Vào lúc Trần Tiểu Cửu dẫn các huynh đệ xông vào khe núi, sự bất an trong lòng hắn, cuối cùng có thể yên ổn trở lại.
Nhưng hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn, phát hiện phía trước bóng dáng siêu vẹo, khi một người bừng bừng sát khí toàn thân đầy máu đứng đó, mũi còn thấy cay cay, nước mắt suýt nữa trào ra.
- Tử Trình.
Tiểu Cửu phi nhanh xuống ngựa, dìu Viên Tử Trình lung lay sắp đổ đứng dậy.
Lúc này, Viên Tử Trình vừa tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, hơn nữa, vốn đã được binh sĩ của Thiết Giáp doanh đỡ vào trong sơn động dưỡng thương.
Nhưng Viên Tử Trình không đồng ý.
Gã lảo đảo chống cơ thể mình, bên tai nghe thấy tiếng kêu chém giết.
Đôi mắt tràn đầy sát khí đó vẫn cứ nhìn chằm chằm khe núi, tràn đầy hi vong chờ bóng dáng Tiểu Cửu xuất hiện trước khe núi.
Khi Viên Tử Trình nhìn thấy Tiểu Cửu dẫn theo đạo tặc xông tới, hạt giống hi vọng trong lòng y cuối cùng bắt đầu nảy mầm.
- Tiểu Cửu, cuối cùng cũng đợi được ngươi tới rồi.
Trên mặt Viên Tử Trình đều là vết máu, khắp người máu tươi thấm đẫm, máu trên cổ tay áo, trên bàn chân đã đọng lại thành cục.
Khắp người đau đớn, đâu sợ nhúc nhích thêm sẽ đau hơn chút nữa.
Trần Tiểu Cửu đỡ Viên Tử Trình, quan tâm hỏi:
- Bạch công tử thế nào rồi? hắn…. hắn hiện đang ở đâu?
Trong mắt Viên Tử Trình cuối cùng rơi ra hai hàng lệ:
- Thiếu chủ trúng độc nặng, lại nhiễm thương hàn, đã hôn mê rồi.
Cái gì?
Sau khi trúng độc, lại còn nhiễm phong hàn? Thật là họa vô đơn chí.
Trần Tiểu Cửu có chút hoảng hốt, loạng choạng kéo cánh tay Viên Tử Trình, thúc giục nói:
- Tử Trình! Huynh mau dẫn ta đi thăm Bạch công tử.
Viên Tử Trình còn đang bị trọng thương, Tiểu Cửu dùng sức quá mạnh, máu lại phun ra, lại hôn mê bất tỉnh.
- Tử Trình.
Tiểu Cửu lòng nóng như lửa đốt, vội gọi Độc Hoàng tới xem vết thương.
Độc Hoàng đi tới, lấy ra một cái gói nhỏ, vừa bắt mạch, vừa cầm máu cho Viên Tử Trình, giằng co một lát, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Cửu lại tiến tới, truy hỏi:
- Sao rồi? Có nguy hiểm không?
Độc Hoàng nhíu mày:
- Máu đã được cầm, không có nguy hiểm tới tính mạng, hiện cơ thể của anh ta rất yếu, chỉ là hôn mê, hơn nữa, vết thương quá nhiều, bị thương tới kinh mạch, sau khi chuyển biến tốt, công lực có lẽ sẽ giảm đi một phần.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, mới yên tâm, chỉ cần bảo đảm được tính mạng là tốt rồi, võ công thần mã, có thể dần dần tu luyện.
Hắn dặn dò quân đạo tặc bảo vệ ở khe núi, lại gọi một đội binh lính, cùng Hoa Như Ngọc đi tới chỗ Bạch công tử nghỉ ngơi.
Khi Tiểu Cửu đi tới sơn động âm lạnh, mới phát hiện Bạch công tử còn đang chìm trong hôn mê, tiều tụy biết bao.
Nghĩ tới tấm thân ngàn vàng của Bạch công tử, không ngờ lại rơi vào chiến trận, chịu cảnh màn trời chiếu đất này, nỗi đau của phong hàn quần thân, thật khiến người ta kính phục.
Tiểu Cửu gọi Độc Hoàng tới trị thương cho Bạch công tử.
Độc Hoàng vội vàng lấy ra một ít dược vật trị thương hàn, để Bạch công tử uống, vận công ép dược vật nhanh chóng khuếch tán vào trong.
Cứ thế, sau nửa canh giờ, Bạch công tử cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thấy Bạch công tử mở to đôi mắt vô thần, trong lòng Trần Tiểu Cửu vui mừng vô cùng, nhưng lúc này lại không thể vui mừng mà nắm tay kéo chân Bạch công tử được.
Hắn kiềm chế sự kích động của mình, tiến tới trước mặt Bạch công tử, cười sáng lạn nói:
- Ta biết huynh không chết nổi mà.
Bạch công tử vẫn còn đang mông lung, thấy bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, khéo miệng hơi nhếch lên, yếu ớt nói:
- Huynh chưa tới, ta sao có thể chết được chứ? Huynh tới rồi, ta giải tỏa được nỗi lòng, phần lớn cũng sẽ chết.
- Ha ha… Diêm vương không nhận kẻ ác ôn như huynh đâu.
Tiểu Cửu kéo Bạch công tử, nhíu mi nói:
- Huynh tuy bị trúng độc, nhưng muốn chết cũng không chết được.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào Độc Hoàng, trấn an Bạch công tử nói:
- Vị Độc Hoàng tỷ tỷ này là một cao thủ dùng độc, trong thiên hạ này, không có loại kịch độc nào mà nàng không biết, cũng không có loại độc nào mà nàng không trị được.
- Đừng nói bừa.
Khuôn mặt của Độc Hoàng tiên tử lộ ra một sự ngượng ngùng.
Nàng lấy ra một con dao nhỏ, lấy ra một ít máu trên cánh tay của Bạch công tử, đặt vào trong một cái cốc bạc, lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:
- Loại độc này có thể trị được hay không, một lát nữa sẽ rõ.
Bạch công tử rất suy yếu, lại nằm trên chiếc da hươu, nhưng giãn ánh mắt ra, có thể cảm nhận được sự hưng phấn trong nội tâm của anh ta.
Trần Tiểu Cửu trầm mặc rất lâu, mới nói:
- Thiết Giáp doanh còn lại bao nhiêu binh sĩ? Cự giác cung thủ còn lại bao nhiêu?
Bạch công tử trả lời:
- Thiết Giáp doanh tổng cộng còn lại năm ngàn binh mã, lúc này, trừ đi số người thương vong, trúng độc, chỉ còn lại khoảng hai ngàn người, nhưng đều bị trúng độc ở mức độ khác nhau, ta hôn mê mấy ngày nay, phỏng chừng còn có một tiểu đội bị thương.
- Cự giác cung thủ thì sao?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi:
- Điều ta quan tâm nhất là tình trạng thương vong của họ.
Bạch công tử nói:
- Cự giác cung thủ tổng cộng có năm trăm người, không ai thương vong, cung tiễn không nhiều, chỉ còn lại năm ngàn cây, điều quan trọng nhất là bọn họ trúng độc, không có sức, không kéo được cung.
Trần Tiểu Cửu tính toán sơ qua một chút, cười nói:
- Năm ngàn cung tên là đủ, có thể đánh bại được phản quân của Định Nam vương hay không, xét tới cùng, vẫn nằm trên người cự giác cung thủ.
- Định Nam vương?
Bạch công tử nhấn mạnh:
- Việc này có liên quan gì tới Định Nam vương?
Trần Tiểu Cửu một tay đỡ Bạch công tử dậy, bỡn cợt nói:
- Đội ngũ này không phải tất cả đều là Oa Khấu, tuyệt đại bộ phận đều là quân đội của Định Nam vương lén ẩn núp từ Phúc Kiến đến. Định Nam Vương và Oa Khấu sớm đã cấu kết với nhau, mưu đồ nhiễu loạn quân ta ở phía sau, để chuẩn bị cho chiến tranh sau này.
Tiểu Cửu lại cằn nhằn, kể lại âm mưu và thế cục sau lưng cho Bạch công tử nghe.
Bạch công tử nghe vậy, mới bừng tỉnh, cười nói:
- Người huynh đệ kết giao của huynh Diệp Ngâm Phong luôn giữ vững chủ trương chính sách lôi kéo, ý đồ muốn trấn an Định Nam vương, nếu Diệp Ngâm Phong biết nội tình bên trong, thì còn mặt mũi nào mà nhìn mặt ta nữa.
- Ha ha.
Trần Tiểu Cửu cười lớn nói:
- Đúng vậy, da mặt cũng dày như tường thành, cho dù gặp huynh, cũng sẽ không đỏ mặt, còn vội vàng chào hỏi huynh.
Hai người hàn huyên một hồi, lại thấy Độc Hoàng đi tới, sắc mặt có sự trầm trọng nói không ra lời.
Lòng dạ Trần Tiểu Cửu trầm xuống:
- Độc Hoàng, thế nào? Độc của Bạch công tử có thể hóa giải không?
Việc liên quan tới tính mệnh của Bạch công tử, cho dù Bạch công tử ác nghiệt vô tình hơn nữa, lúc này, cũng có chút bối rối, chờ mong, lo lắng.
Độc Hoàng thở dài, buồn bã nói:
- Thủ đoạn dùng độc của Ma Vương hết sức cao minh, ta tuy biết giải độc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không tìm được thuốc giải, thuốc chúng ta đem theo tuy tốt, lại ít có các thành phần quan trọng.
- Vậy ...vậy làm như thế nào mới được?
Tiểu Cửu nghe vậy, trên trán xuất hiện mấy lớp mồ hôi, nắm chặt tay Độc Hoàng:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nghĩ cách…tuyệt đối không được ngồi yên chờ chết.
- Tiểu Cửu, ngươi mau buông ra, ngươi làm ta đau quá.
Bàn tay mềm mại nhỏ bé như ngọc của Độc Hoàng bị Tiểu Cửu nắm trong tay, cảm nhận được sự nóng bỏng truyền tới từ tay Tiểu Cửu, trong lòng vô cùng ngượng ngùng.
Nàng dùng sức lắc cánh tay, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Tiểu Cửu, chỉ có thể mặc cho Tiểu Cửu siết bàn tay, đôi mắt như sóng, hai má cũng đỏ ửng.
- Ta chưa nói là nhất định không có cách nào mà.
Độc Hoàng ngượng ngùng khẽ cười, lấy ra một bình thuốc giải từ trong túi ra đưa cho hắn:
- May mà có lọ thuốc giải này của Tuyết Tử đưa cho ta, giúp ta giải quyết được một vấn đề lớn. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Tiểu Cửu vui mừng nói:
- Thế này là đủ sao?
Độc Hoàng lắc đầu, chỉ vào tim Tiểu Cửu, bỡn cợt nói:
- Còn cần máu của ngươi.
- Máu của ta?
Tiểu Cửu mờ mịt khó hiểu.
Độc Hoàng nói:
- Võ công ngươi tu luyện là tử vi công đạo Thôi lão tổ chân truyền, trong máu có công hiệu kháng độc, dùng máu của ngươi làm thuốc dẫn, vừa hay có thể có hiệu quả rõ rệt.
Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, cầm lấy một con dao, để ngang trên cánh tay mình, chuẩn bị lấy máu, lại nói:
- Chỉ cần có thể cứu sống được Bạch công tử, cứu sống được hai ngàn Thiết Giáp doanh, và năm trăm cung thủ này, máu của ta tùy ý để tỷ dùng, muốn dùng bao nhiêu, thì dùng bấy nhiêu.
- Đâu cần ngươi lấy máu như vậy?
Độc Hoàng vội cầm lấy dao trong tay Tiểu Cửu, u oán nói:
- Máu của ngươi tuy tốt, nhưng cho dù lấy hết, cũng chỉ có thể cứu được mấy người?
Tiểu Cửu ngây người một lúc lại thở dài:
- Có thể cứu được mấy người thì cứu bấy nhiêu.
Độc Hoàng cười nói:
- Ta có một cách, có thuốc giải này của Tuyết Tử, lại cộng thêm thuốc dẫn là máu của ngươi, hỗ hợp thuốc chúng ta mang theo, phân ra cho hai ngàn Thiết Giáp doanh, năm trăm cung thủ uống, đủ cho họ trong một canh giờ, hồi phục lại trạng thái bình thường.
- Nhưng sau khi trải qua một canh giờ, những tướng sĩ này sẽ trở nên cả người bủn rủn như cũ, tay chân vẫn vô lực.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy mừng rỡ, hai mắt tỏa sáng, đứng dậy nói:
- Có thời gian một canh giờ này, đủ để chúng ta tiêu diệt đại quân của Định Nam vương, đến khi đó, chúng ta sẽ nghĩ cách khác, cho dù lúc đó cả người vô lực, nằm dưới chân núi nghỉ ngơi, cũng không ai để ý tới.
- Được! Vậy lập tức hành động.
Độc Hoàng thuận tay lấy ra một mũi châm từ trong tay áo, lại lấy ra một túi đựng máu.
Lấy mũi châm nhẹ nhàng đặt trên cánh tay của Tiểu Cửu, tuy Tiểu Cửu không cảm giác thấy đau, nhưng những giọt máu tí tách chảy ra, tràn vào trong chiếc..
Độc Hoàng thấy sắc mặt Tiểu Cửu trở nên tái nhợt, mới rút mũi châm ra, nói với Tiểu Cửu:
- Ngươi cứ nghỉ ngơi trước, sau nửa canh giờ, chắc chắn có tin vui.
Trần Tiểu Cửu tuy tinh thần giảm sút, nhưng sao có thể ngủ yên?
Độc Hoàng đi ra, chỉ huy năm trăm quân đạo tặc, lấy hết những dây lưng quấn quanh thân ngựa xuống, đích thân Độc Hoàng chỉ huy, lựa ra những dược liệu cần thiết.
Sau khi Độc Hoàng bận rộn, cuối cùng cũng đem dược chọn xong hoàn tất.
Lại bảo Hoa Như Ngọc lấy ra bát tô trong lều của Thiết Giáp doanh, trộn dược liệu với máu của Tiểu Cửu, còn có cả bình thuốc giải của Tuyết Tử, chế biến, luyện.
Sau khi đun sôi mấy lần, lấy ra cành thảo dược khô, trong bát tô xuất hiện màu vàng da cam, tản ra mùi thuốc.
Độc Hoàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói với Tiểu Cửu:
- Để các binh sĩ có thể đi lại được kia đều xếp hàng uống thuốc đi. Nước thuốc có hạn, mỗi người chỉ được uống ba ngụm.
Trần Tiểu Cửu nhìn số thuốc kia, tò mò nói:
- Cái này…cái này có thể được sao?
Độc Hoàng lắc mái tóc, gương mặt quyến rũ như tiên, có vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, hờn dỗi trừng mắt nhìn Tiểu Cửu, bớn cợt nói:
- Ta không được, lẽ nào ngươi được?
Trần Tiểu Cửu cũng không dám trì hoãn, vội vàng dẫn hơn hai trăm hán tử cùng với Hoa Như Ngọc truyền tin tới các binh lính có thể miễn cưỡng đi lại.
Những người bị trúng độc nghiêm trọng, đám người Tiểu Cửu hoặc bê, hoặc khiêng họ tới bên cạnh Độc Hoàng.
Mấy cây châm trong tay Độc Hoàng đầu tiên là đâm vào huyệt đạo của họ, sau đó là để họ uống thuốc.
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, La Đồng thấy Độc Hoàng đâm vào huyệt đạo, cũng lấy ra mấy cây châm, làm đúng cách, đi theo hỗ trợ.
Hơn hai ngàn năm trăm người, thực sự mất rất nhiều công phu.
Trong thời gian nửa canh giờ, cuối cùng tất cả mọi người đều đã được trị một lần, nửa chén thuốc còn lại mang tới trước mặt Bạch công tử.
Bạch công tử sau khi được kim châm, uống bát thuốc, mím môi, thần sắc không tin, nói:
- Cái này…cái này chính là thuốc giải sao? Sao ta không có cảm giác gì?
Vừa nói xong, liền cảm thấy trong bụng ùng ục, đau nhức khó chịu, Bạch công tử cơ thể suy yếu không ngờ nhảy dựng lên, ôm bụng chạy ra khỏi sơn động.
Tiểu Cửu tò mò, ngoái đầu nhìn bóng dáng Bạch công tử, cười hỏi Độc Hoàng:
- Anh ta đang làm gì vậy? Sao lại hầu vội như thế?
Độc Hoàng che miệng, cười rạng rỡ:
- Anh ta đang bài độc đi.
- Nói như vậy…thuốc này hữu dụng?
Trần Tiểu Cửu kích động, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Độc Hoàng.
- Ngươi nói xem?
Độc Hoàng mệt mỏi không còn sức, chỉ là khẽ giãy ra, để tùy ý Tiểu Cửu nắm tay.
- Vậy tại sao những binh sĩ kia không bài trừ độc ra ngoài?
- Dược lượng của họ ít, phản ứng đương nhiên là chậm một chút! Nhưng, bây giờ hẳn là lúc bài độc rồi.
Độc Hoàng vừa nói xong, Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn, liền thấy các binh sĩ vốn uể oải đều ôm bụng, nhắm thẳng vào rừng mà chạy.
Thấy bộ dạng lo lắng của họ, giống như sợ độc dược sắp tràn ra trong đũng quần.
Thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Cửu cũng yên lòng.
Lặng chờ một lát, liền thấy thần sắc của Bạch công tử thoải mái trở về sơn động, một tay bám vào cửa động, một tay che bụng, khéo miệng nở nụ cười yếu ớt:
- Ta…ta không ngờ cảm thấy đói, còn còn có cái gì để ăn không?
Tiểu Cửu kinh ngạc, nhìn Độc Hoàng.
- Nhìn ta làm gì?
Hai má Độc Hoàng đỏ ửng lên, nhẹ nhàng nói:
- Vừa có chuyển biến tốt, chính là muốn ăn, chỉ sợ đói chết rồi đó sao?