Trong lòng Trần Tiểu Cửu nóng như lửa, ôm vòng eo của Tiểu Đường muội muội, hôn xuống, hai chân nhỏ của nàng quơ loạn trên người, lại cảm thấy hết sức nghiện, một bàn tay duỗi xuống dưới, chạm tới cánh rừng thần bí, ấm áp ẩm ướt, cảm nhận được sự trắng mịn và thơm tho.
- Cửu ca… huynh thật háo sắc!
Tiểu Đường muội muội cũng biết cánh rừng của mình nước dâng thành lũ, trong lòng vô cùng khó chịu, một luồng nhiệt nóng kỳ lạ từ dưới thân rong ruổi trào ra.
Nơi đó ẩm ướt càng thêm ẩm ướt, khiến nàng càng thêm thẹn thùng. Nàng ra sức ôm lấy cổ hắn dựa trên người hắn, mặc cho hắn khinh bạc.
Trong phòng tràn ngập một cỗ hương diễm mê người…
Đang khi tình nồng, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng cười khanh khách đến trêu tức:
- Tiểu Cửu thối, huynh ở đâu? Huynh thấy muội thông minh không? Không đùa với huynh một chút, huynh không thể biết Tuệ Nương lợi hại!
Trần Tiểu Cửu đang cùng Tiểu Đường muội muội kề cận chạm tai trao mắt, liền bị âm thanh kiêu ngạo của Tuệ Nương làm giật mình kinh hãi. Hắn lập tức từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt u oán bảo Tiểu Đường muội muội tiếp tục giả vờ ngủ.
Dáng người hắn như kiếm, lập tức từ trong phòng chạy ra ngoài đại sảnh, một lần nữa bịt khăn lên mắt, đeo bông vào tai, xung quanh bỗng chốc lại rơi vào mờ mịt, giả vờ lẩm bảm:
- Tuệ Nương, nàng rốt cuộc ở nơi nào? Cửu ca tìm nàng muốn buồn lòng.
Trong lòng hắn lại thầm kêu may mắn: may mắn vừa rồi mình chưa quá đà, mới chỉ sờ soạng một chút. Nếu hắn đi hơn một chút nữa, đang lúc nhiệt huyết sóng trào, núi lửa dâng cao mà Tuệ Nương về giữa chừng, chẳng phải hắn bị bắt thông dâm tại giường sao.
Tuệ Nương tiến vào trong phòng, liền nghe thấy âm thanh loạn hưởng, đưa mắt nhìn trong lòng nàng không khỏi đắc ý cực điểm: thấy Trần Tiểu Cửu đang loạn chuyển quanh bệ bếp, đụng rơi hết các đồ trên đường di chuyển của hắn, trong phòng lúc này đã thành một mớ hỗn độn.
Tuệ Nương vừa khổ tâm, vừa đắc ý, tiến đến kéo khăn bịt mắt và bông bịt tai của hắn ra, oán giận nói:
- Huynh sao lại thế này? Muội trốn ở bên ngoài, ngươi lại tìm đến phòng trong? Chẳng lẽ huynh còn tưởng muội cùng huynh chơi nữa sao? Không để cho huynh nhìn vào, huynh còn không biết lợi hại của Tuệ Nương.
Trần Tiểu Cửu liên tục xin tha, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu không phải muội không để ta bắt được muội, ta làm sao có thể phát hiện ta bí mật to lớn của Tiểu Đường muội muội chứ?
Lúc này, hắn có tật giật mình, đã không còn tâm tư chơi đùa cùng Tuệ Nương, trêu chọc vài câu lung tung, đùa vui vẻ một hồi, liền tiếc nuối rời khỏi nhà nàng.
Trong lòng Tuệ Nương đắc ý, liếc mắt thấy cửa phòng của Tiểu Đường muội muội không ngờ mở ra, liền bước vào.
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, Tuệ Nương ngửi vài cái, thấy được hương vị xuân ý dạt dào, không rõ hương vị kia từ đâu mà đến.
Thấy chăn của Tiểu Đường nhẹ nhàng buông lơi, không khỏi tiến lại xốc lên, cười hì hì:
- Tiểu Đường muội muội, ta xem muội đang làm trò gì? Trốn ở trong chăn cựa quậy thế nào, rốt cuộc đã làm những gì?
Nàng thấy bàn tay bé nhỏ của Tiểu Đường muội muộ thành khẩn nắm chặt, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, ngượng ngùng đỏ mặt nói:
- Muội…muội ngứa…
- Ngứa? Ha hả… chỗ đó thế nào tự dưng lại ngứa được?
Tuệ Nương dụng tâm kín đáo cười xấu xa, ánh mawtrs bỗng du ngoạn trên ngực Tiểu Đường muội muội, nhìn lại chính mình, vẻ mặt cười cười đầy hâm mộ nói:
- Tiểu Đường muội muội, vóc dáng không tồi, không ngờ muội còn lớn hơn ta không ít đâu! Tỷ thật hâm mộ muốn chết…
Tiểu Đường muội muội ngượng ngùn một lần nữa kéo chăn lên, an ủi nói:
- Tuệ Nương tỷ tỷ mới thật vừa vặn, muội… Muội không nhìn ra tỷ.
- Có gì không nhận ra tỷ?
Tuệ Nương vỗ bàn tay một chút, khẽ đảo mắt nói:
- May mắn tỷ về sớm, bằng không để Tiểu Cửu đại sắc lang kia phát hiện của muội lớn như vậy, nói không chừng lập tức hạ vũ khí đầu hàng, đó chẳng phải thuận tiện cho đồ xấu xa đó sao.
Tiểu Đường muội muội ngoài miệng phụ họa, trong lòng lại không cho là đúng: Nếu không phải Tuệ Nương tỷ xông vào, muội cùng Cửu ca chuyện tốt đã thành, đâu giống như bây giờ trong lòng ngứa ngáy, vắng vẻ khó chịu như vậy?
Nghĩ đến chỗ ủy khuất không thể phân bày, liền đem chăn bịt kín đầu nhỏ, đem gối đầu đặt ở giữa hai chân thon…
Hành động vĩ đại rước dâu của quân đoàn Anh Mộc, đã trở thành câu chuyện nhiều người ca tụng trong thành Hàng Châu, đầu đường cuối ngõ đều bàn tán xôn xao, đối với những lãng tử biết quay đầu này quả thực ca ngợi không ngớt.
Trần Tiểu Cửu lại đưa ra ba mệnh lệnh cho thuộc hạ đã thành thân: Nhất định phải đối xử tốt với nương tử, phải tôn kính giữ trong lòng bàn tay, ai dám uống say đùa giỡn, đánh nương tử của mình, liền bị khai trừ khỏi quân đoàn Anh Mộc, vĩnh viễn không trọng dụng lại.
Các huynh đệ vừa thành thân giật mình lạnh run, một đám được thê tử quản lý nghiêm ngặt.
Kể từ đó, các huynh đệ quân đoàn Anh Mộc ngoài việc cố gắng kiếm tiền, sau khi về nhà cung kính lão bà, quả thực chân chính trở thành nam nhân hoàn hảo, những nữ nhân được trượng phu của mình đối xử tốt, trong lòng tự nhiên vui vẻ hơn nhiều.
Thanh danh quân đoàn Anh Mộc càng ngày càng vang dội, tiếng tốt càng lúc càng cao, rất nhiều thương nhân chủ động tìm đến Trần Tiểu Cửu, cùng hắn ký kết hợp đồng làm ăn.
Nhưng, đây cũng không phải hiệu quả động tâm nhất của hắn.
Rốt cuộc sau mười ngày, đê ngàn dặm, bắt đầu bộc lộ khả năng bị hủy bởi tổ kiến.
Đám thuộc hạ thủy thủ làm cho Long Đại đều là quỷ nghèo, hơn nữa thanh danh rất thối, nhìn quân đoàn Anh Mộc cao hứng phấn chấn cưới được vợ, trong lòng bọn chúng cực kỳ hâm mộ, nghĩ lại chính mình cô độc, làm việc cũng không còn hơi sức.
Nhưng làm việc không chuyên tâm, vô tình, lại nhận lại sự nhục mạ và những cú đấm đá răn dạy của đám trâu ngựa tay chân của Long Đại.
Cái này lâm vào vòng tuần hoàn ác tính không thể trốn tránh.
Trong lúc trăm người trong quân đoàn Anh Mộc thành thân, mười ngày sau, rốt cuộc có mấy thủy thủ lớn mật, vụng trộm mày đi mắt lại hướng đám người Lô Sài Bổng truyền tin muốn đổi chủ.
Lô Sài Bổng thích nhất việc rút củi dưới đáy nồi, với chuyện ác tâm này gã thực có hứng thú!
Gã lập tức đưa lời thề son sắt, vỗ ngực nói:
- Huynh đệ, ngươi muốn thế nào? Gia nhập quân đoàn Anh Mộc ư? Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi cam đoan thu hồi thói quen xấu, làm việc thật tốt, quân đoàn Anh Mộc luôn mở rộng cửa đón các ngươi.
Đám thủy thủ bạo gan kia nhíu mày, dạ thưa lại có chuyện muốn nói.
Lô Sài Bổng quơ cánh tay gầy guộc, chặn đứng lời của tên này, nói rõ ràng:
- Còn có chút chuyện, chỉ cần các ngươi gia nhập quân đoàn Anh Mộc, chúng ta đối với các ngươi bình đẳng, kính trọng thân thiết, ngân lượng quân lương của các ngươi, chúng ta phát, vợ của các ngươi, chúng ta giúp cưới, nhà của các ngươi, chúng ta giúp xây. Quan trọng nhất, người thân của các ngươi được an toàn, hừ… Ai dám bắt nạt huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc, vậy liền cho y chết không tử tế!
Lô Sài Bổng tuy rằng gầy gò, nhưng nói một hồi, rõ ràng rành mạch, thập phần khí phách, những điều kiện đưa ra cũng đủ cho bọn họ động tâm.
Đám hán tử này liếc mắt nhìn nhau, cái gì cũng chưa kịp nói, cùng nhau dập đầu với Lô Sài Bổng, cùng kêu lên: Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Đại ca, chúng ta nhất định nghe theo huynh.
Mấy hán tử này mang lòng chạy trốn, còn đám bằng hữu ở nhà đang ngóng nhìn tin tức so đá thử vàng, tuy nhiên thật sự mọi việc đã bị Thạch Đầu Trù sửa dở thành hay.
Long Đại nhận được tin tức này, nổi giận đùng đùng, phái chân tay đánh tới đám người quan trọng trong quân đoàn Anh Mộc.
Mấy gã đàn ông đó trông thấy vậy vô cùng hoảng sợ, mờ mịt lúng túng, sợ Lô Sài Bổng đưa bọn họ trở về.
Lô Sài Bổng cười ha hả, cánh tay bé nhỏ vung lên, đám hán tử trong quân đoàn Anh Mộc nhất loạt xông ra, không hề nóng nảy đánh cho đám tay chân của Long Đại tè ra quân.
Từ giờ phút này, đám thủy thủ cực khổ kia rốt cuộc đã thấy được thực lực của Trần Tiểu Cửu liền quyết tâm theo hắn.
Vì thế, hôm nay ba người bỏ trốn…
Ngày mai, năm người chạy đi…
Ngày mốt bảy người rời bước…
Cứ tiếp tục như thế không tới mười ngày, bến tàu của Long Đại vốn chất đầy một đám thủy thủ vô sỉ, không ngờ chạy mất một phần ba!
Hơn nữa, bọn họ cũng không phải mang theo đuôi, chạy trối chết, mà nghênh ngang chạy vào quân đoàn Anh Mộc, việc này kéo dài, sự chênh lệch giữa đôi bên càng lúc càng lớn.
Long Đại đứng trước bến tàu, nhìn hàng hóa chất như núi và đám thủy thủ thưa thớt, vẻ mặt khổ sở, trong lòng đau xót như có kiếm sắc xuyên qua.
Long Đại y độc bá thủy vận sông Tiền Đường lúc này đã tan thành mây khói như vậy sao?
Một thủy thủ lớn tuổi nhìn đống hàng hóa, vẻ mặt đau khổ nói:
- Đại đầu, hàng hóa nhiều lắm, nhân sự không đủ, căn bản không thể sắp xếp xong được!
Lời vừa nói ra, giống như dầu đổ vào lửa đang cháy.
Long Đại đi tới đá một cước vào chân gã thủy thủ đó, nổi giận mắng:
- Đám chó các ngươi, trước khi trời tối, nhất định phải mang chỗ hàng hóa này xếp xong hết, bằng không, tháng này đừng mơ tới tiền công.
Xoay người đi vài bước liền hùng hổ trở lại, âm trầm nói:
- Ai dám bỏ trốn, ta bới lông, lột da kẻ đó.
Kết quả thật sự bọn họ không sợ bị lột da, đêm đó có năm người bỏ trốn…
Long Đại sầu khổ uống rượu giải sầu, trên mặt càng lộ ra thần sắc dữ tợn!
Phía sau có một người đứng, một thân áo bào trắng, dáng người gầy yếu, cả người tản ra một cỗ sát khí!
Anh ta nhìn chằm chằm vào Long Đại, sau khi trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói:
- Long Đại, tới lúc quyết định rồi, bất kể thế nào cũng không thể trơ mắt bị thua nữa.
Thanh âm bén nhọn, như tiếng kim loại chạm vào nhau.
Long Đại đỏ mặt, cả giận nói:
- Lang Nha, ngươi nói rất đúng! Chúng ta hai bút cùng vẽ, Tôn Khoa kia không có gì tốt, uổng công từng nhận vô số chỗ tốt của ta, ngươi âm thầm phái người báo cho y, cần y dốc hết sức bình sinh, nghĩ biện pháp đem Trần Tiểu Cửu lật đổ, bằng không, ta đem vụ bê bối y từng làm, toàn bộ tố giác ra hết, hừ… Y biết trong tay ta còn nắm những nhược điểm của y…
Người kêu Lang Nha kia gật đầu, lại nói:
- Chỉ sợ Tôn Khoa này cáo già, lòng có dư mà lực không đủ…
Long Đại cười lạnh:
- Tôn Khoa có thể chuyển ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, chúng ta liền có thể âm thầm làm việc.
- Ý của Đại Đầu là?
Lang Nha híp đôi mắt nhỏ, bắn ra hào quang khát máu đầy hưng phấn.
Long Đại hướng Lang Nha cười cười, thấp giọng nói:
- Lang Nha, công phu trong nước của ngươi là duy nhất trong thiên hạ, huynh đệ trung thành trong tay chúng ta đều là nhân vật lợi hại, không đề phòng hắn ra tay với ta không được, hừ… Trường Giang và Hoàng Hà mờ mịt, chết không toàn thây, ai có thể nói gì?
Lang Nha nghe vậy, đôi mắt nhỏ đang híp lại, rốt cuộc khoan khoái mở ra!
Ánh nến trong phòng chập chờn, cửa sổ lập lờ hờ hững.
Ngoài phòng, bóng đêm tối đen, Phong Nhi lay động, vừa thấy bóng đen từ trên đỉnh như tên rời cung bay đi, trong phút chốc, mất hút trong bóng đêm.
Trần Tiểu Cửu và Tiểu Đường muội muội ngọt ngào xưng huynh gọi muội, thân thể khô nóng, không lòng dạ nào ngủ ngon, nửa đêm canh ba, ở trong đình viện hóng mát.
Hắn thích thưởng trà, trong tay nghe tiếng ve kêu, chó sủa, ngựa hí, còn có tiếng bước chân cực khẽ.
Lén lút?
Có người sao?
Đang trong lúc sầu lo, một đạo tiễn ảnh lộ ra hắc quang, phá không lao tới!
Trần Tiểu Cửu thân hình lay động.
Xì …
Mũi tên nhọn đính lại trên ghế hắn vừa ngồi, sau một lúc lâu, đuôi tên vẫn còn lay động, phát ra những tiếng ong ong.
Hắn nhìn về chỗ tối tăm, kêu lên:
- Tử Trình đến, sao còn không lộ diện?
Trong bóng đêm một bóng người cao lớn, kêu lên:
- Thiếu chủ sắp đi xa, Trần huynh tuy rằng thủ đoạn quỷ dị, nhưng tựa như miếng lót mỏng trong giày, mọi sự cần cẩn thận!
Dừng một chút, chậm rãi nói tiếp:
- Tiểu thư đồng đã hồi kinh, ngày đêm trông mong!
Dứt lời, thân hình chợt lóe, biến mất không thấy bóng dáng nữa…
Tiểu thư đồng ở kinh đô chờ ta sao?
Trần Tiểu Cửu trong lòng thực sự rất hổ thẹn, thầm than thất vọng, lén nhận tin hàm nơi tiễn nhóm, ở dưới ánh trăng vừa nhìn, không khỏi lộ ra nụ cười quỷ dị.