Con phố Dương Liễu, một con phố phồn hoa nhất của thành Hàng Châu, luôn rộn ràng tấp nập, người qua kẻ lại, ở đây đã từng có một kỹ viện không hề thu hút khách làng chơi.
Thế nhưng dưới áp lực của Tửu Hương lầu và Hà Hoa lầu, ông chủ sau lưng đó cũng không chịu nổi sự tàn phá của việc giăng lưới bắt chim, liền bán kỹ viện đó cho Phan gia, thu dọn đồ đạc, biến khỏi thành Hàng Châu.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt thấy khả quan, bốn phương thông suốt, phong thủy thượng giai, chủ yếu là kỹ viện lại nằm đối diện với hiệu thuốc đáng nể trọng nhất của Lý gia – Vạn Xuân Đường.
Sự thịnh vượng của Vạn Xuân Đường dùng một từ "xuân mãn phong hoa" để miêu tả cũng không phải là quá đáng.
Mỗi buổi sáng, người dân tới đây chẩn bệnh xếp thành hàng dài, chỉ vì Vạn Xuân Đường có một vị lang trung đức cao vọng trọng – Vạn Thọ Sơn! Y thuật siêu sao, có vẻ đẹp của sự hồi sinh.
Trần Tiểu Cửu cũng không che giấu, mua cái kỹ viện này chủ yếu là muốn khua chiêng múa trống, tô son trát phấn.
Nhưng không ai hiểu được, diện tích của thanh lâu này đủ để mở mười hiệu thuốc, mà Trần Tiểu Cửu lại dùng nó chỉ để mở ra có một hiệu thuốc, có khác gì dùng dao trâu mổ gà đâu?
Cái này…phí thuê nhà có thể kiếm lại được hay không, cũng rất khó nói.
Những người nhàn nhã cả ngày không có việc gì làm ngồi trong quán trà bàn luận này nọ, vì có vết xe đổ, đều không coi trọng hành động hoang đường này của Trần Tiểu Cửu.
Một số thương gia nhìn xa trông rộng, lại rất có hứng thú với việc này, nghiền ngẫm xem liệu Trần Tiểu Cửu rút cuộc có thể tạo ra một luồng gió mới ở đất Hàng Châu này hay không.
Hành động tiến quân vào ngành thảo dược của Trần Tiểu Cửu vô cùng xôn xao, các chưởng quỹ của các hiệu thuốc của Lý gia, vô cùng lo lắng với việc này, ai cũng chờ đợi xem diệu kế của Lý lão gia sẽ thế nào.
Trong đó, đại chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường – Trung Vạn Toàn, là lo lắng nhất.
- Tại sao?
Phải biết hiệu thuốc của Trần Tiểu Cửu mở ra nằm đối diện với Vạn Xuân Đường, hơn nữa Vạn Xuân Đường, lại là cửa hàng của Lý gia, nếu Vạn Xuân Đường suy sụp, vậy có nghĩa là ngành thảo dược của Lý gia cũng sẽ suy sụp.
Lý phủ, hậu hoa viên, đình.
Tuy gió thu thổi qua, Lý lão gia vẫn thích ngồi ở hậu hoa viên ngắm hoa cúc đang nở, cánh hoa màu tím đẹp đẽ đó mang lại cho người ta một dũng khí không tả được.
Lý lão gia mặc bộ quần áo dày dặn, bưng một chén trà nóng, kiên trì nghe những lời kể khổ và sự lo lắng của các chưởng quỹ.
- Lý lão gia, tên Trần Tiểu Cửu khí thế vô cùng , chúng ta không thể không đề phòng.
- Đến bây giờ, những việc mà Trần Tiểu Cửu quyết tâm làm, không có việc gì là không thành công, chúng ta nhất định không thể phớt lờ.
Những tiếng lo lắng liên tiếp vang lên.
Lý lão gia nghe thấy sự lo lắng của mọi người, nhìn Lý Phách Thiên, cười hì hì nói:
- Tiểu Thiên, con thấy thế nào?
Lý Phách Thiên không ngờ phụ thân sẽ hỏi như vậy, trước mắt nhiều chưởng quỹ , mặt đỏ lên, lại không thể trả lời, thưa dạ rất lâu, mới lắp bắp nói:
- Cha! Theo con thấy chúng ta không bằng chơi hiểm chút, thừa cơ giết Trần Tiểu Cửu, đừng nói hiệu thuốc, để hắn ngay cả danh tính cũng mất tiêu.
Phốc…
Lời vừa nói ra, khỉ khiến các chưởng quỹ đều kinh ngạc, nước trà phun ra.
Tất cả các chưởng quỹ đều biết, khi Trần Tiểu Cửu chưa làm nên trò trống gì, thì đã ép Lý Phách Thiên vào chỗ chết, thậm chí đánh cho hôn mê bất tỉnh, còn có con rể Ngô Thiên Phát, bị Trần Tiểu Cửu cho thành thái giám, mà cũng không dám lên tiếng.
Còn hôm nay, Trần Tiểu Cửu có được kết quả này, hùng bá thủy vận, quân đoàn Anh Mộc trong tay có mấy trăm huynh đệ đều là những người đánh nhau không cần mạng, ngay cả Long Đại cũng bị hắn chế phục.
Vậy thì thế lực hắc ám của Lý gia dựa vào cái gì mà tranh đấu với Trần Tiểu Cửu?
Đó không phải là tự tìm tới cái chết sao?
Nghe thấy lời chế nhạo của chưởng quỹ, Lý Phách Thiên xấu hổ không nói thêm được gì.
Từ sau khi bị Trần Tiểu Cửu đánh, Lý Phách Thiên không chỉ mất đi anh rể, hơn nữa còn trở mặt thành thù. Do đó, cũng khiến Lý lão gia càng thêm thất vọng với y.
Gần đây điều khiến lão phẫn nộ là, tên Trư Ngộ Năng từng nổi danh ngốc nghếch trước đây không ngờ đột nhiên trở nên thông minh, trí tuệ, một mình chống đỡ cả cơ nghiệp khổng lồ của Chu gia, vẫn thấy vô cùng dễ dàng.
Điều này càng khiến Lý Phách Thiên cảm khái sự bất công của ông trời: Thằng nhãi này có phải là đã được ăn linh đan diệu dược hay không? Mẹ nó, ở đâu có bán thứ này chứ? Ta cũng muốn ăn thử xem.
Lý lão gia cười, thưởng trà, mắt híp lại, nhìn bóng trong nước, nhẹ nhàng nói:
- Hắn tung hoành thế nào mặc hắn, gió mát đỡ núi cao, hắn mạnh thì cứ mạnh, minh nguyệt chiếu đại giang.
Mọi người không ngờ sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ hàm ý trong đó.
Lý lão gia lại nói:
- Gặp chuyện chớ hoảng sợ, nghĩ thông được nội tình bên trong đó, quyết định cũng chưa muộn! Các ngươi hãy suy nghĩ, Trần Tiểu Cửu quay sang kinh doanh dược liệu mục đích cơ bản là gì?
Mọi người lắc đầu không nói.
Lý lão gia sâu xa nói:
- Trần Tiểu Cửu cùng một nhà với Chu gia, nếu ta đoán không lầm, hẳn là dưới sự tấn công vào hàng vải vóc của chúng ta đã gây ra một sự đả kích lớn cho Chu gia.
- Trần Tiểu Cửu mới nghĩ ra chiêu tấn công vào ngành thuốc, để làm nhiễu loạn thế tiến công của chúng ta, dẫn đến chúng ta sẽ chủ yếu dùng hết sức lực vào ngành thảo dược, khiến Chu gia có cơ hội thở dốc.
Các chưởng quỹ vừa nghe, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, không thể không bái phục sự cao minh của Lý lão gia.
Lý Phách Thiên nghe vậy, vội vàng nói theo:
- Cha nói rất đúng! Thiên nhi chính là có ý này.
Tận dụng mọi thứ như vậy, lại khiến các chưởng quỹ một lần nữa có một trận cười sảng khoái.
Lý lão gia nhìn Lý Phách Thiên, không khỏi thở dài, lườm Chu Bình truy vấn nói:
- Chu chưởng quỹ, ngươi nói chúng ta phải làm thế nào?
Hôm nay tới đây đều là các đại chưởng quỹ làm trong ngành thảo dược, vốn không có việc gì của Chu Bình, nhưng việc giữa thảo dược và vải vóc vì Trần Tiểu Cửu mà có liên quan tới nhau, lại không thể phân ra rõ ràng.
Chu Bình đứng dậy, chắp tay nói:
- Chu Bình cho rằng, Trần Tiểu Cửu làm thảo dược, không có kinh nghiệm, lại là người ngoài ngành, không có con đường của thảo dược, chỉ có đánh lén, bất túc vi lực.
- Hơn nữa, thông qua việc này, còn có thể tính ra, Chu gia đã tổn hao nguyên khí, không chống đỡ nổi bao lâu nữa, nếu không, Trần Tiểu Cửu cũng không thể nghĩ ra cách ấu trĩ như vậy.
- Được! Nói rất hay! Chu Bình, ngươi vẫn rất biết nhìn xa.
Lý lão gia tán dương gật đầu, cười nói:
- Trần Tiểu Cửu tuy rằng lợi hại, nhưng Lý gia chúng ta đâu có dễ đối phó như vậy? với ngành đối ngoại chuyên nghiệp, với sự đơn bạc hùng hậu; với ưu thế này, có gì đáng sợ chứ?
Các chưởng quỹ thấy Lý lão gia phân tích như vậy, sự lo lắng vừa rồi đã ổn định lại nhiều.
Lý lão gia lại nói với mọi người:
- Lời của Chu Bình, ta đương nhiên rõ, hành động của Trần Tiểu Cửu đã nói rõ Chu gia đang gặp khó khăn. Đã đi tới bờ vực của sự sụp đổ, chỉ cần chúng ta lại gióng trống khua chiêng, là có thể công phá, đến lúc đó, chúng ta sẽ khống chế được cả ngành vải vóc, đồ sứ và hiệu thuốc trong tay, Trần Tiểu Cửu hắn có làm trâu, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ta.
Mọi người nghe vậy, cười ha ha.
Chu Bình do dự một lát, khó xử nói:
- Chỉ là, Lý lão gia, số bạc kia, mãi mãi không đủ để mở ra một cửa hàng mới, chúng ta có thể tạm hoãn lại không?
- Không! Quyết không thể được.
Lý lão gia hung hăng đập bàn, quyết đoán nói:
- Không có bạc, có thể rút ra từ ngân hàng, không cần phải vội, đợi những ngày này qua đi, có thể thoải mái chút.
Chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường Vương Khải Niên do dự, vẻ mặt đau khổ sầu não, không hài lòng nói:
- Lão gia, ta có chút nghi ngờ, Trần Tiểu Cửu tuy còn trẻ, nhưng đa mưu túc trí, lòng dạ thâm hiểm, mỗi từ mỗi hành động đều lộ ra sự kỳ hoặc! chúng ta không thể không phòng…
- Hơn nữa, ta tuy không quản việc kinh doanh của ngân hàng tư nhân, nhưng đại khái cũng biết, vòng quay của các ngân hàng tư nhân, bạc lưu thông nếu quay vòng không kịp, sẽ bị bách tính nghi ngờ, vậy thì hậu hoạn vô cùng, sẽ làm tổn thương tới nguyên khí, vẫn xin lão gia suy nghĩ kỹ.
Lý lão gia cười lạnh một tiếng, đối với tên Vương Khải Niên càng ngày càng không nghe lời này vô cùng bất mãn, lạnh lùng đỡ tay áo, hừ nói:
- Con mắt thiển cận, khăng khăng một mực.
Vương Khải Niên bị Lý lão gia răn dạy, khiến các chưởng quỹ của các hiệu thuốc rất vui: cho ngươi bớt sỹ, để ngươi nhiều chuyện, chọc lão gia tức giận.
Lý lão gia lại nhìn Vương Khải Niên hỏi:
- Ta lại hỏi ngươi, tài sản mà Trần Tiểu Cửu và Chu gia liên hợp lại, có sự hùng hậu của Lý gia không?
Vương Khải Niên bất đắc dĩ gật đầu:
- Không có.
Lý lão gia lại nói:
- Nếu Trần Tiểu Cửu và Chu gia liên hợp lại, cũng không có sự hùng hậu của Lý gia, vậy thì chúng ta sao có thể rơi vào tuyệt cảnh chứ? Khải Niên, sau này gặp việc gì ngươi cũng cần động não, đừng nói lung tung.
- Nhưng mà!
Vương Khải Niên đỏ mặt nói:
- Lão gia lẽ nào quên rồi, Long Đại chẳng phải cũng có thế lực lớn hơn Trần Tiểu Cửu, không phải cũng sụp đổ sao? Bởi vậy chúng ta nên…
- Hỗn xược.
Lý lão gia vỗ bàn, đỏ mặt nói:
- Vương Khải Niên, Long Đại là cái gì, sao có thể so sánh với ta?
Chu Bình vừa nhìn có cửa, vội vàng cười quỷ dị, tận dụng thời cơ:
- Ta nói Khải Niên à, lão gia ngang dọc một đời, hỏa nhãn kim tinh, đâu có chuyện không nhìn thấu sự việc chứ? Trần Tiểu Cửu à sao có thể sợ hắn? Hơn nữa…
Chu Bình lén nhìn Lý lão gia, u oán nói:
- Vạn Xuân Đường là sự kiêu ngạo của Lý gia chúng ta, cũng là hiệu thuốc tốt nhất của Lý gia, hơn nữa nằm đối diện với hiệu thuốc của Trần Tiểu Cửu! Lại nói người dựa vào một hơi, nếu huynh thư giãn một chút, mất đi dũng khí đối kháng với Trần Tiểu Cửu, vậy thì Lý gia chính là có thể gặp nguy.
Lời vừa nói ra, Vương Khải Niên hít một hơi: đây rõ ràng là những lời ly gián mà.
Y tức đến đỏ mặt, chỉ vào Chu Bình nói:
- Cái đồ chân ngoài dài hơn chân trong nhà ngươi, dựa vào cái gì mà tự dưng ác tâm phỏng đoán ta? Ai mà không biết, ta trung thành với Lý gia thế nào chứ?
- Trung thành và tận tâm?
Chu Bình hừ một tiếng, cười âm hiểm nói:
- Ta thấy cậy thế khinh người mới đúng.
- Ngươi…
Vương Khải Niên gần như sắp ngất đi, chỉ vào mặt Chu Bình nói:
- Tiểu nhân đắc chí! Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Sau đó, cũng không nể mặt của Lý lão gia, phẩy tay bỏ đi.
Các chưởng quỹ hoặc là đố kị, hoặc là thiển cận, đều biểu thị sự bất mãn với Vương Khải Niên.
Chu Bình thở dài, u oán nói:
- Lão gia, ngài xem trọng ta như vậy! Ta thật sự rất cảm động, không ngờ ta chỉ nhắc nhở Vương Khải Niên một câu, hắn liền mắng ta là tiểu nhân, đây…đây không phải là làm mất mặt lão gia sao?
Lời vừa nói, Lý lão gia vốn không để ý gì, sắc mặt trầm xuống, như bịt kín một tầng tro bụi.