhợt của lão Hoàng đế đầy thâm ý nói:
- Hoàng thượng đã quyết định rồi?
Lão Hoàng đế cẩn trọng gật đầu:
- Trẫm đã quyết định, những thứ cất giấu trong u cốc này, hết thảy đều nói cho ngươi biết.
Lão Hoàng đế mở giá sách ra, chỉ vào mấy chục quyển sách phủ bụi bên trong, buồn bã nói:
- Những sách này đều do Trẫm tự tay ghi chép lại đó!
- Mỗi sự việc liên quan tới từng đại thần, tướng quân đã trải qua, trẫm đều viết lại không chút cảm xúc, đều ghi chú một cách khách quan, chỉ cần ngươi xem hết chỗ sách này, liền có thể đem tất cả văn thần võ tướng trong triều đình hiểu rõ ràng, thậm chí cả những quan to của từng địa phương cũng có thể khiến ngươi hết sức quen thuộc, cân nhắc đối với mỗi suy tính của từng phe phái bọn họ. Sau đó ngươi liền có thể dùng sự thông minh tài trí đưa bọn họ nhất nhất nâng đến, hoặc lật đổ từng đám một…
Trần Tiểu Cửu lúc này mới biết lợi hại của lão Hoàng đế: đây rõ ràng là tính toán nợ cũ!
Lão Hoàng đế giống như giải thoát, chỉ vào đám sách kia, nói với Trần Tiểu Cửu: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Nghe nói ngươi có bản lĩnh nhìn qua liền không quên, đám sách này ngươi về sau xem qua, sau đó đưa cho bọn họ hủy đi! Trẫm cũng không muốn nắm tóc người, cũng không thể khiến người thừa kế của trẫm nắm lấy đuôi sam của đại thần trước đây…
Lão Hoàng đế nói xong, liền đi ra ngoài.
- Lại phải cố gắng dụng công …
Trần Tiểu Cửu gõ gõ tro bụi trên sách, đem hơn ba mươi quyển sách đặt trước bàn, lật xem một chút.
Đợi sau khi xem qua vài cuốn sách, Trần Tiểu Cửu trong lòng lạnh lẽo.
Bởi vì hắn phát hiện, gần như một nửa quân quyền, đã rơi vào tay người khác, mà thuế ngân triều đình, không ngờ một phần lớn bị một đám người dụng tâm kín đáo nắm giữ!
Cửa tường đá ngụy trang "két" một tiếng mở ra, lại nặng nè đóng lại.
Lão Hoàng đế an vị trong thư phòng, nhìn Trần Tiểu Cửu mặt vương mồ hôi từ trong mật thất đi ra, đầy thâm ý nói:
- Ngay cả ngươi nhìn thoáng qua, cũng bị dọa đến mồ hôi đầy đầu, ngẫm nghĩ trẫm phải chịu nhục nhiều năm như vậy, phải gian nan đến cỡ nào đây?
Trần Tiểu Cửu ngồi xếp bằng trên bàn, đếm đầu ngón tay, kinh ngạc nói:
- Ta không nghĩ được Tiêu Thừa tướng có thủ đoạn lớn như vậy, có thể lũng loạn hơn nửa văn thần triều đình, cũng không nghĩ tới Viên Trác Kiến nắm binh một phương lại có thể nghe theo Tiêu Thừa tướng chỉ làm Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, càng không ngờ đến quyền lợi nội khố của hoàng thất lại nằm trong tay của Hoàng thái phi …
Lão Hoàng đế buồn bã nói:
- Đây là một tấm lưới tinh mịn, nếu Trẫm gắng gượng đứng lên, kết cục chính là cá chết lưới rách, nhưng Trẫm hy vọng Tiểu Cửu có thể đem đến cho ta niềm vui bất ngờ, tốt nhất là lưới rách mà cá bất tử…
Trần Tiểu Cửu không nói một tiếng, trầm mặc thật lâu, khóe miệng mới lộ ra nụ cười mỉm:
- Hoàng thượng, trong ba thứ quân quyền, triều cương, tiền vàng thì đoạt được hay nhất chỉ có tiền bạc, hừ… Ta lần này trước tiên khai đao cướp lấy tiền tài, cùng Hoàng thái phi đấu một trận…
- Tiểu Cửu có biện pháp gì chăng?
Lão Hoàng đế kinh ngạc nói:
- Nội khố vẫn là do Hoàng thái phi nắm giữ.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta có một cách nghĩ to gan, ta muốn lệnh bên ngoài xây dựng một nội khố, đem quyền sở hữu tài sản từ trong tay Hoàng thái phi cướp về.
Ba ngày sau, kênh đào kinh đô phi thường náo nhiệt, hơn mười thuyền lớn thuyền nhỏ từ nước Anh xa xôi tiến đến, Tiêu Thừa tướng , Lễ bộ thượng thư Viên Hải dẫn theo một đám quan lại đứng ở bến tàu nghênh đón.
Trần Tiểu Cửu cũng cùng Diệp Ngâm Phong chạy tới, lúc này chen chúc ở trong đám dân chúng, ở giữa xem náo nhiệt.
Thuyền lớn bỏ neo cập bờ, từ trên thuyền một đám quái nhân mắt xanh, mũi lõ bước xuống!
Diện mạo kỳ quái như vậy, khiến cho đám quan lại chưa bao giờ thấy qua dị chủng hết sức ngạc nhiên đuổi tới, cũng khiến cho bọn họ lần đầu tiên nhận thức trên đời vẫn tồn tại chuyện khác thường.
Viên Hải chưa bao giờ nhìn thấy người nước ngoài, nhíu mi nói với Tiêu Thừa tướng:
- Thừa tướng đại nhân, đây là người nước ngoài trong truyền thuyết sao?
Tiêu Thừa tướng cũng không hiểu ra sao, khó xử nói:
- Hơn phân nửa chính là như thế đi, truyền lệnh xuống, phải dùng lễ tiết cao nhất tiếp đãi bọn họ, Hoàng thái phi nói, bọn họ là người có tiền, khoản mua bán này nếu thành công, nội khố hoàng gia nhất định no đủ, vậy chúng ta mới có thể có bạc được.
Viên Hải mặt mày hớn hở nói:
- Thừa tướng đại nhân yên tâm, tại hạ hiểu được đạo lý trong đó.
Trang phục của đám giáo sĩ người nước ngoài, thoạt nhìn ngược lại rất có phong phạm thân sĩ.
Tiêu Thừa tướng nhìn người thủ lĩnh da trắng cao gầy của phái đoàn, liền tiến đến chắp tay nói:
- Tiêu Kiến Vân Thừa tướng Đại Yến hoan nghênh các vị đã tới.
Người cao gầy kia nghe không hiểu, ngạo mạn ngửa đầu, mắt nhìn xuống Tiêu Thừa tướng, không ngừng nhún vai:
- Giống như thầy cãi! Giống như thầy cãi…
Tiêu Thừa tướng làm sao có thể nghe hiểu người nước ngoài nói thứ tiếng như chim hót gì?
Lúc này, từ trong đám người tiến ra một người mập mạp lông rậm, thốt lên một thứ Hán ngữ cứng nhắc, ngạo mạn nói với Tiêu Thừa tướng:
- Đây là Fack tiên sinh thầy tu cao tay nhất của Anh quốc chúng ta…
Fack?
Trần Tiểu Cửu nghe cái tên sao kỳ cục, không khỏi cười ra tiếng.
Tiêu Thừa tướng vội vàng khom người thở dài:
- Tiêu Kiến Vân bái kiến Fack tiên sinh.
Thắt lưng của lão gần như cong thành chín mươi độ, mặc dù đối với Hoàng thương, cũng không có làm qua việc như thế này.
Diệp Ngâm Phong nhìn vào trong mắt, tức đến sắc mặt xanh mét:
- Đáng xấu hổ! Đáng giận! Thật đã đánh mất thể diện của Đại Yến.
Biên dịch trong viện Lễ Bộ cũng chạy ra hai gã thông dịch gà mờ, cam đoan kết nối giữa gã thầy tu và Tiêu Thừa tướng không bị ngăn trở.
Trần Tiểu Cửu nhìn bỏ đi, liền lắc đầu, cười muốn rời khỏi nơi này.
- Nhị đệ không ở lại nhìn kỹ một chút sao?
Diệp Ngâm Phong thất vọng nói:
- Chẳng lẽ Nhị đệ sợ đám người nước ngoài đó, muốn rút lui có trật tự sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Ta đại khái đã hiểu được đám thầy tu này, đại ca ngàn vạn lần đừng bị trang phục kỳ quái bên ngoài của bọn họ làm cho chấn kinh.
- Bọn họ nói trắng ra một chút, chính là lấy danh nghĩa truyền giáo, ẩn giấu việc buôn bán, truyền giáo hay bất cứ cái gì, đều là vô căn cứ! Đại ca ngươi muốn tỉ mỉ hiểu biết mục đích của đám người nước ngoài này một chút, đem những điều đám người này nói được phiên dịch tìm ra, chúng ta sẽ đem những điều được biên dịch ra đó tìm ra mấu chốt, như vậy ta sẽ có sách lược ứng đối.
Diệp Ngâm Phong nhất nhất ghi nhớ, nói với Tiểu Cửu:
- Hiểu được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Hơn mười thuyền lớn cộng chừng hơn hai trăm người nước ngoài, có thể khiến tài tử giai nhân Đại Yến được mở rộng tầm mắt. Loại cảm giác này giống như nhìn thấy được động vật quý hiếm, thập phần hưng phấn.
Tiêu Thừa tướng tiếp đãi long trọng, ân cần phụng dưỡng mọi người, giống như hầu hạ lão tổ tông, đám người nước ngoài thực hài lòng với kiểu hầu hạ đó.
Dọc theo đường đi mang theo nụ cười quyến rũ, mặt ngẩng cao, mắt cao hơn trán, thầy tu Fack thông qua phiên dịch nói năng thận trọng, nịnh nọt bắt chuyện.
Do trọng binh hộ vệ, hơn hai trăm người nước ngoài được đưa đến ở trong dịch quán.
Lúc xế chiều Hoàng thái phi đích thân tới dịch quán, cùng thầy tu Fack mật đàm hơn hai canh ra mới đi ra, mặt mày hớn hở.
Tiêu Thừa tướng thấy tả hữu không người, mới cong cong thân mình, hướng Hoàng thái phi dò hỏi:
- Giao dịch được đàm phán thế nào?
Hoàng thái phi trên mặt hưng phấn cười nói:
- Xem ra lần này chúng ta vừa muốn kiếm một khoản lớn…
Buổi tối Diệp Ngâm Phong vội vàng chạy về trong phủ, thưởng thức hớp trà, mới nói với Tiểu Cửu:
- Đám người nước ngoài này chính là đến vì việc buôn bán, hơn nữa, trực tiếp buôn bán với hoàng gia, nhưng Hoàng thái phi nắm nội khố hoàng gia trong tay, khoản tiền này hơn phân nửa lại muốn chảy vào túi áo của bà ta, cùng ngân khố Đại Yến quả không có nửa điểm quan hệ! Ai… Một lượng bạc tốt như vậy, chính là không ăn được tới miệng đi, đáng tiếc! Đáng tiếc nha…
Trần Tiểu Cửu lại hỏi:
- Trong đám người nước ngoài đó có phiên dịch, đại ca có thể tìm hiểu rõ ràng sao? Đám người phiên dịch trong viện, bọn họ cùng đám phiên dịch này nói được điều gì, đều sẽ nói cho ta biết đó.
- Trong đám người nước ngoài có tất cả năm người phiên dịch, bọn ở chỗ nào, hình dạng ra sao, ta đã vẽ ra rồi.
Diệp Ngâm Phong lấy từ trong ngực ra mấy bức tranh đưa cho Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu mở ra, thấy năm vị thầy tu râu rậm, hắn cười nói:
- Đại ca mấy bức này ta đều phải cất giữ cẩn thận, qua vài năm tất sẽ trở thành kiệt tác cho đời sau.
- Còn nói được thế này, lòng ngươi còn thanh thản giễu cợt ta.
Diệp Ngâm Phong nghi ngờ hỏi:
- Ngươi muốn tư liệu của bọn chúng có tác dụng gì? Ta đến nay vẫn chưa hiểu gì cả, phiên dịch trong viện chỉ có hai người hiểu sơ sơ tiếng nước ngoài, nhiều lần vẽ ra, cũng không dùng được là bao nhiêu.
Trần Tiểu Cửu cười tủm tỉm nói:
- Đại ca, ngươi nói đám người nước ngoài đó cùng chúng ta liên kết, là dựa vào lời đám phiên dịch đó phải không?
Diệp Ngâm Phong bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ý của Nhị đệ phải chăng muốn diệt trừ tất cả đám phiên dịch? Khiến cho bọn chúng trở thành kẻ mù người điếc?
Trần Tiểu Cửu gật gật đầu:
- Đại ca đoán một câu trúng luôn.
Diệp Ngâm Phong lại nói:
- Nhưng diệt trừ đám phiên dịch đó, vậy cùng đám người nước ngoài kinh doanh, cùng việc ngươi tiến vào Lễ bộ có gì liên quan sao ?
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói:
- Tại sao không có? Chỉ cần đám người Hoàng thái phi, Tiêu Thừa tướng, Viên Hải muốn làm cuộc làm ăn này thành, liền đó phải cầu ta mới được.
Diệp Ngâm Phong kinh ngạc nói:
- Ý của ngươi, đại ca nghe chưa hiểu ...
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Bởi vì … Ta chính là người duy nhất sẽ nói hiểu tiếng nước ngoài kia, bọn họ không đến cầu ta, lại có thể còn cầu ai?
- Tiểu Cửu, ngươi nói gì? Ngươi biết tiếng nước ngoài?
Diệp Ngâm Phong bỗng nhiên đứng lên, vô cùng vui mừng!