Hai mươi ba tháng chạp, tức năm cũ, cũng là ngày mà thành Hàng Châu hoan hô như sấm động.
Hôm nay là thời khắc chứng kiến kỳ tích, tuy đã gần cuối năm, khí lạnh rùng mình, nhưng vẫn không thể làm tắt đi trái tim cháy bỏng của các sĩ tử Hàng Châu.
Bởi vì hôm nay sẽ long trọng tổ chức một buổi hôn lễ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Chả trách một trăm người đàn ông của quân đoàn Anh Mộc mừng vui xích lại, điều khiến người ta phấn chấn là, đại danh Trần Tiểu Cửu ngày hôm nay sẽ cưới năm vị cô nương đẹp như hoa như ngọc làm vợ.
Đây có lẽ là việc gây chấn động thành Hàng Châu nhất.
Nơi tổ chức lễ cưới chính là ở Cẩm Tú đình, nơi phong thủy bảo địa.
Buổi sáng sớm, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, La Đồng, năm người Anh Mộc cùng về Hàng Châu.
- Hoa muội muội? sao không về?
Trần Tiểu Cửu vừa để nha hoàn chải tóc cho mình, vừa cười hỏi.
Hỗ Tam Nương đầy thâm ý, nói với Tiểu Cửu:
- Ngọc Nhi luyện binh bận rộn, hơn nữa Thiết Giáp doanh không thể một ngày không có chủ, Ngọc nhi thật sự không thể phân thân, bảo ta đại diện cho nó tới thể hiện thiện ý với các tân nương.
- Ồ! Ta đã biết là sẽ có kết quả này, nhưng trong lòng vẫn hy vọng xa vời.
Trần Tiểu Cửu thở dài, hắn biết Hoa Nhi bối rối điều gì.
Với tính cách mạnh mẽ, ương ngạnh của nàng, tuyệt đối sẽ không đồng ý để mình làm như này, đổi lại là một người đàn ông khác đều sẽ bị nàng dùng sức mạnh sửa trị.
Nhưng, Hoa muội muội cố tình gả cho một gã lưu manh như hắn. Hai người, hắn và Hoa muội muội, giống như là châm chọc nhau.
Ai cũng không thể làm gì được đối phương.
Còn bản thân thì âm hiểm giả dối, thủ đoạn rất nhiều, Hoa muội muội gặp mình, chỉ cần cúi đầu xưng thần, vậy thì mình lấy vợ, nàng cũng không quản được, đành phải dỗi, nhắm mắt làm ngơ.
Những điều này Tiểu Cửu vốn đã đoán ra, nhưng trong đầu nghĩ Hoa muội dù sao cũng là vợ mình, nàng không tới thì sẽ thiếu đi một số thứ.
Ôi! Không quản nhiều như vậy.
Trần Tiểu Cửu vuốt qua mái tóc, liền buộc vào, rồi sải bước lên Ô Nhã, các tiểu đồng tử ở hai bên trái phải.
Một đối trống tấu sáo vui mừng tiết tấu, đi thẳng tới chỗ năm vị kiều nương.
Trên đường đi, mình thu hút được bao nhiêu sự chú ý của bách tính, Trần công tử đại danh này, làm những việc kinh thiên động địa, ai không biết chứ?
Trần Tiểu Cửu trước tiên hội hợp với một trăm người trong quân đoàn Anh Mộc, sau đó chỉ vào năm người của tổ năm người Anh Mộc đại diện cho quân đoàn Anh Mộc đi tới từng nhà đón tân nương.
Trần Tiểu Cửu thì dẫn Thôi Châu Bình, Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị cùng đi tới đón năm vị tân nương.
Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội, Đan Nhi, Song Nhi chia ra làm bốn nơi.
Trưởng bối bốn bên đều đã chọn xong.
Song thân của Chu Mỵ Nhi đều không còn, thì do Khổng Nghi Tần phong lưu phóng khoáng thay thế trưởng bối của Chu gia, người cha tham tiền Kỷ Đức của Tiểu Đường đương nhiên sẽ chủ trì hôn lễ cho con gái.
Cha của Tuệ Nương, Trần Lão Hán cũng cài bông hoa hồng lớn, yêu thương nhìn Tuệ Nương với ánh lửa vàng.
Song Nhi, Đan Nhi thân thế rất đáng thương, âm thầm bái Thôi Viễn Sơn làm nghĩa phụ, đại lễ kết hôn như vậy, Thôi Viễn Sơn đương nhiên không thể để trách nhiệm cho người khác.
Trần Tiểu Cửu nghĩ rất lâu vẫn chọn cái nhà nhỏ kia của mình làm lễ với vị nghĩa phụ đức cao vọng trọng Thôi Viễn Sơn kia, để rước Đan Nhi, Song Nhi lên kiệu.
Hai tỷ muội tuy hai mà một, Song Nhi luôn mỉm cười tươi tắn, Đan Nhi thì ngượng ngùng, cùng ngồi trong kiệu hoa, được các kiệu phu thảnh thơi khiêng đi.
Sau đó đi ngang qua nhà Trần Lão Hán, lại phát hiện Trần Lão Hán vui tới rơi lệ, Tuệ Nương cũng an ủi cha, không muốn rời khỏi.
Cuối cùng vẫn là Trần Lão Hán khuyên nhủ nói:
- Con gái gả đi như tát nước ra ngoài, sớm muốn cũng có ngày này.
Rồi bà mối đưa Tuệ Nương lên kiệu.
Trong mắt Tiểu Đường không có nước mắt, vừa thấy kiệu hoa lắc lư tới trước cửa, Tiểu Đường với khuôn mặt ngọt ngào, cười tươi như một đóa hồng.
Kẻ làm cha như Kỷ Đức cũng là đồ vô tâm.
Con gái phải gả đi, còn vỗ vai Tiểu Đường vui mừng nói:
- Ha ha, con gái ta thật lợi hại, cho ta một thằng con rể còn nhiều tiền hơn cả cha nó, lợi hại!Thật là quá lợi hại.
Trên đường đi Trần Tiểu Cửu rước tất cả mọi người, cuối cùng, mới đến phủ của Chu Mỵ Nhi.
Chu Mỵ Nhi vẫn muốn làm chị cả, đương nhiên lấy ra mỹ đức truyền thống của chị cả, tuy biết Trần Tiểu Cửu cố ý đón nàng sau cùng, nhưng cũng không hề oán hận.
Trần Tiểu Cửu hành lễ với Khổng Nghi Tần, rồi ôm lấy Chu Mỵ Nhi ra khỏi cửa, lên kiệu.
Trư Ngộ Năng mắt đầy lệ, kéo tay Chu Mỵ Nhi, nước mắt giàn dụa nói:
- Chu gia vốn chỉ còn hai huynh muội chúng ta, muội muội đi lấy chồng rồi, Chu gia chỉ còn lại một mình ta, Chu gia lớn như vậy, thật là cô đơn, thật là buồn…
Chu Mỵ Nhi đầy cảm xúc nói:
- Huynh đừng nói linh tinh, muội muội sớm muộn gì cũng phả gả cho người ta, lẽ nào huynh muốn muội làm một bà cô già hay sao?
Trần Tiểu Cửu thấy Trư Ngộ Năng kéo tay Chu Mỵ Nhi không chịu buông, giơ chân, đá Trư Ngộ Năng một cước, cười mắng nói:
- Thằng nhãi huynh giả bộ thâm tình gì chứ? Nếu huynh mà sợ cô đơn, vậy thì lấy về mười tám bà vợ, làm loạn nhà này lên là được mà? Cầm tay Mỵ nhi không buông, tính gì là đại cữu ca chứ?
- A, đúng vậy, đúng vậy.
Trư Ngộ Năng xoa xoa bàn tay, mừng rỡ nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì ngày mai ta cũng tổ chức hôn lễ, dù sao Mỵ nhi cũng gả đi rồi, không quản được ta nữa, ta sẽ lấy mười vợ, bày ra ở trong nhà, ừ, cô nương Hoa Ngữ của Tửu Hương lầu cũng không tệ, ta sẽ lấy cô ta về trước.
- Huynh dám?
Chu Mỵ Nhi liếc mắt nhìn Trư Ngộ Năng một cái:
- Những đồ đĩ đó đâu có tỉnh tâm làm chủ chứ? Cẩn thận cho huynh cắm sừng đấy, trịnh trọng nói cho huynh biết, Hoa Ngữ cô nương không thể lấy, đừng tưởng muội gả đi rồi, là huynh có thể làm xằng làm bậy đó nhé, muội nói cho huynh biết, không được! Chính là không được.
Chu Mỵ Nhi giáo huấn một lát, liền kéo tay Trần Tiểu Cửu, nghênh ngang bước lên kiệu hoa, vẻ mặt tươi cười ra đi.
Trư Ngộ Năng đứng ở cửa, nhìn kiệu hoa mà ngây ra, lắc đầu nói:
- Xem ra, ta thật sự phải lấy vợ rồi.
Trần Tiểu Cửu đón được năm vị tân nương, liền tới trước Trích Tinh lâu, đợi một trăm tân lang của quân đoàn Anh Mộc tụ tập lại.
Đợi các tân lang tụ tập lại rồi, mới chậm rãi tới Cẩm Tú đình.
Trên đường thổi sáo đàn hát, vô cùng náo nhiệt.
Một trăm t đôi tân lang tân nương, thêm vào các thân thích, phồn hoa biết bao nhiêu?
Đặc biệt là Trần Tiểu Cửu kết hôn, hẳn là thu hút rất nhiều sự cổ vũ của các sĩ tử nổi tiếng?
Trong thành Hàng Châu lúc này lớn nhỏ, phàm là những thương hộ có quan hệ với bốn nhà Chu, Phan, Phương, Tiểu Cửu đều phải tới vô cùng náo nhiệt.
Còn quan lại Hàng Châu, dưới sự chỉ đạo của tân tri phủ, sáu mươi vị quan lớn nhỏ cũng tới Cẩm Tú đình, cổ động cho Tiểu Cửu.
Do đó, quan viên, thương nhân, tài tử văn nhân đều tề tụ đông đủ, ba tuyến hợp nhất vẫn là một việc trăm năm khó thấy một lần trong thành Hàng Châu.
Cẩm Tú đình tổng cộng bày ra hàng nghìn bàn tiệc rượu, còn có cả tỷ muội của Tửu Hương lầu cũng tới múa hát trợ hứng, thu hút rất nhiều dân chúng tới góp vui, cho dù là mùa đông giá rét, cũng không hề biết mệt.
Không khí ồn ào náo động này, kéo dài tới tận lúc chạng vạng.
Một trăm tân lang của quân đoàn Anh Mộc đều dẫn tân nương vui vẻ về động phòng, mà các quan viên, thương gia, sĩ tử văn nhân này không một ai rời khỏi.
Trần Tiểu Cửu tuy mỏi mệt, cũng không hề bỏ cuộc.
Những quan viên, thương gia, sĩ tử này phần lớn là có một số học thức, uống rượu uống tới cao hứng, không kìm nổi lại ngâm thơ làm phú, so tài hợp lại
Trần Tiểu Cửu uống rượu tới buồn ngủ.
Lúc này, lại bị các tài tử bắt làm thơ, Trần Tiểu Cửu không có cách nào, trước mặt rất nhiều tài tử, sao có thể bị mất mặt như xe bị mất xích?
Chỉ là lầm mấy bài Đường thi chữ Tống, để mọi người bình luận.
Mấy bài thơ Đường phát ra từ miệng Trần Tiểu cửu, lập tức khiến các tài tử giật mình, những câu thơ đó liền truyền khắp nơi, trở thành một đề tài nói chuyện trong bữa tiệc.
Còn sự nhiệt tình của các tài tử sau khi bị trêu trọc càng không tha cho Trần Tiểu Cửu.
Bất đắc dĩ, Trần Tiểu Cửu đành giả say ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Các tài tử thấy tân lang mỏi mệt như vậy, cũng đành đưa hắn vào trong phòng nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục so đấu thơ từ.
Thấy dáng vẻ chọi gà đó, không khỏi chuẩn bị diễn ra thâu đêm, tuyệt không bỏ qua.
Trần Tiểu Cửu thấy mọi người đều đã đi về, mới đứng dậy, dùng nội công bức cơn say ra khỏi cơ thể, lại rửa mặt, cảm thấy tinh thần sảng khoái rồi, mới đi vào khuê phòng của các tân nương.
Lúc này, năm vị tân nương đều che khăn voan, ngồi trong phòng của Chu Mỵ Nhi nói chuyện.
Trần Tiểu Cửu lén lút đi vào, thấy năm vị tân nương đang ngồi cùng nhau, ai cũng cơ thể mềm mại, thướt tha nhiều lần, trong lòng khỏi nói đẹp biết bao.
Hắn đứng ở cửa, nghe năm vị tân nương đang ở đó nói về mật khuê mới có thể nói lặng lẽ như vậy.
Tiểu cô nương Đan Nhi là thiếu kiên nhẫn nhất, liền lắc eo, sẵng giọng nói:
- Tên thối tha Tiểu Cửu, sao còn chưa về? Chỉ lo ăn uống, để chúng ta ở nơi vắng vẻ này, thật khó chịu, không được, ta phải bỏ cái khăn này xuống, để thở cho thoái mái.
Chu Mỵ Nhi vội cầm tay Đan Nhi, an ủi nói:
- Muội muội, đừng có bỏ khăn xuống, như vậy sẽ không cát tường! Tiểu Cửu xã giao nhiều, phải kiên nhẫn chút, chàng xã giao nhất định sẽ nhớ tới chúng ta…
Mọi người đều khuyên Đan Nhi, Đan Nhi mới xốc lại khăn che mặt, che lại, chỉ là không ngừng xoa tay, dường như có chút vội vã, muốn thấy tiếng cười của Trần Tiểu Cửu.
Tiểu Đường lại giận dữ nói:
- Chư vị tỷ muội, Tiểu Cửu cho dù bây giờ về, e là cũng không dễ làm, tỷ muội chúng ta có năm người, mà Tiểu Cửu thì lại chỉ có một, đêm nay, Tiểu Cửu…, Tiểu Cửu có thể động phòng hoa chúc cùng ai?
Câu này của Tiểu Đường liền khiến mọi người thấy khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải.
Suy nghĩ rất lâu, Chu Mỵ Nhi nói:
- Tuổi của ta so với các tỷ muội cũng hơn một chút, đêm nay đương nhiên sẽ không tranh giành với các tỷ muội, bốn tỷ muội, thương lượng chọn ra một người là được.
Mọi người đều thấy khó, tuy trong lòng đếu muốn đêm nay được âu yếm với Tiểu Cửu, nhưng ai cũng ngại nói, cũng không thể ích kỷ như vậy.
Mọi người thương lượng lúc lâu cũng không có kết quả gì.
Chu Mỵ Nhi đưa ra chủ ý nói:
- Các tỷ muội, trong các vị ai đã từng ân ái với Tiểu Cửu rồi, thì loại ra, để nhường cho tỷ muội nào chưa từng nằm cùng giường với Tiểu Cửu, thế được không?
Mọi người đều đỏ mặt, trầm mặc không nói.
Chu Mỵ Nhi không khỏi cười ra tiếng, chế nhạo nói:
- Tiểu Cửu phong lưu háo sắc, không ngờ có thể giữ gìn tấm thân trinh tiết cho các tỷ muội, khó. Thật sự là khó có được...
.