Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 726: Mây mù tan, trăng lại sáng



Trần Tiểu Cửu cũng không né tránh, mặc cho roi của Hoa Như Ngọc quất lên người mình, đôi mắt hàm chứa nhu tình mật ý, nhìn nàng nói:

- Hoa muội muội, ta yêu nàng không? Nàng còn không biết sao?

Một câu nói, khiến Hoa Như Ngọc đôi mắt quyến rũ, hai má nóng lên..

Trần Tiểu Cửu thấy mà thèm, lại đưa ánh mắt mê ly đảo khắp trên gương mặt quyến rũ của Hỗ tam nương, bỡn cợt nói:

- Mẹ nuôi, ta yêu Hoa muội muội hay không, mẹ là người biết rõ nhất.

- Ta...ta sao có thể biết chứ? Tiểu Cửu, ngươi lại ăn nói lung tung rồi.

Hỗ Tam Nương nhớ tới cảnh tượng đêm qua giữa Tiểu Cửu và Ngọc Nhi, trong lòng không kìm nổi sự ngứa ngáy.

Cảm giác mê người lúc nửa đêm đó, dường như lại dâng lên.

Độc Hoàng nhìn ra sự quẫn bách của Hỗ tam nương, gương mặt như một nàng tiên nở ra nụ cười, xuất ngôn hóa giải nói:

- Tiểu Cửu, bọn ta đi một chuyến tới Phúc Kiến, thu hoạch được không ít! Vừa lúc cũng thừa cơ gặp được hồng nhan tri kỷ của ngươi, Hồng Hạnh cô nương! Không thể không nói, vận may của Tiểu Cửu quá tốt, mỹ nữ khắp trong thiên hạ, đều bị ngươi lấy đi.

- Hồng Hạnh sao rồi? Có khỏe không? Còn nhớ ta không?

Vừa nhắc tới Hồng Hạnh, hắn liền như lạc vào thế giới khác, người con gái đầu tiên trao cho hắn tấm thân trinh nữ của mình, trong lòng Tiểu Cửu thấy vô cùng hổ thẹn.

Sau đêm lưu tình hương diễm đó, mình lại không có chút tin tức nào của nàng, lúc này, từ trong miệng Độc Hoàng nói ra, Tiểu Cửu vô cùng kích động, kinh ngạc nhìn khuôn mặt quyến rũ của Độc Hoàng, trong lòng vô cùng nôn nóng.

Thấy ánh mắt Tiểu Cửu chăm chú nhìn khuôn mặt quyến rũ của mình, trên mặt Độc Hoàng cũng trở nên nóng bỏng khó chịu.

Không thể không thừa nhận, đôi mắt nặng tình như vậy của Tiểu Cửu, quả thật có thể làm trái tim các cô nương xao xuyến, bằng không, Hỗ tam nương cũng sẽ không trầm luân trong đó mà vui mừng đau khổ cùng song song tồn tại.

Độc Hoàng thoáng tĩnh tâm lại, thở dài một hơi, bình phục lại chút hoảng loạn trong lòng, mới giơ khuôn mặt nóng bỏng lên, nói:

- Hồng Hạnh yêu ngươi như vậy, sao có thể quên ngươi?

- Thật sao ?

Trần Tiểu Cửu vui mừng nhảy lên, đi tới bên cạnh Độc Hoàng, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, thúc giục nói:

- Độc Hoàng, nàng mau nói với ta những việc xảy ra ở Phúc Kiến đi.

Độc Hoàng vốn tâm thần hoảng hốt, bị Tiểu Cửu chạm vào như vậy, trong lòng nhảy loạn lên, nhớ tới tiếng thở dốc của Tiểu Cửu và tiếng rên rỉ của Hoa Như Ngọc hôm qua, vành tai của Độc Hoàng cũng đỏ ửng tựa như nhuốm máu.

Nàng cúi đầu, che hai gò má, nỉ non nói:

- Cơ thể ta không được thoải mái lắm, ngươi để Ngọc Nhi nói với ngươi đi.

- Cơ thể không thoải mái? Chỗ nào không thoải mái?

Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của Độc Hoàng, cười đầy thâm ý, dặn dò:

- Ờ, vậy không bị lạnh là tốt rồi.

Độc Hoàng cắn chặt môi, đôi mắt quyến rũ lén nhìn Tiểu Cửu, nghĩ thầm: Tên tiểu tử này nhất định là nghĩ lung tung rồi.

Hoa Như Ngọc uống vài ngụm trà, mới phóng khoáng nói:

- Ta và Nguyệt Thần tỷ tỷ, Độc Hoàng cùng tới tổng đàn của Tà nguyệt giáo, Tà Nguyệt giáo đã sụp đổ, hơn năm trăm người chia thành ba phái, từng phái tự chiến.

- Trong đó, Hồng Hạnh cầm đầu, tứ đại hoa đán phụ trách hơn một trăm người, thế lực yếu nhất. Xét tới cùng, đều là những con rối phản đồ mà Định Nam vương bồi dưỡng, đả kích Hồng Hạnh, thu nạp được những tàn dư, sử dụng cho Định Nam vương.

Lại là Định Nam vương?

Trần Tiểu Cửu đã nhớ kỹ người hoành tráng này.

Tên này quả nhiên không phải thứ gì tốt, người này không chỉ có thù với Hoa muội muội, có thù với Mỵ Nhi, có thù với Đan Nhi, Song Nhi, không ngờ còn có thù với cả Hồng Hạnh.

Mà những mỹ nhân này sau này đều là vợ của mình.

Tóm lại, Định Nam vương chính là thâm thù đại hận với mình, xem ra nếu không chế phục y, những bà vợ của mình sao có thể hạnh phúc chứ?

Hoa Như Ngọc bình tĩnh nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, Độc Hoàng, còn cả ta, dẫn mười mấy huynh đệ trở về, lập tức lấy lại thế cân bằng cho đại cục, sức hiệu triệu của Nguyệt Thần tỷ tỷ rất dũng mãnh, dưới sức sát phạt quyết đoạn, chưa có người dám phản kháng lại, còn Độc Hoàng lại hạ kịch độc bọn chúng, thuốc giải chỉ có Độc Hoàng mới có, cho nên, nhanh chóng khống chế được cục diện, san bằng thế lực phản loạn, Tà Nguyệt giáo lại quay trở lại trong tay Nguyệt Thần.

Hô…

Trần Tiểu Cửu nghe tới đây, cuối cùng cũng yên lòng.

Hắn thở phào một cái nói:

- Nếu Định Nam vương gãy cánh quay về, vậy Nguyệt Thần tỷ tỷ và Hồng Hạnh tại sao không cùng về với mọi người?

Hoa Như Ngọc lườm Tiểu Cửu một cái, mới buồn bã nói:

- Lẽ nào huynh không biết? Mẫu thân của Hồng Hạnh vẫn còn trong tay Định Nam vương?

- Nguyệt Thần tỷ tỷ và Hồng Hạnh đang tìm cách cứu mẫu thân của Hồng Hạnh ra khỏi tay Định Nam vương! Bằng không, huynh tưởng Hồng Hạnh muốn ở lại đó, chịu nỗi khổ tương tư sao?

Hóa ra là vậy!

Trần Tiểu Cửu lại có thâm ý truy vấn:

- Mẫu thân của Hồng Hạnh có phải tên là Lý Nhàn Ngư?

- A, sao huynh biết? Huynh biết xem bói à?

Hoa Như Ngọc nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu, mặt đầy nghi vấn:

- Hồng Hạnh rõ ràng nói đây là bí mật, không được nói cho bất cứ ai, mà huynh lại biết, thật đúng là thần.

Lúc này, Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng xâu chuỗi mối quan hệ giữa Chu Hoa, Hàn Mặc Tuân, Khổng Nghi Tần, Chu lão phu nhân, Lý Nhàn Ngư, Định Nam vương lại, không có gì nghi ngờ nữa.

Thấy khuôn mặt như tỉnh ngộ của Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc nói:

- Huynh làm gì mà lúc nào cũng thần thần bí bí thế? Đúng rồi, muội quên không hỏi huynh, Y Đằng Tuyết Tử sao lại muốn giết huynh? Có phải huynh đã đắc tội với người ta, người ta không phục, nên muốn ra tay giết huynh không?

Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu xám xịt lại, thầm nghĩ, ta còn cần phải thất lễ với Y Đằng Tuyết Tử sao?

Hai người chúng ta tâm đầu ý hợp, thiếu chút nữa đột phá qua tầng cửa sổ, chỉ cần không cẩn thận, lập tứccó thể bốc cháy!

- Hoa muội muội, đó không phải là Tuyết Tử, mà là Ma Vương của Uy quốc, chỉ là bị người khác sai khiến, đóng giả thành dáng vẻ của Tuyết Tử, xông lên giết ta.

Sau đó, Tiểu Cửu lại tường thuật lại chuyện đó một lần, lại không hề đề cập tới đoạn chuyện của Hàn Mặc Tuân, giữ lại để sau này nói tỉ mỉ với Hỗ tam nương.

Vẻ mặt Hoa Như Ngọc lo lắng, nhíu mi nói:

- Thật may cho chàng , tại sao Ma Vương phải giả trang Tuyết Tử hành thích huynh? Nhất định là giữa huynh và Tuyết Tử có gian tình gì, bị người muốn hại huynh phát hiện, sau đó Ma Vương mới giả trang làm Tuyết Tử giết huynh, đúng không?

Hoa Như Ngọc nói, sức vô cùng lớn, thật ra là đang nổi giận.

Trần Tiểu Cửu vội nhảy ra, nhìn chiếc ghế bị roi quật nát, ngượng ngùng giải thích:

- Bọn ta trong sạch, đâu có cái gì đáng để nàng nổi giận chứ? Đến lượt nàng quay lại, lại không cho ta nói, hại ta ngày đêm mong nhớ nàng, chẳng lẽ nàng làm vậy là đúng sao?

Hoa Như Ngọc cứng họng, đỏ mặt nói:

- Muội cũng về trước khi trời tối, không nói với huynh, là muốn xem chúng ta rút cuộc có phải là tâm đầu ý hợp không?

- Chỉ là không ngờ, cái đồ vô lương tâm huynh, không ngờ lại bị truy sát tới đây, nghĩ lại thấy thật buồn cười.

Trần Tiểu Cửu thấy câu nói này của mình đã qua ải chuyện của Tuyết Tử, cũng không truy cứu nữa.

Giữa trưa, Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng, La Đồng, đều đi ra ngoài trước, chỉ còn lại minh Hỗ tam nương ở lại trong phòng.

Hỗ tam nương thấy Tiểu Cửu quăng ánh mắt về phía mình, sợ hắn không biết nông sâu mà nhào bổ về phía mình, liền bối rối đứng dậy muốn đi.

Trần Tiểu Cửu vội vàng đứng dậy giữ nàng lại.

Hỗ tam nương che ngực, liền lùi lại phía sau, năn nỉ nói:

- Tiểu Cửu, ngươi phải hiểu, chúng ta không thể nào, đây là trong sơn trại, tai mắt phức tạp, ngươi phải nghĩ cho kỹ.

Thấy Hỗ tam nương bị mình dọa cho bộ dạng nép lại, Trần Tiểu Cửu tuy thèm thuồng, nhưng nghĩ đang ở trong sơn trại, vẫn không nên quá đáng, mỉm cười thâm trầm.

Đau lòng nói:

- Mẹ nuôi, mẹ đừng sợ, ta muốn nói với mẹ một chuyện, hung thủ giết chết Chu Hoa, ta đã tìm được.

Hỗ tam nương nghe vậy, nắm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt biến sắc:

- Là ai?

Tiểu Cửu nói:

- Là Hàn Mặc Tuân.

- Sao lại là hắn? Hắn là bạn tốt của Chu Hoa khi còn sống mà…

Hỗ tam nương vẻ mặt từ chối cho ý kiến.

- Điều càng khó ngờ tới nhất, mới là điều có khả năng là thật nhất…

Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, liền kể lại rõ ràng chân tướng.

Trong lòng Hỗ tam nương bốn bề sóng dậy, chỉ có cầm tay Tiểu Cửu mới có thể cảm nhận được có chút an ủi.

Tiểu Cửu thuận thế ôm Hỗ tam nương vào lòng, an ủi nói:

- Nàng yên tâm. Mỵ Nhi cô ấy rất tốt, rất vui vẻ, báo thù cho cha rồi, cũng coi như là sự hiếu thảo của Mỵ Nhi.

Cảm nhận được trái tim Tiểu Cửu đập càng ngày càng mạnh, Hỗ tam nương giãy ra khỏi lòng Tiểu Cửu mà đứng lên, rời xa Tiểu Cửu một chút, mới thở dài nói:

- May mà có Tiểu Cửu ngươi, nếu không vụ án này, chỉ có thể chìm xuống đáy biển.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Hàn Mặc Tuân tuy tan xương nát thịt, nhưng hung thủ giết chết Chu Hoa, còn có Tôn Khoa, Định Nam vương, bọn họ đều có liên quan tới cái chết của Chu Hoa.

- Những người này, chúng ta đều phải diệt trừ, Định Nam vương quá xa, ngoài tầm tay của ta.

- Nhưng Tôn Khoa, ta có thể giết chết! Hơn nữa, ta còn rất nghi ngờ, Ma Vương sở dĩ có thể tìm được Hàn Mặc Tuân, tiến tới giết ta, nhất định là có liên quan mật thiết tới Tôn Khoa.

Hỗ tam nương lại lo lắng nói:

- Chỉ là, giết một mệnh quan triều đình, sẽ không có lợi cho ngươi, ít nhất tuyệt đối không được có sai sót.

Trần Tiểu Cửu cười:

- Đương nhiên, ta làm việc nàng còn không yên tâm sao? Những việc có thể cho người khác vào đại lao, ta tuyệt không cần đích thân ra tay.

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, lại giơ móng vuốt, vươn về phía Hỗ tam nương.

Hỗ tam nương thở hổn hển, tránh né.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của Hoa Như Ngọc:

- Mẹ nuôi, mẹ đang ở đâu? Các huynh đệ đều đang đợi mẹ và Tiểu Cửu mừng công?

Hỗ tam nương giật mình, vội sửa sang lại y phục, quay lại chỗ ngồi.

Trần Tiểu Cửu bay vọt tới, ngồi trên bàn cách xa Hỗ tam nương mười mấy thước, cầm một cuốn sách, nhìn lung tung.

Hoa Như Ngọc mở cửa, thấy hai người vẻ mặt nghiêm trang, không khỏi kỳ lạ, đợi khi thấy quyển sách trong tay Tiểu Cửu, không khỏi cười lớn.

Trần Tiểu Cửu buồn bực nói:

- Nàng cười gì?

Thầm nghĩ lẽ nào Hoa muội muội phát hiện ra điều gì?

Trái tim Hỗ tam nương cũng bốn bề sóng dậy theo tiếng cười của Hoa muội muội.

Hoa Như Ngọc cười đủ rồi, mới nói với Tiểu Cửu:

- Sách của huynh ngược rồi.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt xám lại, phát hiện ra đôi mắt của Hoa muội muội đang nhìn chăm chú mình, từng chữ nói:

- Tiểu Cửu, huynh căng thẳng gì chứ? Có phải có việc gì giấu muội không? Huynh nói thật với muội đi? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv