- Tuổi trẻ tài cao? Đương đại quái kiệt?
Hồng Hạnh cô nương mỉm cười duyên dáng nói:
- Như thế nô gia thất lễ với hai vị công tử rồi, nô gia xin thứ lỗi, mong hai vị công tử rộng lượng bỏ qua.
- Khiêm tốn là ưu điểm của ta, đương đại quái kiệt thì không dám nhận, nhưng bọn họ đều gọi ta là quái thúc thúc!
Trần Băng lẻo mép nói, trong lòng đối với vẻ dối trá của Hồng Hạnh cô nương cảm thấy có chút khinh thường. Nàng nhận sai cái chó gì, thái độ chẳng có chút đoan chính gì cả, nếu nàng quả thực muốn nhận sai lầm thì sớm đã mở cửa nghênh tiếp ta rồi? Như vậy chẳng phải tốt hơn sao.
- Quái thúc thúc? Cái tên thú vị quá!
Hồng Hạnh cô nương nhẹ nhàng nói vừa cười vừa nũng nịu nói:
- Vậy phiền Quái thúc thúc và vị Diệp công tử đây giúp nô gia hoàn thành tâm nguyện, không biết hai vị công tử có bằng lòng không?
Diệp Ngâm Phong nhẹ nhàng cười, chỉ khẽ nhìn qua một cái, rồi ngồi lại không hề nhúc nhích.
Trần Tiểu Cửu trong lòng có chút buồn cười, tiểu cô nương này rốt cuộc đang vòng vo chuyện gì nữa, hắn cợt nhả nói:
- Hồng Hạnh cô nương, thế cờ đó quả thật ta không giải được, nếu cô nương thật sự muốn ca từ tương xứng với khúc nhạc này thì ta cũng cố gắng hết sức, tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì? Mời công tử cứ nói thẳng.
- Hồng Hạnh cô nương nhận lời ta hát một khúc nhạc.
Trần Tiểu Cửu nói.
- Khúc nhạc nào? Chỉ cần nô gia biết hát, dù là phản động cũng nhất định hát cho công tử nghe.
Hồng Hạnh cô nương vội vàng ưng thuận.
- Vậy ta mạo phạm giai nhân rồi.
Trần Băng cười ha hả nói:
- Chỉ cần cô nương trước khi hoa tàn trăng lặn vì ta hát khúc Thập bát mạc là ta mãn nguyện lắm rồi.
Vẻ mặt đó rất dâm đãng và dung tục.
Khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Lời này vừa nói ra, Tôn Kiến và Chung Việt trố mắt nhìn trân trân không nói lên lời, hắn thật sự không ngờ Trần Tiểu Cửu trước mặt mọi người lại nói ra những lời mạo phạm giai nhân thế này, thật là làm mất mặt người có học thức.
Nhưng nói lại thì thằng nhãi Trần Tiểu Cửu chỉ là một gia đinh tép diu, thân phận nô tịch, làm sao mà được coi là người có học thức chứ?
Thân hình Diệp Ngâm Phong mặc dù hơi rung lên, nhưng lại không mãnh liệt như phản ứng của Chung Việt, hắn biết Trần Tiểu Cửu nói như vậy chắc chắn có dụng ý gì, chỉ là hắn vẫn chưa đoán ra được mà thôi.
Tứ đại hoa đán cũng kinh ngạc đến sững sờ, bốn vị cô nương vốn dĩ có ấn tượng rất tốt đối với Trần Tiểu Cửu , cảm thấy hắn khôi ngô tuấn tú, tài hoa hơn người, lại không cổ hủ buồn cười, bây giờ nghe những lời như vậy, không khỏi đối với ấn tượng của hắn giảm đi mấy phần.
Nhất là Đông Mai cô nương, biết rõ tên tiểu tử này là chủ của cậu nhỏ vô dụng, thậm chí cái thân hình trắn nõn nà hấp dẫn của nàng ngồi vào lòng hắn không hề cảm nhận thấy chỗ giữa hai chân hắn không có động tĩnh gì khác thường, cho nên nàng thận chí còn nghi ngờ tên tiểu tử này có phải là bị dương suy cậu nhỏ không cửng lên được?
Nhưng bây giờ, đuôi của hồ ly tinh cuối cùng cũng lộ ra rồi, tên tiểu tử này quả nhiên là tên hạ lưu vô liêm sỉ, đê tiện biến thái.
Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác có chút tức giận, ta xinh đẹp như hoa, nhu mì đáng yêu, trắng nõn nà như thế ngồi vào lòng hắn ta, hắn ta không thèm để ý tý nào, không ngờ thằng nhãi này lại có ý đồ khác, hóa ra là chỉ muốn ôm ôm ấp ấp với Hồng Hạnh tỉ tỉ, thật không thể tha thứ.
Không ngờ lại dám coi thường bản cô nương? Loại cảm giác bị bỏ qua đâm vào lòng Đông Mai, đôi mắt quyến rũ của nàng lóe lên ánh mắt ghen tị, hận muốn biến Trần Tiểu Cửu thành thái giám.
Đương nhiên, những người này đều không phải kích động nhất, phẫn hận nhất.
Người thực sự đang vô cùng tức giận thì lại đang ngồi trong một phòng kín quan sát nhất cử nhất động ở đại sảnh đó chính là Phan An.
Lúc ở bên ngoài đại sảnh hắn đã quan sát nhất cử nhất động của mấy người này rồi, trong đám người này, Diệp Ngâm Phong và Trần Tiểu Cửu đều là nhân vật hắn không biết rõ lắm, thông qua quan sát vừa rồi, trong lòng hắn cũng đã nắm chắc được, vị quý công tử này và tên gia đinh đều rất thônh minh nhanh nhẹn, có tài văn chương, có nhiều mưu kế, ai ai cũng không thể coi thường được.
Nhưng vừa nghe lời nói khiến mọi người kinh ngạc của Trần Tiểu Cửu, trong nháy mắt Phan An liền cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa.
Hắn vô cùng tức giận, chân khí bị bay đi, Hồng Hạnh cô nương là người thế nào chứ? Nàng có làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt biếc đẹp long lanh, là chủ chốt của Túy Hương Lầu, là hoa khôi của toàn thành Hàng Châu này, là nữ thần trong lòng của các tài tử, quan trọng nhất đó cũng là công cụ hái ra tiền của Phan đại công tử ta.
Còn nhà ngươi, một tên gia đinh tép diu, lại dám bắt kỹ nữ như một nữ hoàng băng thanh ngọc khiết, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở vì ngươi hát " thập bát mạc"? Đây không phải là trò đùa quá lố sao?
Phan An trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng, hắn lại không hề vội vã ra mặt giải quyết chuyện này, hắn biết với bản tính và tính khí của Hồng Hạnh cô nương, thì sẽ không đồng ý cái yêu cầu vô lý của tên gia đinh này, hắn bây giờ chỉ đợi thái độ của Hồng Hạnh cô nương thế nào thôi.
Nếu Hồng Hạnh cô nương lòng tức giận, thứ lỗi cho tên gia đinh này, Phan An sẽ không muốn làm rắc rối thêm, quan niệm hòa khí phát tài hắn trong lòng vẫn rất rõ ràng.
Còn nếu Hồng Hạnh cô nương vì thế mà tức giận đến mức lông mày nhíu lại, hồn bay phách lạc, hắn thân là ông chủ của Túy Hương Lầu, không biết chừng phải đánh đuổi Trần Tiểu Cửu ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Bầu không khí trong đại sảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng chim chóc cũng không có , những người khác lúc thì nhìn sang Trần Tiểu Cửu vẻ như không chuyện gì, lúc thì lại nhìn sang bóng dáng của Hồng Hạnh cô nương trong nội đường, nhưng không ai nói lời nào.
Thật lâu sau, Hồng Hạnh cô nương thở dài một tiếng nói:
- Quái thúc thúc công tử, lẽ nào người thật sự muốn nghe nô gia hát khúc nhạc đó sao?
Giọng điệu mang vẻ u oán khiến cho mấy vị công tử thấy thương tiếc.
Chung Việt đang định khuyên can cái tên gia đinh láo xược này, lại nghe thấy Trần Tiểu Cửu vui cười nói:
- Hồng Hạnh cô nương, Thập bát mạc mặc dù là một khúc nhạc về tình ái, nhưng nàng chớ hiểu sai, tanh là người đứng đắn, ta sẽ dùng trái tim thuần khiết để thưởng thức khúc nhạc của Hồng Hạnh cô nương, xin cô nương yên tâm.
Những lời nói bào chữa này của hắn khiến cho Chung Việt đờ người ra, cái thằng nhãi này, rõ ràng là muốn làm chuyện xấu xa kia, lại còn cố tình giải vờ thanh cao, người anh em, tanh khinh ngươi.
Bốn vị hoa đán nghe thế thấy buồn nôn, ai ai cũng coi thường ánh mắt dâm đãng của Trần Tiểu Cửu, nhất là Đông Mai, Đông Mai nghe những lời giả dối của hắn, trong lòng nghĩ, thằng nhãi này thật không biết xấu hổ.
Trần Băng thì lại với vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm vào cửa chính của nội được, lẳng lặng chờ đợi Hồng Hạnh cô nương trả lời.
Hắn trong lòng có tâm tư của hắn, sở dĩ như vậy là bởi hắn vô cùng muốn biết Hồng Hạnh cô nương vì sao lại không mời Khổng Nghi Tần cao thủ bậc nhất về ca từ, mà lại muốn mời người khác viết hộ lời.
Vậy liệu có phải là có bí mật gì không? Tính hiếu kì của hắn nổi lên, hắn liền nghĩ thông qua cách này thăm dò xem Hồng Hạnh c nhưng rốt cuộc là tâm tư thế nào.
Nàng thật sự muốn tìm ca từ hay, hay là giả bộ thôi, hay là có một bí mật khác không thể nói ra.
Trong lúc mọi người sốt ruột chờ đợi, Hồng Hạnh cô nương cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, chỉ có điều lời nói càng khiến cho mọi người kinh ngạc:
- Công tử đã tự xưng mình thanh cao chân thật, thiếp sẽ nhận lời công tử, chỉ cần công tử viết ra ca từ thật sự có thể tương xứng với khúc nhạc này, thiếp sẽ hát khúc Thập bát mạc cho công tử nghe.
Chuyện này quả kinh ngạc, khiến cho đám người Chung Việt nhao nhao bàn tán, khiến cho bốn đại hoa đán ngơ ngác nhìn nhau, khiến cho Phan An đang ngồi trong phòng kín quan sát tình thế nổi trận lôi đình.
Thậm chí, ngay cả Hàn Thái đã ngất xỉu cũng kinh ngạc tới mức từ trên ghế lăn xuống đất.