Dưới ánh nhìn trừng trừng chứa đầy thù hận của Thạch Đầu Trù, Trần Tiểu Cửu cùng ba người Y Đằng Tuyết Tử, Không Không, Lan Lan đi về hướng Noãn Hương các, chỉ có họ là trong lòng biết rõ, chờ đợi mình không phải là một khắc xuân tiêu hương diễm gì, mà là một màn thận trọng đấu trí đấu dũng!
Noãn Hương các nằm ở tầng thứ sáu của Hà Hoa lầu, cũng là tầng cao nhất!
Nơi này thuộc về ba người Y Đằng Tuyết Tử, Không Không, Lan Lan, những người khác, nếu không được sự cho phép của ba người bọn họ thì không được phép tự ý đi vào.
Nghe nói từng có một tên giữ cửa của Hà Hoa lầu, háo sắc táo bạo, lén lút chạy lên lầu sáu, muốn ăn vụng một chút!
Kết quả… ngày hôm sau liền phát hiện tên này đã biến thành một thằng ngốc điên điên khùng khùng, mọi người không hiểu vì sao? Nhưng cũng từ đó trở đi, không còn ai dám đụng đến ba người họ nữa…
Trần Tiểu Cửu đang được hai người Không Không và Lan Lan "áp giải" đi vào trong Noãn Hương các.
Cách bố trí trong phòng tràn đầy phong cách của Uy quốc, cửa phòng và cửa sổ đều có hình thức kéo ngang, cái giường vừa mềm vừa ấm cũng không thấy, chỉ có một cái phản thấp vuông vức khoảng một trượng.
Lan Lan và Không Không tiến vào trong phòng, liền ngồi quỳ trên sàn nhà, hai miệng đồng thanh, điềm nhiên nói:
- Trần công tử, mời ngồi!
Trần Tiểu Cửu tất nhiên sẽ không ngồi quỳ bất động trên sàn nhà.
Nam nhi dưới gối có hoàng kim, sao có thể giống đám đàn bà Uy quốc các người, lúc nào cũng có thể cúi đầu khom lưng quỳ xuống? Ta khinh thường các người…
Hắn cởi giày, tùy tiện đặt mông ngồi xuống sàn nhà, chiếm đến hơn nửa cái sàn nhà, hai chân vươn ra thật dài, hai bàn chân vừa khéo chạm ngay vào đùi của Lan Lan và Không Không, nhẹ nhàng cọ xát trên da thịt mềm mại mịn màng của họ, một cảm giác như điện giật lan tỏa khắp toàn thân!
- Trần công tử, huynh thật hư hỏng!
Lan Lan, Không Không không hề tránh né, mà lại thuận tay bắt lấy bàn chân hắn, giúp hắn cởi tất ra!
Hai người liền tay, bóp vào mu bàn chân hắn, dùng lực nhẹ nhàng, liền giống như đang hưởng thụ mát xa chân kiểu Nhật!
Ôi… những cô nương Uy quốc này, trong xương cốt cũng mang theo sự thuận tòng, khiêm tốn dịu dàng quyến rũ, trời sinh đã vì lấy lòng đàn ông mà tồn tại trên đời, hầu hạ đàn ông, so với mấy cô nương bản địa, thuần thục hơn nhiều lần.
Lan Lan, Không Không giúp hắn cởi tất chân ra, lại giúp hắn cởi trang phục sĩ tử, chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, sau khi đứng dậy, liền nhẹ nhàng chạy ra ngoài, ra đến cửa lại cầm lấy giày của hắn trong tay.
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên cảm thấy không ổn, vội hỏi:
- Các nàng lấy quần áo và giày của ta làm gì?
Lan Lan che miệng cười quyến rũ nói:
- Nô gia giúp công tử bảo quản áo giày trước, công tử cứ cùng Tuyết Tử tỷ tỷ tâm sự vui vẻ, hy vọng công tử có thể thuận tòng tâm nguyện của Tuyết Tử tỷ tỷ!
Hai người vừa cười quyến rũ vừa đóng cửa phòng lại.
Trần Tiểu Cửu trong lòng tức giận!
Nghĩ mình một đời thông minh, ai ngờ hồ đồ thế nào đã bị lột mất quần áo rồi?
Quần áo kia lại là trang phục sĩ tử mà Tam Nương tặng cho ta, vô cùng quý báu, mong là không bị hai cô nàng kia vứt bỏ mất…
Vô cùng nhàm chán, nhìn ra xung quanh, lại không thấy bóng dáng của Y Đằng Tuyết Tử, lẳng lặng chờ đợi một lát, nghe được từng đợt tiếng tất tất tác tác vang lên, cửa sau nhẹ nhàng mở ra, một nữ tử quyến rũ cúi thấp người, bước đi nhỏ nhẹ, lại mặc trang phục Đại Yến, lả lướt bước đến.
Trần Tiểu Cửu nhìn mỹ nhân quyến rũ càng đi càng gần, không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, trong bụng đột ngột bùng cháy một ngọn lửa.
Mỹ nhân trước mắt, chiếc váy liền màu trắng bó sát thân hình mềm mại, chỗ eo thon hóp vào thật sâu, bờ mông tròn vểnh lên cao cao, cánh tay lộ ra trắng nõn như ngó sen.
Váy chỉ dài tới đầu gối, da thịt mềm mịn nơi cẳng chân để trần lộ liễu trong không khí, lan tỏa ra hương thơm dễ chịu.
Váy trắng mỏng manh nhìn xuyên qua được, bên trong mặc dù có mặc váy lót, nhưng hoàn toàn không che được chiếc mông tròn trịa, quần lót màu hồng cũng từ trong váy lót, mơ hồ mông lung mà lộ ra hình dạng mê người của nó.
Trong lòng hắn tất nhiên hiểu, nữ tử trước mắt chính là Y Đằng Tuyết Tử sau khi cởi bỏ kimono.
Bất luận nàng ăn mặc thế nào, trong xương cốt đã tràn đầy khí chất quyến rũ, đây vốn là một báu vật tuyệt sắc mà trời sinh cho nam nhân chơi đùa!
Nơi cổ họng của Trần Tiểu Cửu có chút khô khốc, trong mắt tràn ngập một mảnh tà khí màu đỏ, nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn chui vào trong lớp quần áo mỏng manh của nàng mới thỏa lòng.
- Sư đệ, sư tỷ xinh đẹp không?
Y Đằng Tuyết Tử nhẹ nhàng nháy mắt một cái, dường như vô cùng hài lòng với ánh mắt thèm thuồng của Trần Tiểu Cửu.
A? Sư đệ?
Trần Tiểu Cửu trong lòng vô cùng khinh thường: xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cho dù ta là thằng ngốc, cũng sẽ không làm sư đệ của nàng!
Y Đằng dưới ánh mắt háo sắc của Trần Tiểu Cửu, lắc lư vòng eo mà đi đến bên cạnh hắn, giữ lấy bờ vai hắn, chiếc eo mềm mại không xương cứ chà sát vào vai hắn.
Từng đợt hương thơm, tỏa khí như lan, da thịt đầy đặn, cọ xát vào bờ vai hắn, dường như đã đoạt mất hồn phách của Trần Tiểu Cửu rồi…
- Trần công tử, chỉ cần ngươi đồng ý làm sư đệ của ta, sau này chúng ta sẽ có thể ngày ngày ở bên nhau, ta mỗi ngày đều mặc thế này cho ngươi xem, có được không?
Y Đằng Tuyết Tử dung mạo rạng ngời, đôi mắt sáng nằm sâu dưới đôi mi xinh đẹp cong vút, giống như hai đầm mỹ tửu hương nồng, tràn đầy sức hấp dẫn đến kinh người, khiến người ta không thể suy nghĩ; dưới sóng mũi thẳng đẹp là đôi môi anh đào màu đỏ, vừa mềm mại lại vừa gợi cảm, khóe môi khe khẽ nhếch lên, khiến vẻ quyến rũ phát ra từ nàng càng tràn đầy ý vị.
Sức hấp dẫn về thể xác!
Màn trình diễn gợi cảm này, bất cứ nam nhân nào nhìn vào mắt, nói không chừng lập tức sẽ buông vũ khí đầu hàng ngay.
Nhưng đối với Trần Tiểu Cửu mà nói, cảnh tượng hương diễm tuyệt luân này, tuy rằng có thể khiến hắn thích thú nhưng lại không thể làm hắn mê muội.
Vì sao?
Hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu người, trong thế giới của hắn, nữ nhân gợi cảm thế nào, còn có thể gợi cảm hơn Nguyệt Thần tỷ tỷ sao? Trong thiên hạ, lại có nữ nhân nào dám không biết tự lượng sức mà so đo vẻ xinh đẹp, so đo mặt quyến rũ với Nguyệt Thần tỷ tỷ chứ?
Dưới sự so sánh, có thể khiến ngươi xấu hổ mà đi tìm sợi dây treo cổ tự sát.
Cho dù là Y Đằng Tuyết Tử trời sinh quyến rũ hơn người, một khi so sánh với vẻ thướt tha của Nguyệt Thần tỷ tỷ, vẫn là còn kém một mảng lớn!
Hơn nữa, Y Đằng Tuyết Tử tuy là bề ngoài quyến rũ nhưng từ gốc rễ mà nói, nàng vẫn là một nữ vu hoang dã, ngoài khoác áo dịu dàng nhưng thật ra bên trong nhẫn tâm độc ác.
Bị nữ nhân như vậy mê hoặc, không phải là một việc vô cùng nguy hiểm sao?
Trần Tiểu Cửu từng khắc đều nhắc nhở mình không được quên nét quỷ dị của Y Đằng Tuyết Tử, thân mình lại không tự chủ mà dựa về trước một chút, cười hì hì nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, ta tuy là rất có hứng thú đối với nàng, nhưng muốn khiến ta trở thành sư đệ của nàng, lại là việc vô cùng khó xử! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Sao? Ngươi không muốn? Nhưng ngươi từng đồng ý với ta mà!
Y Đằng Tuyết Tử không nghĩ tới việc mình hy sinh nhan sắc để mê hoặc, không ngờ lại không thể khiến Trần Tiểu Cửu bị dụ dỗ đến thần hồn điên đảo, trong lòng dâng lên cảm giác tự ti mãnh liệt.
Nàng nâng tay ngọc lên, đẩy hắn qua một bên, oán hận nói:
- Nếu ngươi không làm sư đệ của ta, ta sẽ đem chuyện ngươi ở Hỗ gia trại, từ đầu đến đuôi kể cho Tào công công nghe, để lão ta đến đối phó với ngươi!
Đôi mắt Trần Tiểu Cửu toát ra vẻ lạnh lùng, hung hăng vỗ lên sàn nhà một cái, hừ một tiếng:
- Tuyết Tử tiểu thư, ta vốn không phải là người quen bị uy hiếp, đặc biệt là bị nữ nhân uy hiếp! Nếu không phải là nể tình nàng từng cứu mạng ta một lần, sao ta lại có thể ngồi cùng nàng ở đây, nói chuyện dông dài?
- Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ ta đi mật báo?
Đôi mắt của Y Đằng Tuyết Tử chợt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Tiểu Cửu, dường như muốn tiến thẳng vào trong lòng hắn:
- Vậy thì ta sẽ đi nói với Tào công công…
Dứt lời, nàng đứng dậy, liền muốn đi ra cửa.
Trần Tiểu Cửu làm ra vẻ là người không có phận sự, ngồi bất động ở đó, mặt mày đều lộ ra thần sắc khinh thường!
Y Đằng Tuyết Tử vốn dĩ tưởng Trần Tiểu Cửu miệng cọp gan thỏ, bộ dạng điềm tĩnh thế này cũng là giả vờ thôi, thấy ta muốn đi mật báo, nhất định sẽ chạy lên trước ôm lấy mình, ngăn cản mình đi mật báo với Tào công công.
Nhưng… thằng nhãi này sao lại một chút cũng không căng thẳng? Cũng không biết phối hợp một chút?
Nàng mở hờ cửa phòng, tức giận đứng nơi cửa, ngoái đầu nhìn Trần Tiểu Cửu:
- Ngươi thật sự không sợ?
Đôi mắt nàng nhấp nháy, dường như muốn xuyên thấu vào lòng hắn để xem đến tận cùng.
Trần Tiểu Cửu trong lòng thật sự rất sợ, biết rõ một khi Y Đằng Tuyết Tử đi ra bước này thì sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào xảy ra, nhưng bị đàn bà Uy quốc uy hiếp, chắc chắn rồi, sẽ là một việc khó chịu đến mức nào?
Cho dù trong lòng như bị lửa đốt, như ngồi trên thảm gai, nhưng dưới tác dụng của tố chất tâm lý siêu cường, hắn vẫn sẽ rất tự nhiên mà biểu lộ ra một bộ dạng hoàn toàn không để tâm?
- Ta có cái gì phải sợ chứ? Nàng cứ việc đi mật báo đi!
Trần Tiểu Cửu không hề chớp mắt nhìn Y Đằng Tuyết Tử, miệng lại không chút thỏa hiệp:
- Sau khi mật báo, nàng biết hậu quả sẽ thế nào mà!
Tuy là Y Đằng Tuyết Tử đã nắm được điểm yếu của hắn, nhưng trong lòng Trần Tiểu Cửu cũng là ăn chắc chỗ yếu của Y Đằng Tuyết Tử rồi, hắn lại đánh cuộc Y Đằng Tuyết Tử tuy là ngực lớn, mông lớn, là một nữ nhân không đạt được mục đích, thề không bỏ cuộc, nhưng về mặt khác, nàng lại cũng là một bình hoa biết nhìn trước ngó sau, không hề muốn lưỡng bại câu thương.
Một khi đã mật báo, cũng đồng nghĩa với việc Trần Tiểu Cửu rơi vào tay Tào công công, vậy nàng sẽ không còn cơ hội thu nạp Trần Tiểu Cửu làm sư đệ của mình nữa.
Đây căn bản là một bước cờ mâu thuẫn!
Là một cú va chạm mạnh mẽ trong trận chiến tâm lý…
Đương nhiên, lúc Trần Tiểu Cửu lại chơi trò chơi tâm lý này, liền có ưu thế hơn hẳn, vì bản thân hắn rất tinh thông trò này, hắn có thể đoán trúng nhược điểm của Y Đằng Tuyết Tử, mà Y Đằng Tuyết Tử lại không cách nào đoán được tâm tư của hắn.
Một trận đối kháng không công bằng, điều này có nghĩa là Y Đằng Tuyết Tử không thể không một lần nữa lộ ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng:
- Trần công tử, ta chỉ là dọa ngươi thôi, sao mà đành lòng để ngươi thân lâm vào nguy hiểm chứ?
Nàng lại lả lướt đi đến bên Trần Tiểu Cửu rồi ngồi xuống, ôm lấy cánh tay hắn, nhu tình như nước, oán hận nói:
- Công tử một chút cũng không hiểu tâm tư của ta, cùng ta kết bái làm sư tỷ sư đệ, chẳng lẽ lại khó xử đến vậy sao?
Chịu thua rồi sao? Ta cũng không muốn nói với nàng!
Trần Tiểu Cửu ngửi mùi hương nồng nàn phát ra từ trên người nàng, cười xấu xa nói:
- Nữ nhân vốn là nên mềm mại quyến rũ, Tuyết Tử tiểu thư lại cứ cố tình làm trái ngược, làm sao có thể có thu hoạch tốt chứ?
- Mềm mại, quyến rũ ư?
Đôi mắt quyến rũ của Y Đằng Tuyết Tử mở cực to, cao hứng nói:
- Nói như vậy, Trần công tử cũng không phải là không thể nghĩ lại? Công tử cứ nói với ta, làm thế nào công tử mới có thể chấp nhận?
Nàng dừng lại một chút, uốn éo thân người, cúi đầu tùy tiện đùa giỡn với váy áo, trên mặt dâng lên từng đợt mây đỏ, dịu dàng nói:
- Công tử chắc không phải muốn dùng thân thể của ta để trao đổi chứ?