Diệp Ngâm Phong không hề bị Tiêu thừa tướng hù dọa mà sợ, vội vàng xông vào Long văn Trai.
Nhưng, một lát sau, Diệp Ngâm Phong liền ủ rũ đi ra, trên mặt đầy nét không vui, giương mắt nhìn, lại phát hiện Tiêu thừa tướng vẫn chưa đi khỏi, đang dương dương tự đắc đứng đó nhìn y.
- Diệp đại nhân, lời lão phu vừa nói, đại nhân không tin sao? miệng vàng lời ngọc, sao có thể thay đổi chứ? Ha ha…, việc này đã định rồi, ai cũng không thay đổi được đâu, đại nhân hết hy vọng đi.
Tiêu thừa tướng cười rất đắc ý:
- Tuy lão phu liên tiếp thua hai trận, nhưng có thể ngăn cản Trần Tiểu Cửu vào triều đình, thật sự là một việc quá nhanh? Lão phu thật sự rất vui mừng.
- Tiêu thừa tướng, ông không nên vui mừng quá sớm, ta sẽ không chịu thua đâu.
Diệp Ngâm Phong sắc mặt xanh mét, vội đi về phủ đệ của Tiểu Cửu.
- Nhị đệ, đệ xem việc này phải làm thế nào mới được? Ôi.., đều tại ta sơ suất, bị Tiêu tặc đoạt trước.
Diệp Ngâm Phong còn đang tự trách mình.
- Nhân vô thập toàn! Đâu có thể nghĩ được chu toàn như vậy?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Việc này còn cần đại ca đi xử lý, đệ đi tìm Hoàng thượng lý luận, Hoàng thượng đâu cho đệ cơ hội để nói chứ? Trái lại, có khi còn lôi đệ rađánh một trận cũng nên?
- Nhưng, bây giờ ta thật không có cách gì, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, đâu phải là dễ thay đổi như vậy chứ?
Diệp Ngâm Phong cau có, nghĩ hồi lâu, cũng không có kế sách gì tốt.
Trần Tiểu Cửu thần bí cười:
- Đại ca, huynh bị vỏ bọc bên ngoài che mắt , nên không thấy Thái Sơn à, trong nhà huynh không phải là có cha vợ sao? Huynh mời Diệp bá phụ tới, một mình tìm Hoàng thượng nói rõ sự tình, nói không chừng sẽ có chuyển biến.
- Đúng, đúng vậy, thể diện của cha ta còn lớn hơn ta nhiều.
Diệp Ngâm Phong vui mừng, lại chợt thấy khó xử:
- Nhưng, cha ta đã nói bắt đầu từ khi ông ấy từ quan, sẽ không quản việc triều chính nữa, ta đi tìm cha, e là ông ấy cũng không có thái độ tốt đâu.
- Đại ca, huynh thật ngốc, nếu Diệp bá phụ không phải suy nghĩ cho tiền đồ của huynh, mà rời khỏi Nội Các, từ quan quy ẩn sao?
Trần Tiểu Cửu thưởng trà, cười nói:
- Sở dĩ Diệp bá phụ nói với huynh như vậy, chỉ là vì không muốn huynh hễ làm bất cứ việc gì là lại tới tìm ông, chỉ có khi nào có việc gì không thể giải quyết được, ông mới ra tay giúp đỡ.
- Ừ, lời của nhị đệ có lý, vậy ta đi tìm cha ta.
Diệp Ngâm Phong nhíu mày, bước nhanh đi ra ngoài.
Độc Hoàng thấy Diệp Ngâm Phong đi ra khỏi, mới vặn vẹo người, đụng vào Tiểu Cửu:
- Ngươi cũng thật tệ, ta nhớ Bạch công tử từng đưa cho ngươi một bức thư, ngươi cầm thư, trực tiếp đi tìm lão Hoàng đế, làm quan gì mà không được? Tại sao còn làm khó Diệp Ngâm Phong vậy chứ?
Cảm nhận được sự mềm mại vòng eo của Độc Hoàng, thắt lưng thô ráp của Trần Tiểu Cửu cũng thô lên, mê đắm nói:
- Eo của Độc Hoàng tỷ tỷ, còn mềm mại hơn cả Đan Nhi, ta cũng muốn sờ một cái.
Độc Hoàng giận dữ trừng mắt liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, trong đôi mắt quyến rũ đầy xuân sóng:
- Sao lại nói lời như vậy? Như thể ngươi chưa từng chạm vào ta vậy, khi trị thương cho ta, ngươi đâu chỉ sờ soạng eo của ta? Lần đó khi cùng cưỡi trên một con ngựa, ngươi không phải đã sờ ngực ta rồi sao? Ngươi còn bóp mấy lần nữa.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, nàng còn nhớ rõ sao?
Trần Tiểu Cửu thấy trong phòng không có người, bàn tay quyết đoán giơ ra, sờ soạng vài cái giữa chỗ thắt lưng và mông của Độc Hoàng, xúc tu mềm mại, sảng khoái vô cùng.
Độc Hoàng một tay hất tay của Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Sờ thì có thể, nhưng phải tìm ra một lý do hợp tình hợp lý chứ? Để ngươi tùy tiện sờ như vậy, trong lòng ta không dễ chịu chút nào, như thể là yêu đương vụng trộm ấy.
Thấy đôi mắt của Độc Hoàng trong như nước, quyến rũ như sóng, trong sự hờn dỗi lại đầy sự khiêu khích, đôi môi hồng hợp lại, cái lưỡi thơm như đóa hoa sen, hơi thở mềm mại phả lên mặt mình, bộ ngực nóng bỏng lộ ra vẻ kiều diễm, trong đầu hắn lại nhớ lại, trong lúc nguy cấp, hai người cùng ngồi trên một con ngựa, tâm thần nhộn nhạo, như thể không thể nào tự kiềm chế được.
Trần Tiểu Cửu ôm lấy vòng eo mềm mại của Độc Hoàng, miệng dần đi lên.
Độc Hoàng không kịp trốn tránh, bị Tiểu Cửu ôm lấy như vậy, lại còn hôn, tim nhảy loạn lên, giống như là cây cỏ, không biết là nên cự tuyệt, hay là phối hợp nữa.
Khi tâm hoảng ý loạn, Độc Hoàng trong cái khó ló cái khôn, hét lớn:
- Đan Nhi, sao muội lại tới đây?
Trần Tiểu Cửu hoảng sợ, lập tức thu tay lại, vội vàng lâu mồm sạch sẽ, làm ra bộ một chính nhân quân tử.
Nhìn quét qua một vòng, lại không hề phát hiện thấy bóng dáng của Đan Nhi đâu, bên tai lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của Độc Hoàng.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, nàng dám lừa ta?
Trần Tiểu Cửu trợn mắt nhìn, quẫn bách vô cùng, lại muốn ôm hôn Độc Hoàng.
Độc Hoàng nhảy ra, không nhịn nổi cười, bỡn cợt nói:
- Lá gan bé như vậy, còn muốn hôn ta sao? Ngay cả Đan nhi mà cũng sợ, còn muốn vụng trộm sao? Ta phỉ ..., ta phải làm cho rõ chuyện của Nguyệt Nương đã, sau đó mới chứng tỏ ta là độc nữ.
Trần Tiểu Cửu bị Độc Hoàng làm cho mất mặt, ngồi trên ghế, thở dài một tiếng.
- Được rồi! Được rồi! Ta không đùa với nàng nữa.
Độc Hoàng tựa vào cửa nội đường, sợ Trần Tiểu Cửu tới bắt nàng, hỏi nói:
- Ngươi vẫn chưa nói, tại sao ngươi lại làm khó Diệp Ngâm Phong.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay chúng ta đi rất thuận lợi rồi, ta sợ đại ca sẽ thuận thuyền theo gió mà thành quen, mà khinh thường năng lực của Tiêu tặc, hôm nay chịu chút sức ép đó, cũng khiến trái tim trôi nổi của đại ca trở nên điềm đạm, đừng để huynh ấy tưởng rằng có ta, mà là vô địch.
Độc Hoàng híp mắt nhìn Tiểu Cửu, tới vuốt ngực Tiểu Cửu, dự cảm nói:
- Ta cảm thấy ngươi nói không phải là nói thật! Ngươi xem, tim ngươi đang đập rất mạnh kìa.
- Tim đập mạnh? Đây còn không phải là bị Độc Hoàng tỷ tỷ làm cho khát khao sao?
Trần Tiểu Cửu thuận tay nhéo Độc Hoàng một cái, nháy mắt nói:
- Thật ra ta là muốn làm quan muộn mấy ngày, đi dạo xung quanh đây đó, kinh thành lớn như vậy, những chỗ vui chơi nhiều như vậy, ta còn chưa chơi hết.
- Huynh muốn đi đâu?
Đan Nhi và Song Nhi từ ngoài cửa bước vào, thấy Tiểu Cửu cầm tay Độc Hoàng xoa xoa, trong lòng vô cùng không vui.
Độc Hoàng quả nhiên là dụ dỗ Tiểu Cửu! Quyến rũ môt…..
Trần Tiểu Cửu vội buông tay Độc Hoàng ra, nói với Đan Nhi:
- Ta đang nói với Độc Hoàng tỷ tỷ, muốn đi tới Lâm phủ cùng với Đan Nhi và Song Nhi, nói thế nào dù gì thì đây cũng là chỗ ở cũ của cha vợ, ta mà không đi thăm, thì thật là có chút thất lễ.
Trong lòng Đan Nhi vui mừng, sẵng giọng:
- Chàng nói như vậy, coi như là có chút lương tâm.
Diệp Ngâm Phong trở về phủ, nói sự tình với Diệp Các Lão, Diệp Các Lão mắng, nói:
- Chớ có khiến ta phiền lòng, con không phải là giao thiệp rộng hơn ta, thể diện lớn hơn ta sao? Những việc đó, con tự đi làm đi, đừng để ta ôm cho con.
Diệp các lão nói rất rõ ràng, kiên quyết, nhưng sau khi ăn bữa trưa xong, Diệp Ngâm Phong tận mắt thấy cha y lên kiệu, đi thẳng tới Hoàng cung.
Cả buổi chiều, Diệp Ngâm Phong đều vô cùng bất an.
Cho đến khi Diệp Các Lão ra khỏi kiệu, Diệp Ngâm Phong mới nhào tới hỏi:
- Cha, thế nào? Thế nào rồi? Có phải có tin rồi?
- Có tin cái rắm ấy? Con coi lời của Hoàng thượng, tùy tiện giống như chúng ta sao?
Diệp các lão tức giận mắng Diệp Ngâm Phong một trận, trước khi vào phòng ngủ, mới quay đầu nói với Diệp Ngâm Phong:
- Cái mặt mo này của ta, vẫn thật là dầy, vì tiểu tử thối ngươi, mặt mũi cũng không còn nữa, ôi, đợi tin đi. Cũng không biết mặt mũi của ta còn có gì hiếm lạ hay không.
Hôm sau, tuy trời đông giá rét, nhưng lại mơ hồ có chút tia xuân ý, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, mang đến một tia ấm áp cho khắp Kinh thành.
Tiểu Cửu, Đan Nhi, Song Nhi, Độc Hoàng bốn người, thản nhiên đi dạo, cuối cùng, còn đi tới Hoài Hương phố.
Điểm cuối của Hoài Hương phố chính là nhà cũ của họ Lâm nơi mà khi còn bé Đan Nhi từng ở.
Hồi đó, ở đây, bởi vì là nơi ở của Lâm Tướng Quốc, mà từng một thời huy hoàng, từ khi Lâm Tướng Quốc bị mang trên người cái danh phản quốc, mà những quý nhân thượng quan trên con phố này toàn bộ đều dọn đi, lý do chính là sợ bị cái xui của Lâm Tướng Quốc, sẽ lây sang người mình.
Đồng thời khi quan lại quyền quý chuyển đi, liền có một số bần dân chuyển tới, dần dà, nơi này trở thành một xóm nghèo.
Tuy nhà cũ của họ lâm rất lớn nhưng lại bị tàn phá, chó mèo thường chơi đùa bên trong, nhưng, lại không hề có ai cả gan dám vào.
Lời đồn rằng Lâm Tướng Quốc bị chết oan, ngộ nhỡ bị oan hồn của ông nhập lên người, có thể sẽ chết theo.
Bốn người Trần Tiểu Cửu đi vào Hoài Hương phố, liền phát hiện sự hoang vắng nơi này, Đan nhi, Song nhi tức cảnh sinh tình, trong mắt ngăn không nổi hai hàng nước mắt chảy xuống.
Bốn người đi vào trong, cả con đường bị tàn phá khốc liệt, bụi ngập đường, chưa đi được vài bước, chân của mấy người đã dính đầy phân chó.
Độc Hoàng cọ phân chó ở mũi giầy của Tiểu Cửu, bỡn cợt nói:
- Lần này ngươi thật sự là Tiểu Cửu thối rồi.
- Thối mà nàng cũng thích?
Trần Tiểu Cửu không kìm nổi liền giỡn lại Độc Hoàng.
Đan Nhi nghe thấy, liền lau nước mắt, vểnh môi lầm bầm nói:
- Không biết xấu hổ, thối mà còn thích.
Bốn người đi tới cuối đường, liền thấy nhà cũ của họ Lâm
Cho dù Đan Nhi, Song Nhi đã tới một lần, nhưng thấy nhà cửa bị tàn phá tan hoang như vậy, còn sững sờ đi vào sát tường, nước mắt không ngừng rơi.
Ngoài cửa có một đám trẻ con, đang chơi đùa, chơi trò tập làm người lớn, bên cạnh còn có một ông lão gầy gò xanh xao, mặc chiếc áo vải thô, ngồi xổm trên mặt đất, một mình chơi cờ vua.
Hành vi của ông lão này có chút kỳ quái, liền gây sự chú ý cho Tiểu Cửu.
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy ông lão cứ đi một bước, lại giúp đối phương đi một bước, sau đó mình lại đi một bước, thoạt nhìn xem ra rất quái dị.
Song Nhi bĩu môi, kéo cánh tay Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Cửu ca, huynh xem ông cụ này đang làm gì vậy? Ôi..., ông ấy dẫm vào phân chó rồi, cũng không biết mà tránh. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Giọng nói của Song Nhi không nhỏ, người già kia ngẩng đầu nhìn, lại coi như không thấy.
Lúc này, nhà hàng xóm ra mở cửa, một phụ nữ đi ra hắt nước, thấy bốn người Tiểu Cửu dường như có chút sợ hãi, vội vàng gọi mấy đứa trẻ vào.
Trước khi đóng cửa, còn liếc nhìn người già kia, gắt:
- Lão già kia, mắc bệnh tâm thần à, ngày nào cũng ở đây chơi cờ,
Ông già ngước mắt nhìn người phụ nữ kia, rồi lại cúi xuống tiếp tục chơi cờ.
Lời nói của lão nương đó thu hút sự hứng thú của Trần Tiểu Cửu, hắn liền tiến lên, nhìn một lúc, trong lòng không khỏi kinh ngạc: nước cờ của người mắc bệnh tâm thần này rất cao, còn cao hơn cả Diệp Ngâm Phong, mà cao hơn rất nhiều, cho dù mình không vào, cũng không thấy được có thể ngẫu nhiên thắng.
Tiểu Cửu xem rất nhập thần, chợt thấy người già này chỉ vào Tiểu Cửu, mắt hàm chứa ý cười, hỏi:
- Người bạn nhỏ, chơi một ván với lão đi?
Độc Hoàng quay đầu nhìn lão một cái, đồng tử chợt sáng lên, tim đập thình thịch.