- Tuyết Tử tiểu thư? Nàng thật khiến Tiểu Cửu vạn phần kinh ngạc!
Trần Tiểu Cửu một lời hai nghĩa, nhấp nháy mắt với Y Đằng Tuyết Tử, trong đó ẩn tình dào dạt, không nói cũng hiểu.
Đám người Chung Việt, Phan Tường đều không khỏi ngẩn cả người!
Đầu năm nay, chẳng lẽ tên sắc nam Trần Tiểu Cửu này rất nổi tiếng sao? Trước có hoa khôi Hồng Hạnh, sau có kỹ nghệ Y Đằng Tuyết Tử, sao ai cũng đều có vài phần kính trọng với Trần Tiểu Cửu, thậm chí vừa gặp đã yêu?
Chẳng lẽ trên người hắn đã bôi linh đan diệu dược để mê ảo nữ nhân sao?
- Trần công tử, ngài khí lượng phi thường, tài trí tuyệt thế, có thể di giá đến Noãn Hương các, Tuyết Tử có mấy khúc đàn, muốn thỉnh giáo ngài một chút, không biết liệu có thể như ước nguyện của Tuyết Tử không?
Ngôn ngữ của nàng tuy có chút không tự nhiên nhưng chất âm trong trẻo, lại không mất đi phong thái thanh thoát, đoan trang, đã bộc lộ được hương vị dị quốc tha hương!
Tuy nói là thỉnh giáo nhưng trong đôi mắt lại lộ ra hào quang sắc bén.
Trần Tiểu Cửu dưới cái nhìn của bao nhiêu người, kề sát vào tai của Y Đằng Tuyết Tử, đè thấp âm thanh, cười khổ nói:
- Chẳng lẽ ta còn có đường để chọn lựa sao?
Khí nóng thổi qua, vành tai của Y Đằng Tuyết Tử trong nháy mắt trở nên hồng hào như thấm máu, một luồng khí nóng từ bụng dâng lên, đôi mắt quyến rũ lộ ra vẻ dịu dàng dào dạt, cũng ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói:
- Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi…
Hai người tóc tai va chạm, tuy là đang âm thầm giao phong nhưng dưới cái nhìn của người ngoài, lại là tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình!
Thạch Đầu Trù hận đến nghiến răng nghiến lợi, cái mũi cũng sắp vì giận mà méo mó, Y Đằng Tuyết Tử này là hắn mất rất nhiều tiền để mời tới, lại cộng thêm hai vị cô nương tuyệt mỹ Lan Lan, Không Không, dùng để chống đỡ bản hiệu cho Hà Hoa lầu!
Bây giờ ba người kỹ nữ này lại cùng lúc có điều gì mờ ám khó hiểu với Trần Tiểu Cửu.
Mẹ nó, nước ngọt không thể chảy vào ruộng người khác, Thạch Đầu Trù ta nói thế nào thì cũng có thể xem là nhân vật đại biểu cho giới cao ráo, giàu có, đẹp trai, có chỗ nào kém hơn so với Trần Tiểu Cửu? Nàng không thích ta, lại đi thích ác quỷ háo sắc như Trần Tiểu Cửu, đúng là khẩu vị không bình thường mà!
Nghe thấy Y Đằng Tuyết Tử mời Trần Tiểu Cửu đến Noãn Hương các để nghiên cứu khúc tử, Thạch Đầu Trù trong lòng thở dài một hơi: lời nói dối giả tạo thế này, đến người dùng đầu gối để suy nghĩ cũng không tin hai người sẽ thuần khiết mà nghiên cứu vấn đề về học thuật.
Hai cẩu nam nữ, dưới mắt thiên hạ lại dám ngang nhiên liếc mắt đưa tình, nếu mà đi vào trong phòng, còn không cởi quần áo, trực tiếp trình diễn một màn đại chiến da thịt sao?
Bất luận thế nào, Thạch Đầu Trù cũng không muốn trơ mắt nhìn dê đi vào miệng hổ! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hắn bước lên một bước, cười nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, chúng ta tuy là quen biết, nhưng lại không có cơ hội cùng nhau uống rượu, hôm nay cha nuôi ở đây, quý khí dạt dào, hôm nay ta mời, bày tiệc Dương Xuân Thập Bát Tịch, cùng nhau chè chén một phen, không say không về, thế nào?
Dương Xuân Thập Bát Tịch, vô cùng long trọng, tiệc rượu hao phí vạn lượng, chỉ có nhân vật cực kì lớn mới nhận được sự tiếp đãi cao quý thế này.
Lời này vừa nói ra, Chung Càng, Phan Tường đều cùng biến đổi sắc mặt, thầm nghĩ, con chim ngốc này cũng thật chịu bỏ tiền, rất rõ ràng, Thạch Đầu Trù tình nguyện dùng vạn lượng bạc để giữ lấy trinh trắng của Y Đằng Tuyết Tử!
Ra tay thế này thật không thể không gọi là hào phóng!
Trần Tiểu Cửu vừa khéo không có cơ hội thoát khỏi sự giằng co với Y Đằng Tuyết Tử, liên tục vỗ tay nói:
- Thạch công tử thịnh tình khoản đãi, sao ta có thể không nể mặt được? Tiệc rượu long trọng thế này, Tiểu Cửu ta vẫn là lần đầu tiên được thấy!
Thạch Đầu Trù nghe vậy mừng rỡ, thầm nghĩ: thằng nhãi này quả nhiên là cái thứ mê rượu…
- Công tử thật ác tâm? Chẳng lẽ bỏ mặc Tuyết Tử không quan tâm sao?
Y Đằng Tuyết Tử mặt mày lộ ra thần sắc u oán, xoay người đẩy Trần Tiểu Cửu một cái, không ngờ lại cùng hắn ngã lên một cái ghế.
Chiếc ghế vốn nhỏ, hai bên còn có tay vịn, trong không gian chật hẹp, lại cùng lúc chứa hai thân thể phát ra khí nóng.
Trần Tiểu Cửu có ý đứng dậy, muốn cự tuyệt sự dụ dỗ của Y Đằng Tuyết Tử, nhưng trong lòng dào dạt, lửa nóng đang từ từ dâng lên, thật không đành lòng bỏ đi.
Hắn làm ra vẻ là một chính nhân quân tử, ngồi nghiêm chỉnh lại, không cự tuyệt Y Đằng Tuyết Tử đang ghé sát thân đến, từng làn gió thơm liên tục thoảng tới, khiến Tiểu Cửu dần dần say mê!
Quần áo mỏng manh, kimono làm bằng vải mỏng và trang phục sĩ tử phong độ, vốn không thể chống đỡ được thân nhiệt bừng bừng mà hai người truyền ra, da thịt nơi cẳng chân dính sát vào nhau, nhẹ nhàng chà xát, tuy là cách nhau lớp vải nhưng cũng có thể cảm nhận được da thịt của Tuyết Tử, trắng mịn đến độ hút mất hồn người, mông tròn eo thon, mông phía bên trái đè lên người Trần Tiểu Cửu, có độ đàn hồi đến kinh người.
Trần Tiểu Cửu lúc này càng luyến tiếc không muốn rời khỏi thân thể hoạt sắc sinh hương này, thở ra một hơi thật sâu, thấp giọng nỉ non nói:
- Sói đói đều là được dạy dỗ như vậy mà ra…
Thạch Đầu Trù thấy cảnh tượng này, tuy là trong lòng có giận nhưng chỉ cần Y Đằng Tuyết Tử có thể giữ được thân trong trắng nguyên vẹn, thì cứ tùy ý Trần Tiểu Cửu sờ soạng, đành cam lòng nhận mình xui xẻo vậy.
Ánh mắt Y Đằng Tuyết Tử quyến rũ, thân thể mềm mại vẫn cứ dùng sức mà dụi vào người Trần Tiểu Cửu, dường như muốn tiến thẳng vào tâm khảm hắn, nàng nhẹ nhàng cắn vào tai hắn, hạ giọng nói:
- Ngươi đừng mơ tưởng có thể vứt bỏ ta, hôm nay bất luận thế nào, ta cũng phải đơn độc nói chuyện với ngươi một lần, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đem chuyện ngươi ẩn thân trong Hỗ gia trại, nói với Tào công công, hừ… ngươi đoán xem lão sẽ xử lý ngươi như thế nào?
Thật là sợ cái gì thì đến cái đó mà!
Trần Tiểu Cửu sợ quá hóa lạnh, theo bản năng, một tay bịt đôi môi anh đào của Y Đằng Tuyết Tử, nhẹ giọng hấp tấp nói bên tai nàng:
- Nói nhỏ chút thôi, ta đúng là sợ nàng rồi…
Đôi mắt của Y Đằng Tuyết Tử lộ ra ý cười xảo quyệt hiếm hoi, lấy bàn tay to của hắn ra, sóng mũi khẽ nhíu một cái, nhíu mày nói:
- Có mùi hương của nước hoa, không phải là của Không Không, cũng không phải là của Lan Lan, nhìn không ra, còn có nữ nhân khác để mặc cho ngươi sờ soạng!
- Cái mũi của con chó nhỏ, thật thính.
Trần Tiểu Cửu khẽ cười một cái, trong lòng tất nhiên biết mùi hương nước hoa kia là đến từ người của Đan Nhi.
Thạch Đầu Trù trong lòng nghẹn một hơi giận, lại vẻ mặt cười tươi, cao giọng dặn dò hạ nhân:
- Truyền lệnh xuống, hôm nay cha nuôi, Trần công tử cùng làm khách ở Hà Hoa lầu, bày tiệc Dương Xuân Thập Bát Tịch, chiêu đãi khách quý!
Từng đợt tiếng hô truyền đạt xuống dưới, tiệc tối vô cùng phong phú đã được bắt tay vào chuẩn bị!
Trần Tiểu Cửu ngửi hương thơm thanh thoát phát ra từ trên người Y Đằng Tuyết Tử, cảm nhận được cảm giác mềm mại, đàn hồi của da thịt, nữ nhân cực phẩm thế này, nếu chỉ làm một sư tỷ gì đó, không phải là quá đáng tiếc rồi sao?
Nhưng cũng tốt, việc gì cũng phải có cái khởi đầu, trước kêu tỷ, sau kêu muội, níu kéo lâu ngày thành ra vợ!
Nhưng tiệc Dương Xuân Thập Bát Tịch này là cái gì? Phải hao phí đến hơn một vạn lượng bạc? Hừ… ta tuy là không ăn, cũng không thể để Thạch Đầu Trù thối tiết kiệm được, lấy của y chút nào hay chút đó!
Hắn đột nhiên ho nhẹ một tiếng, lưỡng lự đứng dậy, ngượng ngùng nói:
- Thạch công tử, cái đó, Dương Xuân Thập Bát Tịch là phải bày ra, nhưng Tiểu Cửu ta chỉ là người bình thường, không tiền, không quyền, không thế, làm sao đáng được khoản đãi long trọng thế này? Cho nên thịnh yến này chỉ vì một mình Tào công công mà chuẩn bị, Tiểu Cửu ta, ta chẳng qua chỉ đáng ăn bữa cơm thôi!
Lời này vừa nói ra, đột nhiên trên mặt Tào công công vạn phần rạng ngời, một cảm giác ưu việt được phóng đại đến cực độ, tự nhiên phát sinh ra.
Cũng xem như ngươi tự biết mình! Bữa tiệc này, đúng thật là không phải ngươi có thể ăn nổi đâu.
Thạch Đầu Trù cười hì hì nói:
- Trần công tử, nếu huynh đã kiên trì như thế, vậy cũng được, bữa tiệc này xem như là vì hoan nghênh cha nuôi mà chuẩn bị, Trần công tử cứ xem như ngồi cùng tiếp khách vậy!
Trần Tiểu Cửu chờ đợi chính là lời này, vội ngắt ngang lời của Thạch Đầu Trù:
- Thạch công tử, nhưng thật không đúng lúc, ta vừa nãy là muốn cùng Tào công công dự tiệc, bây giờ thôi! Ta lại đổi chủ ý rồi…
- Cái gì? Huynh lại đổi ý? Huynh đổi ý gì?
Thạch Đầu Trù sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái xanh, y đã biết mình lại một lần nữa bị thằng nhãi này chơi khăm rồi.
Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói:
- Ta không phải đại nhân vật kim khẩu ngôn ngọc, tứ mã nan truy! Chỉ là thân áo vải, dựa vào cái gì mà không thể đổi chủ ý chứ? Hơn nữa, Thạch công tử cũng nói rõ ràng rồi, bữa tiệc này là đặc biệt vì Tào công công mà chuẩn bị, với ta không hề có một chút quan hệ gì, ta có ngồi cùng hay không thì lại có can hệ gì?
- Huynh… huynh thật không nói lý lẽ!
Thạch Đầu Trù tức đến thở hổn hển, lòng thầm nghĩ thằng nhãi này trước giờ kiêu ngạo khoa trương vô cùng, hôm nay lại khiêm tốn thế này, thì ra là mai phục ở giữa đường, lừa phỉnh ta sao!
- Đó có gì là không nói lý lẽ?
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn Y Đằng Tuyết Tử, vẻ mặt nhu tình nói:
- Khó nhất là hưởng thụ ơn của mỹ nhân mà! Giai nhân mời gọi, sao có thể phụ bạc ý tốt của Tuyết Tử cô nương chứ?
Thạch Đầu Trù tức đến toàn thân run rẩy một phát, thù hận dâng lên tận đầu, mặt mày không ngừng co lại, trong đôi mắt toát ra ánh hào quang sắc bén!
Nghĩ đến Dương Xuân Thập Bát Tịch kia, vốn là để lung lạc Trần Tiểu Cửu, hộc máu mà chuẩn bị, mà bây giờ không chỉ không lung lạc được trái tim táo bạo của thằng nhãi này, lại lãng phí mất một lần thịnh yến đáng giá đến vạn lượng bạc.
Thật đúng là cái gì cũng có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không thể!
Nhưng bữa thịnh yến này lại khiến cha nuôi nhận ân tình mất rồi, muốn hủy bỏ, đã không còn được nữa.
Suy nghĩ một lúc lâu, khuôn mặt tái xanh của Thạch Đầu Trù lộ ra thần sắc quỷ đị, hay cho tên Trần Tiểu Cửu nhà ngươi, ức hiếp đến cửa nhà của ta rồi! Muốn đánh rắm trên đầu của ta sao? Không có cửa đâu! Ta sẽ khiến tên nhãi nhà ngươi không được ăn Dương Xuân Thập Bát Tịch mà cũng không thể vui vẻ cùng Y Đằng Tuyết Tử nơi khuê phòng!
- Trần công tử, huynh muốn cùng Y Đằng Tuyết Tử nghiên cứu khúc tử ở Noãn Hương các sao?
- Không phải! Không phải!
Trần Tiểu Cửu nói:
- Là vì Y Đằng tiểu thư thịnh tình mời mọc, ta không nỡ cự tuyệt!
Y Đằng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói với Thạch Đầu Trù:
- Thạch công tử, ta có thân tự do, huynh không có bất cứ quyền lợi gì để hạn chế tự do của ta, cũng không cách nào ngăn cản tình cảm ngưỡng mộ của ta đối với Trần công tử!
- Ta sẽ không can thiệp vào tự do của Y Đằng Tuyết Tử, nhưng…
Thạch Đầu Trù dừng lại một chút, cười xấu xa nói:
- Ta nhớ giữa ta với Y Đằng Tuyết Tử có một ước định, nam tử nào nếu tiến vào Noãn Hương các, nhất định phải trải qua khảo nghiệm của ta, bằng không, tuyệt đối không thể trở thành khách sau màn của nàng!
Khách sau màn?
Trần Tiểu Cửu trong lòng cười khổ: ta đâu có làm khách sau màn, rõ ràng là đang trên đường trở thành tội ác của nam ưu, đã thật sự bước ra một bước rồi.
Y Đằng Tuyết Tử suy nghĩ một lúc, gật gật đầu nói:
- Trước đây ta với huynh quả thật có ước định này, nhưng cũng không sao, ta với Trần công tử ra ngoài gặp riêng cũng được, không nhất định phải gặp gỡ trong Noãn Hương các!
Bàn tay nhỏ nhắn phóng khoáng nắm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu rồi định đi ra ngoài!
Thạch Đầu Trù nghe vậy liền sửng sốt, nhất thời lại không có lý do gì để có thể ngăn cản đôi cẩu nam nữ này ra ngoài gặp gỡ, tức giận đến mức thật muốn đập tường!
Mà Trần Tiểu Cửu lại không dám cùng Y Đằng Tuyết Tử công khai đi ra khỏi cửa lớn này.
Vì sao?
Tiểu cô nương Đan Nhi kia chính là đang canh giữ ngay cửa Hà Hoa lầu, nếu mà nhìn thấy hắn cùng một kỹ nghệ tỷ tỷ tuyệt sắc, tay nắm tay, chuyện trò vui vẻ, còn không chém hắn thành hai nửa sao?
Hắn thà rằng đấu trí cùng tên tiểu tử Thạch Đầu Trù này cũng không muốn đấu khí với Đan Nhi!
Hơn nữa, nếu nói đến đấu trí, ta còn sợ tên Thạch Đầu thối nhà ngươi sao? Tiểu Cửu ta là thiên tài mà…
Trần Tiểu Cửu nắm lấy tay của Y Đằng Tuyết Tử rồi đặt lên khóe miệng, nhẹ nhàng hôn một cái, cười nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, đi đâu chứ? Cần gì bỏ gần tìm xa? Ta cũng muốn ngửi một chút hương vị của Noãn Hương các mà!
Đôi mắt đẹp của Y Đằng chợt lóe sáng, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn, dịu dàng nói:
- Sư tỷ cũng thích sư đệ có trách nhiệm…