Vừa mùng một năm mới Hoa Như Ngọc đã trở về Mộ Bình thành, đại quân không thể một ngày không có chủ- đây đương nhiên là Hoa Như Ngọc mượn cớ.
Tiểu Cửu hiểu rõ Hoa muội muội mạnh mẽ cứng rắn tuyệt không muốn thấy mình liếc mắt đưa tình với các bà vợ khác, mắt không thấy là yên tĩnh, đành phải nhượng bộ lui binh.
Từ mồng một trở đi, thư của Diệp Ngâm Phong liền giống như bông tuyết thổi qua, mỗi ngày hai bức, lời nói khẩn thiết, nói ra hết thành ý.
Ý nghĩa, đơn giản nói rõ một mình một cây chẳng chống vững nhà, cần Tiểu Cửu đến để xoay chuyển càn khôn.
Trần Tiểu Cửu đọc thư xong, trong lòng bật cười.
Vị đại ca giàu có này có thể việc nhỏ như lông gà nói thành việc lớn tựa như trời sập, lại nói lời thành tâm thành ý, khiến ngươi không cảm thấy có chút nói ngoa nào, đây thật là một việc vô cùng cao thâm, vị đại ca này, tiền đồ vô hạn.
Các sủng nữ cũng biết mấy ngày này Tiểu Cửu ắt sẽ lên đường, ai cũng quên đi ngượng ngùng, ban ngày đều quấn lấy Tiểu Cửu đùa giỡn.
Buổi tối, liền đỏ mặt, chủ động chui vào chăn của Tiểu Cửu, hôn hắn rất nồng nhiệt.
Tiểu Đường là điên cuồng nhất, có mấy lần đêm muộn, xốc chăn Tiểu Cửu lên, lại thấy Tuệ Nương nhanh chân tới trước rồi.
Tiểu Đường cũng không để ý, đỏ mặt chui vào chăn, cùng tranh thủ sự sủng ái với Tuệ Nương, điều này khiến hắn lợi dụng triệt để.
Những hành động điên cuồng này luôn diễn ra tới đầu năm, dù là cơ thể của Trần Tiểu Cửu dũng mãnh như vậy, cũng bị tra tấn tới gầy đi.
Mùng sáu, Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng lưu luyến lên đường.
Việc này tuy gấp gáp nhưng về đại thể Trần Tiểu Cửu đã an bài thỏa đáng, lần này tới kinh, Khổng Nghi Tần, Thôi Viễn Sơn nhất định cùng đi.
Những người sùng bái hai lão phu tử này rất nhiều, có hai người họ đi cùng, có thể đề cao giá trị của mình.
Đan Nhi, Song Nhi cũng muốn đi cùng, Song Nhi là tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh mình bền chắc nhất, Đan Nhi rất tùy hứng, mang theo bên cạnh có thể gây ra phiền toái.
Còn Hoa Như Ngọc lại sợ Tiểu Cửu gặp khó khăn gì đó trên kinh, liền bảo Độc Hoàng đi trước dẫn Tiểu Cửu lên kinh – mặc cho Tiểu Cửu tự cho võ công của mình đã vượt xa Hoa Như Ngọc.
Cho nên, Tiểu Cửu rất dễ có thể đoán được, Hoa muội muội nhất định sợ mình lên kinh sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, mới để Độc Hoàng đi theo "bảo hộ" mình.
Người lên Kinh đông như vậy, lại còn mang theo mấy người hầu cùng nha hoàn, cũng có thể lên đường rồi.
Còn đám người Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương,Tiểu Đường đều bận trông coi việc kinh doanh của y phường, thủy vận, không thể phân tâm, đành ở nhà yên ổn chờ Tiểu Cửu quay về.
Hơn nữa, Tiểu Cửu cũng mơ hồ đoán rằng, lần này lên kinh, nhất định sẽ có một phen tranh long đoạt hổ, Mỵ Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường và gia quyến nếu tùy tiện lên kinh, nhất định sẽ gặp nhiều phiền phức, khiến mình vô duyên vô cớ tăng thêm buồn phiền.
Đương nhiên, ý này không thể tùy ý nói ra.
Chỉ có thể lừa nói với các bà vợ: Tướng công lên kinh là để làm quan to, mang theo nhiều vợ như vậy, ảnh hưởng tới danh dự trong sạch của ta, mọi người phải khiêm tốn, khiêm tốn chút.
Buổi tối mồng năm, Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị, Thôi Châu Bình, còn cả một số bằng hữu trong tri phủ đều tới đưa tiễn.
Buổi tiệc được tiến hành trong Cẩm Tú đình.
Chỉ là mọi người đều không uống rượu hứng trí ngoài dự đoán, ai cũng nhớ lại những chuyện cũ đã xảy ra.
Ngày thứ hai, đã là mùng sáu tháng giêng.
Sáng sớm, Trần Tiểu Cửu, Đan Nhi, Song Nhi, Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tần, còn có cả Độc Hoàng chịu đựng những cơn gió lạnh buốt người, lặng lẽ đi xa.
Chu Mỵ Nhi và các giai nhân sợ đưa tiễn tướng công đi xa rồi lại rơi lệ, nên chịu đựng nhớ nhung, chỉ tiễn ra tới cửa, rồi lại đóng cửa vào.
Chỉ ôm lấy Tuệ Nương và Tiểu Đường, an ủi sự cô đơn, lặng lẽ rơi lệ.
Mũi Trần Tiểu Cửu phát ra hơi cay, lại không ngờ huynh đệ Phan thị, Phương Văn Sơn, Thôi Châu Bình đều đợi ở cửa, tới đưa tiễn.
Kết quả là hễ đi tiễn là tiễn ra mười dặm, không ngờ còn lưu luyến không rời.
Trần Tiểu Cửu cười, vỗ vai mọi người, nói:
- Đều về đi! Tiễn như vậy thôi, khi nào mới là cuối à? Bằng không, mấy anh em cùng lên kinh với ta?
Các bằng hữu ngày thường tuy đều là con ông cháu cha, lúc này cách biệt Tiểu Cửu, lại có một thứ tình cảm bi thương cô đơn từ tận tâm phổi.
Phương Văn Sơn đỏ mắt, chắp tay nói:
- Tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt! Tiểu Cửu, đi đường bảo trọng.
Huynh đệ Phan thị, Thôi Châu Bình cũng chắp tay đưa tiễn.
Sống mũi Trần Tiểu Cửu hơi cay cay, ôm chặt lấy các bằng hữu, thâm tình chân thành nói:
- Trong nước tồn tri kỷ, chân trời có láng giềng. Chỉ cần Ta ở kinh đứng vững gót chân, nhất định dẫn theo các huynh đệ cùng tới thưởng thức sự phồn hoa thánh khiết của Hoàng Thành! Cáo từ..
Trần Tiểu Cửu, Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tần, Độc Hoàng chui vào xe ngựa, lắc lư lên đường.
Để lại một đám bằng hữu, chỉ càng ngày càng xa xe ngựa, còn để lại hai vệt bánh xe rõ ràng.
Trên đường Trần Tiểu Cửu vô cùng nhàn nhã, ngoài ăn ngủ ra, còn lại chỉ là vui đùa với Đan Nhi và Song Nhi.
Hắn cũng nổi sắc tâm, muốn cùng Đan Nhi Song Nhi chơi trò chấn động gì đó, lại đều bị Song Nhi, Đan Nhi từ chối, Song Nhi tuy đỏ mặt, không nói chuyện, chỉ u oán lén nhìn mình, nhưng cả đường Đan Nhi lại không ngừng mắng mình là lưu manh, biến thái, phóng đãng.
Điều này khiến Trần Tiểu Cửu phải nghẹn họng, rút cuộc không sinh ra hứng thú đùa giỡn với Đan Nhi nữa, dọc đường, chỉ ngủ một cách nhàm chán.
Lại thấy Đan Nhi nếu không nghe lời như vậy, vậy thì trừng phạt nàng một tháng không cho nàng nằm chung giường với mình, trừ phi nhận lỗi xin tha thứ, sau đó chấn xe mới được.
- A! Rốt cuộc đã tới kinh thành rồi.
Song Nhi đếm trên đầu ngón tay, trong ánh mắt tròn xoe lóe ra sự vui mừng.
- Có gì mà vui chứ? Không phải chưa từng nhìn thấy mà.
Đan Nhi tuy hừ lạnh, nhưng trên trán cũng tràn đầy sự chờ mong.
Đây là quê hương của Đan Nhi và Song Nhi, sao có thể không nhớ chứ? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Chỉ là, thù lớn chưa báo, oán thù chưa tan, khiến người ta nhìn vật nhớ người.
- Cửu ca, chàng mau nhìn kìa, tuyết rơi rồi, thật là đẹp.
Song Nhi vén bức màn lên, thấy buổi sáng sớm không ngờ còn có tuyết rơi, không khỏi vỗ tay kêu lên.
- Ai dà! Nhảm quá, đều đã gả cho người ta rồi, sao còn ngây thơ như trẻ con thế kia?
Đan Nhi nhắm mắt, dường như rất coi thường sự lãng mạn của Song Nhi.
- Thì tỷ không ngây thơ? Tỷ làm ra vẻ, ta mới không để ý tới tỷ.
Song Nhi bĩu môi, kéo cánh tay Tiểu Cửu ngắm tuyết.
Đột nhiên xe ngựa của Thôi Viễn Sơn đi tới, xuyên qua khe cửa nói với Tiểu Cửu:
- Phía trước chính là Hoa Nam môn của Kinh thành rồi, có muốn xuống thưởng thức một chút sự tráng lệ của Hoa Nam môn?
Trần Tiểu Cửu liên mồm đồng ý, bị Song Nhi vui mừng kéo ra khỏi xe.
- Đẹp quá
Trần Tiểu Cửu đưa ánh mắt nhìn về nơi xa, thấy một mảnh tuyết trắng bao trùm lên ngoài thành một màu trắng xóa.
Xa xa là đồi núi tốt tươi, được bao quanh là một đường cong mênh mông của sương, liễu rủ hai bên đường, vô cùng tuyệt đẹp
Đứng từ noi này nhìn về lầu thành cao ngất của Hoa Nam môn, sẽ mơ hồ sinh ra một mỹ cảnh vừa thần thánh vừa thanh cao, khiến người ta vô cùng thích thú.
- Chỉ nhìn Hoa Nam môn này, liền tràn đầy quý khí của đế đô.
Tiểu Cửu chậc chậc tán thưởng.
Vừa nói câu này, liền nhìn thấy bên canh một người cưỡi con ngựa cao to đi đến, ăn mặc rất mốt, đầu cũng không hề quay lại nhìn bạn tốt nói:
- Những người này có phải có bệnh không? Hoa Nam môn có gì đáng xem chứ?
- Ha ha, nhà quê vào thành, nhìn cái gì cũng thấy mới… ha ha.
Trần Tiểu Cửu không khỏi đổ mồ hôi.
Cúi đầu nhìn quần áo, nói với Khổng Nghi Tần:
- Ta quê lắm sao? Ta lại cảm giác tốt nhiều, ồ, bộ y phục này hơi bẩn chút.
- Tiểu Cửu cũng để ý những thứ này rồi?
Khổng Nghi Tần cười lớn, chỉ vào xe ngựa, cười nói:
- Công tử nhìn xe ngựa của bọn ta, trên đường đi xóc, sớm đã rách nát rồi, ngựa kéo xe này cũng gầy như que củi, chả trách khiến tên này tự dưng giẫm lên.
Mọi người nghe vậy, cười ha ha.
- Vô phương! Chúng ta phải khiêm tốn, nhà quê vào thành, sớm muộn cũng nổi tiếng.
Trần Tiểu Cửu nhìn Hoa Nam môn cao ngất ngưởng, còn có dân chúng xếp hàng chờ kiểm tra, hăng hái nói:
- Đi thôi, chúng ta nắm chặt chút, ta phải cảm nhận quý khí và phong thổ nhân tình của Hoàng thành.
Mọi người xếp hàng chờ gần nửa canh giờ, trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt, còn có sĩ môn cửa thành hắt ánh mắt khinh miệt vào, đám người Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng mang theo đuôi, xuất hiện trên đường phố phồn hoa của Kinh thành.
Kinh thành phồn hoa còn quý khi hơn nhiều so với Hàng Châu.
Thành Hàng Châu khắp nơi nơi đều là phong cảnh tao nhã, ấp áp của Giang Nam.
Còn kinh đô lại hoàn toàn khác, đường rộng lớn, kiến trúc chỉnh tề, ngắn ngọn mà đầy hơi thở, một màu xám trắng, cao ngất tận mây, đầy khí thế của thiên hạ.
Đan Nhi, Song Nhi trở lại quê cũ, trong lòng kích động, nhìn trái nhìn phải, vô cùng hưng phấn.
Đoàn người đông đi trên đường phố, cưỡi ngựa xem hoa thưởng thức phong thổ nhân tình.
- Họ Diệp kia vẫn chưa tới đón chàng? Vậy mà chàng còn mạnh mồm, còn nói cái gì mà đại ca chứ.
Đan Nhi đi tới bên cạnh Tiểu Cửu, tràn đầy địch ý với Diệp Ngâm Phong sùng bái.
Trần Tiểu Cửu chính là một lòng muốn khiêm tốn, đến trước mấy người, lại không thông báo trước với Diệp Ngâm Phong.
Hơn nữa, hắn cũng có suy nghĩ riêng, muốn dạo chơi ở kinh thành vài ngày, đợi cho thỏa mãn rồi mới tìm Diệp Ngâm Phong, nói chút chuyện đứng đắn.
Đoàn người ngựa dừng giữa đường ngắm nghía thỏa thích.
Chợt nghe một trận tiếng xe ngựa chạy vội đến, Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại, liền thấy từ phía sau đi tới có bốn chiếc xe ngựa đẹp đẽ, nhằm phía này lao đến.
Sau xe ngựa còn mười mấy thị vệ cưỡi ngựa lớn trông thật hùng dũng oai vệ.
Dân chúng thấy thế vội vàng trốn tránh. Vốn đại lộ như gấm nở rộ, lập tức trở thành con đường trống trải.
- Thật uy phong đó !
Trần Tiểu Cửu cũng không muốn gây chuyện thị phi, vội giục mọi người thúc ngựa, né sang một bên.
Phía sau bốn chiếc xe ngựa rực rỡ, còn có đám thị vệ đi qua. Nhưng trong nháy mắt khi đoàn người đi qua, Trần Tiểu Cửu lại chú ý tới tên phu xe kia!
Tên phu xe kia rõ ràng là con rể của Lý lão gia, anh rể của Lý Phách Thiên, chồng của Lý Nhạc Thanh, chính là kẻ bị mình đá hỏng cái chân thứ ba – Ngô Thiên Phát!
Không thể tưởng được ngày đầu tiên tới kinh thành, liền gặp cố nhân, đây thật sự là quá khéo rồi!
Trần Tiểu Cửu cười một tiếng, cũng không muốn để ý tới Ngô Thiên Phát – hắn vốn chỉ là một nhân vật tiểu nhân hèn mọn, chịu qua giáo huẩn, giờ làm người chăn ngựa xem như đã cải tà quy chính, được làm người một lần nữa.
Nhưng, trong miệng Ngô Thiên Phát bay ra một câu khiến vẻ mặt Tiểu Cửu hoảng hốt, lo sợ bất an:
- Nhị thế tổ, chung ta phải nhanh lên một chút. Ha ha… Không phải ta nói ngoa, ngay cả kỹ nữ Ngư Huyền Cơ ở kinh đô đó, cũng không phong tình bằng lão bà của ta…
Trần Tiểu Cửu nhíu mi, sắc mặt trở nên xanh mét, lớn tiếng với phu xe:
- Đuổi theo cho ta, nhanh đuổi theo cho ta!